Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Châu Thi Vũ chớp mắt,mơ mơ màng màng,đầu óc nặng trĩu...Dường như cô vừa bị chuốc thuốc.

Mi tâm vừa hé mở, liền thấy bản thân đã bị trói chặt bởi dây thừng,hai tay thì bị bắt ra sau lưng,ngồi ở tư thế quỳ.Trên người cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng,cà vạt và một cái váy tối màu.Trang phục này,nhìn rất quen mắt...Chẳng phải là bộ đồng phục cô thường mặc lúc còn đi học sao?

Ngẩng đầu lên,hiện trước mắt cô,Vương Dịch đang ngồi trên một chiếc ghế học sinh đơn thuần.Nhưng đáng chú ý hơn là y cũng mang trang phục học sinh giống như cô.Sơ mi tay ngắn màu trắng.Một chiếc cà vạt sọc xanh được thắt chỉnh tề trước cổ áo.Quần đen ngắn để lộ khúc chân trắng trẻo bắt chéo vào nhau.Dưới chân mang giày đen được đánh bóng loáng.

''Tỉnh rồi sao?Tiền bối!'' Vương Dịch mở miệng cất lên âm thanh trong trẻo pha chút lạnh lẽo,khoé miệng tạo nên một đường cong tựa cười mà không như cười.

Vừa nghe hai chữ ''tiền bối'' Châu Thi Vũ đã bắt đầu thấy ớn lạnh.Tâm trí hoang mang,khó hiểu nhíu mày.Gì đây?Tại sao Vương Dịch lại cho cô mặc mấy bộ đồng phục này?Có ý đồ gì chăng?

Thấy nét lo lắng trên mặt cô,Vương Dịch mở lời:''Chị có thấy bất ngờ khi được mặc như thế này không?'' Bỏ chân xuống,y khòm người ,nhìn thẳng vào mặt cô.

Hai hàng chân mày của Châu Thi Vũ càng dính chặt hơn.

Vương Dịch dựa lưng ra sau ghế,hướng mắt lên trần nhà,bình thãn nói:''Đôi khi mặc lại những bộ đồ này mang lại cho tôi cảm giác thật hoài niệm.''

Hai cánh tay chồng vào nhau đặt trước ngực,y lạị nhìn xuống cô,trong mắt đầy ý cười nhạo:''Sao nào?Nhìn cảnh này trông khá giống chúng ta ngày xưa đúng không?...Có đều vị trí đã thay đổi.''

Châu Thi Vũ chuyển sang trạng thái đề phòng,cô đã đoán được ý định của Vương Dịch.Nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi lo sợ.Biết sẽ là một màn trả thù sắp diễn ra.

Nhìn bản thân trong bộ dạng này,Châu Thi Vũ có chút tức mình,bao nhiêu tự tôn trước đây của cô một lượt đã bị đổ vỡ bởi một con nhóc mà mình từng rất coi thường.Và giờ,lại bị chính nó chà đạp lại.Ha,ha!Coi có nực cười không?Xem ra từ đầu tới cuối đều nằm trong kế hoạch của người khác mà không hề hay biết gì.

Châu Thi Vũ hậm hực bậm môi,đôi mắt đỏ chứa đầy sự thù hận nhìn xuống đùi muốn giấu đi vẻ mặt ''không nên để Vương Dịch thấy''của cô.

Hồi xưa,cô ngồi trước mặt Vương Dịch đầu ngẩng cao.Còn bây giờ...cô phải cúi đầu,quỳ gối dưới chân đứa nhỏ đó.Thật là nhục nhã!Cũng may là cảnh này chỉ có cô và y chứng kiến.Nếu chuyện này mà xảy ra trước bàn dân thiên hạ,chắc cô mất mặt đến tự đào hố chôn thân hoặc nhảy cầu tự vẫn.

''Tôi nhớ,hồi ấy chị hay kêu bọn kia bắt tôi quỳ dưới đất...'' Vương Dịch đứng dậy,từng bước chậm rãi đi vòng quanh Châu Thi Vũ.

''Chị rất thích nắm đầu tôi lên như thế này...'' Vương Dịch hành động theo lời nói,nắm đầu Châu Thi Vũ ngửa lên.''Rồi sau đó thì...''

''Chát!'' Vương Dịch giáng lên mặt Châu Thi Vũ một bạt tai.''Á!''

Lực phát ra mạnh khiến cho khoé môi Châu Thi Vũ sưng táy.

''Chát!'' Thêm một bạt tai nữa lên bên má còn lại của cô.''A!Đau!''

Mặc kệ tiếng la hét,Vương Dịch dùng một tay giữ lại người Châu Thi Vũ ,tiếp tục tát cho cô thêm mấy cái nữa.Hành động quyết liệt không cho phép cô kịp thốt ra tiếng nào.

''CHÁT!'' Cú tát cuối cùng hạ xuống,một tiếng rõ to.

Châu Thi Vũ chao đảo,ngã ra sàn,khoé miệng bị sướt mà sức máu.

''Rồi thế này nữa...'' Vương Dịch lấy chân đạp vào người Châu Thi Vũ nhiều cái liên tiếp khiến cô đau khắp người.Thân thể bị nhốt lâu ngày đã yếu,bị đạp mạnh đến sức chống cự cũng không còn.

''Đủ rồi đó!'' Châu Thi Vũ chịu không nổi,tức giận la lên.

''Tôi chỉ đang thuật lại những gì chị làm với tôi thôi mà.Có gì sai sao?'' Vương Dịch hạ chân xuống,giọng nói mỉa mai.

''Hãy dừng lại đi.''

''Mới đó đã chịu không nổi rồi.Đây chỉ là khởi động thôi đấy.Còn nhiều trò vui đang đợi chị phía trước lắm,cứ từ từ mà hưởng thụ ...''

Nói rồi,Vương Dịch đẩy một cái thao đầy nước đã chuẩn bị sẵn từ trước tới chỗ Châu Thi Vũ.

''Em ...định làm gì?'' Châu Thi Vũ vừa thấy thao nước đã có cảm giác bất ổn,giọng nói có phần run sợ.

''Để tôi giúp chị rửa mặt.'' Dứt lời,Vương Dịch dùng chân đạp đầu Châu Thi Vũ vào thao nước.

Bất ngờ bị nhấn xuống nước,Châu Thi Vũ giãy giụa,nước từ trong thao văng tung toé ra ngoài.

''Ặc...''

Vương Dịch nhẫn tâm nhấn giữ cô trong nước vài giây rồi thả ra,rồi lại đạp xuống liên hồi.

''Ặc...ặc...''

Nước trong thao vơi đi một nửa,Vương Dịch mới bỏ chân ra.Châu Thi Vũ liền ngóc đầu lên,ho sặc sụa:''Khụ!khụ!khụ!...''

Vương Dịch tay túm đầu cô keó lên cho cô nhìn thẳng vào mặt mình.

''Xem bộ dạng bây giờ của chị kìa,vẻ kiêu ngạo ngày nào đâu hết rồi?'',y cười giễu cợt.Rõ ràng là muốn chọc tức cô.

Châu Thi Vũ dù tức nhưng cũng vô lực.Cô há miệng nhỏ,mệt mỏi thở dốc.Đầu tóc ướt nhẹp,nước nhỏ giọt thấm xuống lớp áo mỏng trên người làm hiện lên da thịt bên trong,đường nét của lớp áo ngực cũng được nổi lên vô tình làm tăng thêm phần quyến rũ.

''Haizz...Kiếm gì khác chơi tiếp thôi.'' Vương Dịch buông tay,cơ thể mềm yếu của cô không có điểm tựa mà ngã xuống đất nằm.

Vương Dịch đi lại cái tủ và lấy ra một cây gậy baton.Châu Thi Vũ nhìn thấy mà thất kinh:''Đừng qua đây!''

Vương Dịch xem lời nói của Châu Thi Vũ có như không,tiến đến,mạnh tay lật úp người cô lại. ''Không!'',Châu Thi Vũ sợ hãi nhắm chặt mắt.

Y biểu cảm thờ ơ,dứt khoát dùng gậy đánh vào mông cô.

''Chát!..Chát!...Chát!''

Đòn gậy liên tiếp tác động khiến Châu Thi Vũ đau đớn rớt nước mắt.Đó giờ,chưa có ai từng đánh cô cả.Cho dù là ba mẹ của cô.Đến khi bị bắt nhốt ở đây,cô đã được nếm đủ,thế nào là mùi vị của sự đánh đập và tra tấn.

Châu Thi Vũ vùng vẫy,không ngừng rên la theo từng đòn gậy giáng xuống.''Á...a...a..''

Vương Dịch cứ đánh,đánh đến khi Châu Thi Vũ không còn sức mà cựa quậy nữa.

Sau khi ăn mấy chục gậy xong,mặt mày Châu Thi Vũ ướt nhẹp,mắt sưng đỏ vì khóc nhiều,tiếng nấc còn chưa dứt.

Bỏ gậy xuống đất,Vương Dịch đứng dậy đi lại để hoạt động các cơ bị tê do giữ ở một tư thế khá lâu.

Nghỉ được vài phút,Vương Dịch lại đi lấy thêm một chiếc roi da.Châu Thi Vũ thấy vậy,kinh hãi: ''Đừng!Làm ơn đừng đối xử với tôi như vậy.'' Cố gắng nhích nhanh cái cơ thể tê nhức của mình lùi ra nhưng đụng phải giường.

Vương Dịch mặt không chút cảm xúc,tiến đến,nắm lấy sợi dây thừng trên người cô kéo lại rồi đẩy cô ra sàn.Sau đó,y cởi nút áo từ trên cổ của cô tới dưới ngực và kéo mảnh áo trắng xuống để lộ đôi vai mảnh khảnh,còn lưu lại nhiều vết tích ngày trước.

''Chát!Chát!...Vút!Chát!...''

Những đường roi vươn lên hạ xuống tác động lên thân thể mỏng manh của cô.Cô có thể nào chịu nổi?Vừa mới bị đánh ở mông xông giờ chuyển sang lưng,mà vết thương cũ vẫn chưa lành hẳn giờ lại bị khắc thêm mấy vết roi nữa.

Nước mắt chưa khô lại tuôn ra,rơi lã chã lên sàn nhà.Châu Thi Vũ đau khổ,mặt mếu lại khó coi,trông giống như một đứa con nít.

''A!...Hu,hu...Đừng mà!'',cô bất lực rên lên.

''Vụt!...Chát!Chát!Chát!...''

''Hic...Vương Dịch...xin em...hức!''

Lời cầu xin của cô đối với Vương Dịch bây giờ như gió thoảng qua tai,y cứ giữ cường độ vút roi như thế cho tới khi nào mỏi tay mới thôi.

Vương Dịch thẩy chiếc roi sang một bên,ngồi sụp xuống cái ghế đằng sau và điều hoà khí tức.Y hướng mắt nhìn cô đang nằm rã rời dưới đất,người toát mồ hôi,áo quần xộc xệch.Phần ngực trước được che phủ bởi lớp vải bra nhấp nhô theo hô hấp của buồng phổi,trông vô cùng mị hoặc.

Không lâu sau đó,Châu Thi Vũ lim dim đôi mắt.Mệt mỏi quá!Giờ chỉ muốn ngủ thôi.Ngủ rồi sẽ tạm thời quên đi cơn đau.

Cô thực sự đã kiệt sức.Tuy nhiên,Vương Dịch vẫn chưa chơi đủ nên y sẽ không cho phép cô chịu thua ngay lúc này.

Một khoảng im lặng trôi qua.

Vương Dịch chợt đứng dậy,một lần nữa đi tới chiếc tủ.Lấy ra vài thứ,bao gồm s*x t*y và bao cao su.

''Này,dậy đi!'' ,y lấy chân lay lay người cô.

Không có động tĩnh gì.Vương Dịch bèn hạ người xuống,lấy cánh tay nâng thân trên của cô lên.Y lè lưỡi liếm vết roi mình vừa tạo ra trên bả vai cô và nhe răng cắn lên chỗ đó một nhát.

''Au!'' Đau rát,Châu Thi Vũ giật mình,lặp tức tỉnh táo.

Lúc này,Vương Dịch nhanh chóng dùng một tay khống chế thân trên của cô áp xuống mặt đất,thuận thế để mông cô chổng lên trên.Đồng thời,cánh tay của y càng siết chặt eo cô hơn.

Hiểu được ý định của người kia,Châu Thi Vũ lo sợ trong vô vọng,hai vai run run.Nghĩ đến hai lần trước,cô không thể ngừng sợ được.Nỗi ám ảnh đau đớn về thể xác lẫn tinh thần trở lại.

''Đừng nữa.'',Châu Thi Vũ mắt ẩm ướt nói.

Vương Dịch đeo bao su hương trái cây vào ngón trỏ và hương bạc hà vào ngón giữa của bàn tay phải,đưa lên trước miệng Châu Thi Vũ.

''Ngậm vào.''

Cô đóng khít miệng lại tỏ ý không muốn.Vương Dịch dùng tay còn lại nhéo vào hông của cô khiến cô đau mà rên lên một tiếng:''A!''

Tận dụng thời cơ đó,y đút ngón trỏ vào trước.Châu Thi Vũ thấy kinh tỏm khi ngón tay của y đụng vào lưỡi mình,bèn rút lưỡi vào,mày nhăn nhó.

''Liếm!'',Vương Dịch ra lệnh,tay bấu vào eo cô.

Châu Thi Vũ bị ép,đành phải nghe theo,chậm rãi đưa đầu lưỡi ra.Lúc chạm tới đầu vật thể kia,cô do dự một lúc.

''Nhanh lên.'',y lại ra lệnh.

Châu Thi Vũ mắt đóng chặt không dám nhìn,liếm lưỡi vào ngón tay đó của Vương Dịch.

Mấy vấn đề này không phải là cô không biết đến nhưng cô thật không có kinh nghiệm trong việc làm giường chiếu.Nói thật ra,tuy cô đã từng có không ít bạn trai nhưng chưa có mối tình nào đạt tới việc lên giường với cô cả.Vì cô chỉ chấp nhận trao thân cho người mà cô gọi là ''yêu''thật sự.Nhưng lần này,bị một kẻ có thù với mình ép làm chuyện yêu ,trong khi lại không tồn tại bất kì tình cảm gì giữa hai người.Chỉ có thù hận...

Vương Dịch thấy Châu Thi Vũ liếm khá vụng về,khẽ cười.Y di chuyển ngón tay khám phá quanh khoang miệng rồi câu lấy chiếc lưỡi nhỏ của cô.

Châu Thi Vũ hiểu được và hợp tác theo,lưỡi cũng quấn lấy ngón tay đang quậy phá trong miệng của mình.Vị ngọt của trái cây giúp cô thích nghi dễ dàng hơn,rất nhanh đã quen với cách làm này.

Thấy Châu Thi Vũ kết hợp đã tốt hơn,Vương Dịch đưa ngón còn lại vào.Bây giờ,Châu Thi Vũ không chỉ cảm nhận được hương vị ngọt từ nho mà còn cả vị the của bạc hà.Hai hương vị khác nhau hoà huyện lại mang cho vị giác của cô một cảm giác khá đặc biệt.

Như vậy,ngón tay của người kia và lưỡi của cô quấn quýt nhau như một đôi song long.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net