Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại sân bay quốc tế lớn nhất của thành phố T.

Một mỹ nhân diện váy đen ôm ba vòng hoàn mỹ,mắt đeo kính mát hiệu Gucci,người toát ra hương thơm nước hoa của Chanel,từng bước uyển chuyển đi trên đôi giày cao gót tối màu sang trọng,hướng ra ngoài cửa ra vào.

Vương Dịch đi đến,theo sau là Phùng trợ lý.

Cô mỉm cười lịch sự:''Xin chào,tôi là Vương Dịch,tôi đến để đón cô.Chắc cô cũng đã nhận được tin từ trợ lý của tôi hôm qua rồi đúng không?''.Đồng thời,đưa tấm danh thiếp cho cô.

Mỹ nữ nhận lấy tấm thiếp xem rồi đưa tay gỡ cặp kính trên mắt xuống.Người trước mắt cô thật đẹp như lời đồn,khí chất toát ra cũng không hề tầm thường,quả hợp khẩu vị của cô.

Vương tổng và cô đã nói chuyện nhiều lần,nhưng chỉ là qua điện thoại.Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau trực diện.

Cô mỉm cười chào lại:''Xin chào,người của cô có nói cho tôi biết rồi.Rất hân hạnh được gặp mặt.''.Nói rồi,cô chìa tay ra.

Vương Dịch mỉm cười thân thiện,lấy tay bắt lại:''Rất vui được gặp cô.''

Phí Thẩm Nguyên là con gái của một tài phiệt nổi tiếng ở Mỹ,chuyên đầu tư bất động sản.Cô mới được kế nhiệm vị trí chủ tịch của các công ty thuộc tập đoàn của cha cô đặt trụ sở đây trong vài năm.Tuy vậy,từ khi được giao cho cô nắm quyền quản lý,các công ty con đó trở thành những doanh nghiệp có tiếng,chiếm vai trò quan trọng trong ngành đầu tư bất động sản.

Chào hỏi xã giao xong,Vương Dịch dẫn Phí tổng đến một chiếc xe Limousine dài đậu gần đó,mở cửa mời cô vào trước rồi mới cùng Phùng trợ lý vào sau.

Không lâu sau đó,Chiếc xe bắt đầu lăn bánh rời đi.

.

.

.

Châu Thi Vũ mở mắt,không biết đã ngủ được bao lâu,cô đã ngủ rồi tỉnh rồi lại ngủ rất nhiều lần.

Ngóc đầu dậy cảm giác đầu đau như búa bổ,cổ họng khô khóc vì thiếu nước.Cô bước chân xuống giường,vừa đứng lên,liền mất thế khuỵ xuống do tuần hoàn máu kém.

Bỗng nhiên,cô thấy cơ thể cực kỳ mệt mỏi đến mức đứng không vững.Đầu óc bắt đầu choáng váng,quay cuồng.Nhịp tim không đều,tiêu cự mờ dần.Cô bèn đưa tay lấy ly nước trên bàn,tay run,tầm nhìn kém nên vô tình làm rơi ly xuống đất,đỗ vỡ.

''Xoảng!''

Đúng lúc tiếng động vỡ ly vừa phát ra,Vương Dịch mở cửa vào.

Thấy Châu Thi Vũ ngồi gục xuống đất,trên sàn là các mãnh vỡ của ly thuỷ tinh bị biến dạng.

Vương Dịch liền đi tới,lây lây người cô:''Này,có sao không?''

Không thấy trả lời,Vương Dịch bèn đỡ cô lên.Bây giờ nhìn cô mặt mài tái mét như bị hút hết sinh khí,trên trán có một lớp mồ hôi mỏng,môi nhợt nhạt,đôi mắt lim dim.

Vương Dịch thấy không ổn,liền đặt Châu Thi Vũ nằm lên giường,mau chóng ra ngoài.

Lát sau,Vương Dịch quay lại với một cốc sữa ấm có đường.

Y đi lại,dùng một cánh tay đỡ cô dậy,đặt miệng ly sát miệng cô:''Mau uống đi.''

Châu Thi Vũ mở miệng ra.Vương Dịch đút vào,từ từ để dòng sữa trắng chảy vào mòm cô.Cô uống xong một ngụm sữa,Vương Dịch lại đỗ vào như thế cho tới khi ly sữa cạn mới thôi.

Uống xong,sắt mặt của Châu Thi Vũ đỡ hơn hẳn.Vương Dịch lấy giấy lụa lau miệng cho cô và để cô nằm nghỉ.

*

Sáng thứ sáu tuần sau.

Vương Dịch đi mua đồ ở một cửa hàng trong thành phố.

Lựa đồ xong,y đi đến quầy thanh toán.Đặt từng thứ một lên bàn,nào là hộp sữa,nước sâm,kẹo và rất nhiều thuốc bổ. Mục đích mua tất cả thứ này là cho chị gái đang bị nhốt ở nhà kia.

''Cảm ơn quý khách.Hẹn gặp lại quý khách lần sau.''

[Ting!]

Bước ra khỏi cửa tiệm,Vương Dịch một tay cầm túi đồ,sải bước trên vĩa hè.

Hôm nay,cô không đi xe.Đôi khi,đi bộ như vầy cũng thật thoải mái.Vừa tự do thong thả,vừa hít thở khí trời.

Rẽ vào một con hẻm,chỗ này có hơi vắng.Khúc đi tới được một đoạn thì nghe có tiếng người.

''Tôi không quen biết các người.Tránh xa tôi ra!''

Ở góc khuất của con hẻm,có một đám đàn ông xấu xa đang bao vây một cô gái,dồn vào chân tường.

''Tụi anh thấy cô em chỉ có một mình nên muốn mời em đi chơi cùng thôi mà.''

''Tôi không muốn đi cùng các người.'',cô gái giọng run sợ nói.

''Em gái sao lại từ chối bọn anh như vậy?Thật không cho bọn anh chút mặt mũi nào hết.'' Mấy tên dâm tặc càng tiến gần,áp sát cô gái không còn lối thoát.

Cô gái sợ hãi muốn khóc:'' Xin các anh hãy để tôi đi đi mà.''

''Trông em ngon thế này.Bọn anh không thể bỏ lỡ được.He,he...'' Một tên trong số đó tay chống lên tường,chắn bên trái của cô gái,vẻ mặt biến thái cúi gần mặt cô.

''Ê,mấy thằng kia ban ngày ban mặt dám giở trò đồi bại với phụ nữ à!'',Vương Dịch bước ra.

''Mày là đứa nào mà dám xen vào chuyện của bọn tao?'',tên đầu đàn quay qua sau.

''Tao là ai không liên quan đến tụi bây.Mau để cô gái kia đi,nếu không thì đừng trách tao động thủ.''

''Á hà,con này to mồm nhỉ?Thách đấu với bọn tao à?...Tụi bây,lên đi!''

Cả bọn cùng nhau xông tới.Vương Dịch vẻ mặt không đổi.

Tên đầu tung nấm đấm về trước,Vương Dịch nhanh nhẹn chuyển mình tránh sang một bên,đồng thời tay không cầm túi đánh vào mặt hắn.Chân trái tiện thể đá vào ngực tên bên cạnh khiến tên đó văng ra xa.

Ba tên còn lại nhào vào cùng lúc,Vương Dịch nhanh chóng hạ gục hai tên đầu bằng mấy đòn đánh liên tiếp và quăng tên cuối cùng vào thùng rác.

Tên đầu tiến đến tung cú đá,Vương Dịch sử dụng cước quét chân cho hắn mất đà ngã ra sau.Tên khác lại đứng dậy,lấy một cây sắt ở gần đó tấn công Vương Dịch.Vương Dịch tóm lấy tay cầm vũ khí của hắn mà bẽ.Gã đau đớn la lên,tay buông gậy sắt.

Sau đó,Vương Dịch thục cùi chỏ vào mặt hắn đến xịt máu mũi rồi cho hắn ăn thêm mấy cú đá vào bụng,chân và hạ thân.

Một tên khác vừa đứng dậy định chạy lại thì Vương Dịch liền đẩy tên kia xô vào người hắn làm hai tên đó ngã nhào.

Một tên trong bọn chúng, sau khi hồi phục,bất ngờ tấn công phía sau Vương Dịch.Vương Dịch nhạy bén,lặp tức nghiêng người né .Hắn lấy tay định quào vào mặt Vương Dịch nhưng lại hụt nên thành vớ lấy khẩu trang trên mặt y.Khẩu trang bị dựt ra,để lộ mặt Vương Dịch.

Cô gái đang đứng đấy chứng kiến cảnh ẩu đả giữa một chọi năm ,bất ngờ thốt lên khi thấy diện mạo của vị ''anh hùng'' kia:''Vương...Vương tổng!''

Cô gái vừa rồi là Phùng Tư Giai.Mấy phút trước,cô đang đi qua con hẻm này thì bị mấy tên biến thái chặn đường.May mắn có người phát hiện và tới cứu,không ngờ người tốt đó lại là sếp của cô.Bây giờ,cô mới phát hiện ra sếp lại là người giỏi võ như vậy.

Cuối cùng,mấy tên côn đồ đó,ai nấy đều nằm ra đất,ôm người đau điếng.Còn Vương Dịch thì lành lặng,không một vết sướt,cùng với túi đồ trọn vẹn trên tay.

''Cút!'',Vương Dịch quát.Bọn chúng hoảng sợ,cúi đầu chạy đi.

Vương Dịch quay qua nhìn cô gái kia thì mới nhận ra đó là Phùng Tư Giai.

''Trợ lý Phùng!Là cô...''.Lúc nãy,lo đối phó với mấy tên côn đồ kia nên cũng không tiện để ý đến cô.

''Cô có sao không?'',Vương Dịch đi lại,ân cần hỏi thăm.

Phùng Tư Giai mỉm cười,lắc đầu:''Tôi không sao.Cô có bị thương ở đâu không?''

''Đừng lo,tôi không có bị gì cả .'',Vương Dịch cười đáp.

Phùng Tư Giai vui vẻ nói:''Cảm ơn cô đã cứu tôi.Nếu không có cô ở đây,chắc tôi đã gặp phải chuyện không hay rồi.Tôi không biết nên trả ơn cô thế nào đây?''

''Không cần đâu,đây là chuyện nên làm mà.Cô về nhà đi,nhớ hãy cẩn thận,đừng có đi một mình ở mấy chỗ vắng người đó.'',Vương Dịch nhẹ nhàng nói.

''Ừm,tôi biết rồi.''.Phùng Từ Giai định đi thì chợt nhớ được gì đó.''À,vừa rồi tôi mới mua hai ly kem tươi.Cô muốn ăn không?Tôi cho cô một cái.''

''Ờm,cũng được.''

Phùng Tư Giai lấy trong túi mua từ cửa hàng tiện lợi ra một ly kem,đưa cho Vương Dịch:''Của cô đây,xem như quà cảm ơn cho chuyện lúc nãy đi.''

''Cảm ơn cô.'',Vương Dịch nhận lấy.

Sau đó,hai người tạm biệt nhau,đường ai nấy về.

Đi được cách Vương Dịch một đoạn khá xa,trong lòng Phùng Tư Giai vẫn còn rất vui.Cô cứ cười tủm tỉm suốt,hôm nay có lẽ là một ngày khó quên đối với cô.

Phía Vương Dịch,cô vừa rảo bước,vừa ăn kem.Cũng khá lâu rồi cô chưa được thưởng thức hương vị này.Vì cô hiếm khi có dịp ăn ở ngoài,đa số khẩu phần ăn của cô đều là do đầu bếp tại nhà nấu,chỉ trừ những lúc dùng bữa cùng đối tác hay bạn bè.

Vương Dịch ăn một miếng kem,bỗng lại nhớ về quá khứ.Hồi ấy,lúc Châu Thi Vũ và cô còn chơi với nhau,tỷ ấy thường mang đến cho cô một ly kem mỗi khi thấy cô ngồi một mình.''Nhất Nhất, ăn kem không?''.Và sau đó,bọn họ mỗi người một cây kem trên tay,cùng nhau ăn,cùng nhau tâm sự về mọi thứ trên đời.Thật nhớ quá đi!Cô ước gì mình có thể giữ được cảnh tượng ấy mãi mãi.

[Tàu đi hướng XXX sắp đến sân ga số 1 trong chốc lát.Vì có thể gây nguy hiểm nên xin quý khách hãy lùi vào phía bên trong vạch màu vàng.] Tiếng thông báo phát ra từ loa của nhà ga làm cho Vương Dịch hoàn hồn.

Vài giây sau đó,một chiếc tàu cao tốc màu trắng chạy lên trước và từ từ thắng lại.Cửa tàu mở ra,người người đi vào,Vương Dịch nhấc chân di chuyển theo dòng người.

-----------------------------------

Vương Dịch từng bước đi xuống cầu thang của tầng hầm.Đến trước cánh cửa sắt,Vương Dịch đứng đấy,trầm ngâm một hồi lâu rồi mới mở cửa vào trong.

Cô gái trong phòng ngồi co người trên giường,vẻ mặt lạnh tanh,đôi mắt đó hôm nay vẫn không chịu nhìn cô.

Vương Dịch đặt một bình nước lọc mới lên bàn,tay còn lại cầm hộp sữa,lấy ống hút cấm vào sẵn cho cô.Sau đó,đưa trước mặt Châu Thi Vũ:''Uống sữa đi.''

Châu Thi Vũ ánh mắt chán ghét nhìn sang hộp sữa.Này chẳng phải là hộp sữa mà ngày xưa cô rất thích uống sao?Từ loại sữa đến hãng sữa đều đúng y chang.Vương Dịch thực còn nhớ...Tên này mấy ngày nay cứ mua đủ thứ đồ ăn,thức uống bổ dưỡng cho cô,còn là loại cô thích nữa.Sự chu đáo của y khiến cô cảm thấy đáng ghét.

Cô trả lời bằng một cái lắc đầu,lại quay đi chỗ khác.

''Chị phải uống.Không lại bị hạ đường huyết nữa bây giờ.'',Vương Dịch không nhanh không chậm nói.

Châu Thi Vũ lạnh lùng,thả một câu:''Mặc kệ tôi.''

Nói vậy mà vẫn không nghe,Vương Dịch đành tung ra chiêu cuối ''Chị muốn bị đánh nữa không?''

Kết quả thật hữu hiệu,Châu Thi Vũ tỏ ra khó chịu,lấy hộp sữa trên tay Vương Dịch.''Uống thì uống.''

Như mấy ngày trước,Vương Dịch ngồi lại trông cô uống hết hộp sữa mới chịu đi.

Hai tiếng sau đó,sau khi Vương Dịch rời tầng hầm đã lâu.

Do tác dụng của sữa nên Châu Thi Vũ dễ khác nước hơn bình thường.Cô rót một cốc nước đầy rồi một lược uống cạn ly.

Không lâu sau đó,Châu Thi Vũ tự nhiên cảm thấy rất buồn ngủ,tầm nhìn yếu đi,nhìn bất cứ thứ gì cũng phân làm hai.Cô rất nhanh liền bị mất ý thức.

*

Trong một căn phòng nọ.

Vương Dịch đang ngồi trên một chiếc ghế gaming êm ái,trước mặt là giàng máy tính và màn hình ti vi được lắp đặt trên tường.

Hàng ti vi ở trên có rất nhiều khung camera quay khắp nơi của toàn bộ căn biệt thự...bao gồm cả căn phòng dưới tầng hầm đang được chiếu trên màn ảnh máy tính ở chính diện.

Gian phòng tối om,không có bất kì cái cửa sổ nào,chỉ có ánh sáng duy nhất phát ra từ các màn hình.

Xung quanh căn phòng chứa rất nhiều thứ đồ lặt vặt bề bộn nhưng không kém phần kì quái.Mà hầu hết những vật ở đây đều có liên quan tới Châu Thi Vũ.

Trên tường dán đầy ấp những poster có hình của Châu Thi Vũ nhưng đa số chúng đều bị rách rưới,làm hỏng hoặc có nhiều đường chém bằng dao.

Ở một góc khác của căn phòng,có khá nhiều bức ảnh chụp được kẹp lên những sợi dây thừng treo ngang tường.Trong đó toàn ảnh về Châu Thi Vũ,nếu không thì là ảnh hai người chụp chung với nhau hồi còn đi học nhưng chúng đã cũ và bị đang bị phai dần theo thời gian.

Còn những bức ảnh mới thì toàn là những ảnh cô chụp mấy năm gần đây,trước khi Châu Thi Vũ bị cô bắt đi.Nghĩa là trong khoảng thời gian cô còn đang theo dõi Châu Thi Vũ và đương nhiên những bức photo này đều là do cô chụp lén mà có được.

Có những ảnh rất đẹp,được Vương Dịch bắt gặp mà tiện tay chụp .Ngoài ra,còn có một ít ảnh cô chụp được lúc Châu Thi Vũ đang tắm trong ôn tuyền hay đang thay đồ trong phòng tắm.Có lẽ những bức này là tốn công nhiều nhất,phải cẩn thận lắm cô mới lấy được.

Thực ra,lúc đầu,cô cũng phân vân có nên chụp mấy cảnh này không.Như thế thật giống với một gã si tình đi chụp lén cô gái mình thích.Nhưng suy đi nghĩ lại thì cô cũng quyết định chụp.Dù gì đã theo dõi cô ta rồi thì phải thu thập tường tận thông tin của đối tượng,càng chi tiết càng tốt.

Đoạn camera trên màn hình máy tính vừa chiếu xong cảnh Châu Thi Vũ uống hết cốc nước và lăn ra ngủ.

Vương Dịch xem xong,quay ghế,đứng dậy.Tay xoay dao,chân từng bước chặm rãi đi đến gần một bức poster Châu Thi Vũ mỉm cười nghiêng đầu.

Trong tức khắc,Vương Dịch đâm thẳng con dao vào giữa mặt của người trong ảnh,mũi dao cấm chặt vào tường.Y nhếch miệng:''Tới giờ chơi rồi.''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net