Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau,Vương Dịch đang ngồi dưới nhà lướt ipad thì chợt dừng lại trước một tin tức nóng mới cập nhật.

Trên màn hình,dòng chữ đỏ to lớn,in đậm đứng đầu trên hết các bản tin.

Con gái chủ tịch tập đoàn Châu thị bị mất tích...

Lúc này,miệng của y khẽ nhếch lên một cách thâm thuý.

''Sau đây là bản tin đáng quan tâm.Ba ngày trước,xuất hiện một vụ bắt cóc bí ẩn mà nạn nhân chính là cô Châu Thi Vũ,con gái chủ tịch tập đoàn Châu Thị.Hiện tại,cảnh sát đang mở một cuộc điều tra diện rộng khắp thành phố T.Mặt khác,sau khi cảnh sát đi truy tìm nghi phạm thì thông tin về nghi phạm vẫn còn thiếu rất nhiều nên cảnh sát chưa thể bắt được ngay...''

Màn hình ngoài trời giữa trung tâm thành phố T đang chiếu bản tin thời sự mới nhất sáng nay.

Trên đại lộ M,thuộc thành phố T,tiếng còi xe cảnh sát vang inh ỏi.Dòng xe đi tuần tra phủ đầy đường,ồ ạt như đàn kiến.

Bây giờ,trên đường gặp phải tình trạng tắt nghẽn.Vì tất cả các xe khác phải nhường đường cho ''đoàn du hành'' của cảnh sát nên lộ trình hằng ngày tạm thời bị ngăn chặn.

Vương Dịch ngồi trong xe chán nản thở dài,nhìn đồng hồ trên tay.Ngay lúc này,trên màn hình đặt trước ghế lái phát ra một giọng nói máy móc tự động:[Thời gian kẹt xe dự kiến là 20 phút.]

Không còn kịp nữa,Vương Dịch bèn ra lệnh cho giọng nói AI:''Hãy liên lạc với Phùng trợ lý.''

Trong tức khắc,màn hình chuyển sang trạng thái gọi điện.Lát sau,liền có tiếng bật máy.

''Vương tổng gọi tôi có việc gì?''

''Bây giờ,tôi đang bị kẹt xe nên sẽ tới trễ.Có lẽ tầm 9 giờ tôi mới có mặt được.Cô giúp tôi sửa lịch làm việc sáng nay lại đi.''

''Vâng,thưa chủ tịch.''

Tại công ty.

''Có tin mới này!'',một nhân viên nữ vừa nhận được tin,bèn kêu lên làm thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

'Gì vậy?''

''Xem đi.''

Các nhân viên khác cũng bắt đầu tụm lại,nhanh chóng lấy điện thoại ra xem.

''Châu tiểu thư của Châu Thị bị bắt cóc!''

''Đáng sợ quá!''

''Có thể đây là một vụ bắt cóc chuột tiền chăng?''

''Tôi thì nghĩ khác.Coi nè,cảnh sát phát hiện địa điểm cô ta đến trước khi mất tích là khu bar của khách sạn Hồ Điệp.''

''Cũng có thể lắm.Trước đây có tin đồn,Châu tiểu thư không giống như những gì chúng ta nhìn thấy bề ngoài.Ngược lại, lại là một đứa con gái ăn chơi,hư hỏng chỉ biết dựa vào quyền thế của gia đình.''

Trong lúc đám nhân viên đang bàn tán xôn xao thì Phùng trợ lý đi tới.

''Mọi người bàn tán sôi nổi quá nhỉ?''

''Phùng trợ lý.''.Đám người mặt lặp tức chuyển sắc.

''Đã xử lý xong công việc giám đốc giao chưa?'',Phùng trợ lý nghiêm khắc hỏi.

Mấy nhân viên lúng túng lắc đầu.

''Chưa làm xong mà lo tám chuyện à!Các người biết mình đến đây để làm gì không?Giám đốc mà biết được sẽ như thế nào đây?''

''Còn không mau đi làm việc!''.Đám người liền tản ra,ai nấy đều lui về chỗ của mình.

''Văn bản tài liệu này,nhận về mà làm đi!''.La xong,Phùng trợ lý đưa một đóng tài liệu ra trước.

Một nhân viên trong đó rụt rè đi tới nhận lấy:''Vâng ạ.'',rồi mau chóng đem về bàn làm việc.

.

.

.

.

Tuần sau đó...

Châu Thi Vũ nằm bất động trên giường trong bộ dạng thẫn thờ.Nói đúng hơn là cô đang bị trầm cảm nặng.Bây giờ,cô không còn thiết sống nào cả,cũng chẳng màn quan tâm về mọi thứ xung quanh nữa.

Mấy tiếng đồng hồ trôi qua,cô cứ ở trạng thái này suốt mà không có bất kì thay đổi gì.

Ánh mắt vô định nhìn thẳng,đầu óc trống rỗng,gần như hoà nhập vào không gian tĩnh lặng của căn phòng.

Bên ngoài có tiếng mở cửa,tuy nghe thấy nhưng vẫn làm lơ,cô nằm đấy như chẳng có gì xảy ra.

Người kia đi vào,như thường lệ lại mang thức ăn tới.

Vương Dịch tay cầm bát cơm,đi lại cái bàn.Trên bàn,còn nguyên vẹn dĩa cơm hồi sáng,một muỗng cơm cũng chưa được đụng tới.

Châu Thi Vũ đang muốn tuyệt thực thật sự.Đã một tuần rồi cô chưa chịu ăn gì.Mục đích là vì cô muốn tỏ ra phản kháng.Hơn nữa,dạo gần đây hai người đang chiến tranh lạnh với nhau nên Châu Thi Vũ vô cùng lạnh nhạt.Cô không hề nói gì thậm chí là một câu,đồ ăn có ngon cách mấy cũng không màn đụng tới(tuy không ăn nhưng vẫn uống).Còn Vương Dịch thì liên tục tránh né cô,mỗi lần đưa đồ ăn xong thì liền đi ngay,không nói một lời nào.

Vương Dịch trầm ngâm nhìn dĩa thức ăn cũ còn nguyên kia một lúc rồi quay qua nhìn người vẫn đang nằm im,lưng quay về phía mình.

Châu Thi Vũ bây giờ trông gầy đi,da trở nên xanh xao.Vương Dịch không muốn để cô chết dần chết mòn như vậy,buộc miệng lên tiếng:''Chị định nhịn đói đến bao giờ đây?''

Châu Thi Vũ không một chút động tĩnh,tỏ ra như Vương Dịch không tồn tại ở đây vậy.

''Hãy ngồi dậy ăn đi,chị đã không ăn gì trong nhiều ngày rồi đấy.''

Kết quả vẫn không thay đổi,Châu Thi Vũ chẳng màn quan tâm đến cô cho dù là một cái liếc mắt.

Vương Dịch thở dài,kiên nhẫn nói tiếp:''Đừng cố tình bơ tôi nữa.Mau dậy ăn đi.''

Cô phớt lờ lời nói của y,tiếp tục giữ thái độ im lặng.

Lúc này,Vương Dịch bực mình lớn giọng:''Tôi nói ngồi dậy ăn đi,nghe không?Đừng để tôi phải động thủ.''

Bên phía Châu Thi Vũ,cô dùng ánh mắt chán nản liếc sang rồi di chuyển cơ thể mệt nhọc vì bị tê cứng do nằm quá lâu của mình mà ngồi dậy.

Vương Dịch múc một muỗng cơm và đưa lên trước miệng của cô:''Ăn đi.''

Châu Thi Vũ mắt nhìn đi hướng khác,không chút cảm xúc nói:''Tôi tự ăn được.''

Nghe vậy,Vương Dịch mới đưa bát cơm cho cô tự ăn.Đoạn Châu Thi Vũ múc cơm lên miệng định ăn thì chợt dừng lại.Cô hướng mắt lên nhìn Vương Dịch,người lẽ ra đã rời đi từ lâu,thay vì vậy bây giờ vẫn còn ngồi đó chăm chú nhìn cô ăn.

Châu Thi Vũ bèn mở miệng hỏi:''Sao không đi đi,ngồi ở đây nhìn tôi ăn làm gì?''

Vương Dịch thãn nhiên trả lời:''Tôi ngồi đây canh đến khi chị ăn hết bát này mới đi .''

Châu Thi Vũ không để tâm nữa,ăn tiếp muỗng cơm.

Bát cơm vơi được một nửa thì Châu Thi Vũ ngừng ăn.Vương Dịch thấy vậy,hỏi:''Sao chị không ăn hết?''

Châu Thi Vũ giọng không đổi:''No rồi.''

''Ít thế?Ăn thêm đi.''

Châu Thi Vũ lắc đầu.Thực ra bình thường cô không có kén ăn như vậy.Nhưng từ khi bị nhốt ở đây,cô không còn hứng thú nào để ăn nữa.

Cô không muốn ăn,Vương Dịch cũng không có ý định ép cô,y dọn tất cả chén dĩa rồi đi ra ngoài.

---------------------------

Tối hôm đó,trong phòng tranh,Vương Dịch đang ngồi trước một giá vẽ dựng giữa phòng.

Xung quanh có khá nhiều bức tranh với nhiều chủ đề khác nhau được treo trên tường và tất cả đều là tác phẩm sáng tác của cô.

Vương Dịch dùng cọ chấm màu trên khay màu,chăm chút tô lên đôi môi của cô gái trong tranh.Mà cô gái này không ai khác là Châu Thi Vũ hồi ấy.

Vương Dịch ngừng một chút,xem lại toàn bộ bức hoạ,đây là chân dung Châu Thi Vũ với một nụ cười toả nắng.

Ngắm một hồi,bỗng dưng trong mắt Vương Dịch.Tựa như ảo giác, nụ cười trên miệng của người đó trở nên méo mó,biến thành một nụ cười xảo quyệt.

Đột nhiên,bức tranh trước mắt bị bàn tay của Vương Dịch tóm lấy và bấu lại nhăn nheo.Sau đó,xé rách không thương tiếc.Vừa xé,y vừa phẫn nộ:''Tại sao!?Tại sao lúc nào cũng như vậy hết?''

Cầm bức tranh rách nát quăn xuống đất,y nghiến răng,hít sâu đến hai lần.

Thực ra,đây là lần thứ 100 y vẽ bức này.Nó chưa bao giờ được hoàn thành một cách đúng nghĩa cả.Lúc nào bức tranh sắp được hoàn thiện thì lại bị chính tay y phá hỏng.Chuyện này lập đi lập lại rất nhiều lần khiến Vương Dịch muốn điên lên.Chính là y đã bị ám ảnh nụ cười của người đó.

Năm ấy,cô rất thích Châu Thi Vũ khi cười tự nhiên.Đối với cô,nó thật sự rất đẹp!

Nhưng từ khi cô ta nhẫn tâm thả nụ cười ác độc đó cho cô,nó chẳng khác nào một sự ô nhiễm bôi nhọ lên nụ cười tươi đẹp kia.Đó như một vết chém sâu vào tim cô mà cô không thể nào loại bỏ khỏi tâm trí được.

Bỗng,tiếng nhạc điện thoại vang lên,đánh thức tinh thần rối loạn của y.

Là Phùng trợ lý gọi,Vương Dịch lấy lại tâm thái bình thường,bật máy:''Alo!''

Giọng nói của Phùng trợ lý từ trong loa truyền tới,rõ ràng không câu nệ:''Tôi vừa nhận được tin,Phí Thẩm Nguyên sẽ về nước vào ngày mai.''

''Sao sớm vậy?Chẳng phải tháng sau cô ta mới về à?''

''Theo tôi được biết thì cô ta do có việc ở bên đây nên mới được hồi về gấp như vậy.''

''Tôi hiểu rồi.Cô sắp xếp cuộc hẹn đi.Ngày mai,tôi sẽ cho xe đến đón.''

''Vâng!''

''Cô ta chính là cơ hội lớn của chúng ta,nhất định lần này không được bỏ lỡ.'',Vương Dịch nói thêm.

''Đúng vậy,nếu cô ta đồng ý hợp tác với chúng ta thì dự án mới này sẽ rất thành công.'',Phùng trợ lý đồng tình.

''Thôi,tôi tắt máy đây.'',Vương Dịch toang ngắt máy thì trợ lý lại gọi:''À,Vương tổng này.''

''Còn việc gì nữa sao?''

Phùng trợ lý hơi ngập ngừng,giọng nói chứa đựng một sự ngại ngùng khó nói:''À...ừm,cũng không có gì quan trọng lắm. Chỉ là dạo này,tôi thấy ngài vì dành nhiều tâm huyết cho dự án này nên rất bận rộn với công việc.Cho nên,ngài hãy giữ gìn sức khoẻ,nghỉ ngơi đầy đủ nha.''

Vương Dịch nghe vậy,nhẹ phì cười:''Cảm ơn cô đã quan tâm.Tôi sẽ nhớ những lời cô nói.Cô cũng nên đi nghỉ sớm đi.''

''Ân,chúc ngài ngủ ngon.'',Phùng trợ lý vui vẻ đáp.

''Cô cũng vậy.''

''Tút!'' Ngắt máy,Vương Dịch trong lòng vui lên được một chút,khẽ cười.Nghĩ nghĩ cô trợ lý này đôi khi cũng rất dễ thương.Tuy cô ta đã làm việc ở công ty cô được nửa năm rồi nhưng chỉ mới dạo gần đây cô và cô ta mới thực sự thân. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net