Chương 3: Anh em họ Hàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Aaaaaaaaaaaa..... maaaaaaa... cứu mình với Thiên ơi_Nguyên bay lại  ôm lấy Thiên.

Thiên quay lại và thấy ...một cô gái.

Đó là một người bình thường có thấy đủ các giác quan và tay chân, nhưng có điều cô ấy đang mặc một bộ đồ hết sức "kì dị".

- Này cô bé, em đang đóng phim à, tôi xin lỗi đã làm gián đoạn nhé, em làm ơn cho chúng tôi gặp đạo diễn được không – Thiên lại gần cô gái lạnh lùng nói. Cô bé ngơ ngác nhìn anh đắm đuối rồi nói :

- Chị là quái vật à. (Au/Nguyên: chuẩn, em nói rất hay Thiên: Chị và Nguyên dám *sát khú bay tùm lum* Au/Nguyên *sách dép chạy*)

"Bịch" bạn Nguyên của chúng ta sau khi nghe xong câu đó thì buôn tay khỏi Thiên ( bu như váp vậy ă)  cười lăn cười bò:
-muahahaha....Thiên là quái vật....hahaha....Thiên là con gái....hahahaha .....Cô bé em nói đúng lắm...hahaha
Thiên lúc này khói bay đầy người "tên này"

Cô bé nhìn Nguyên đang cười ra nước mắt nằm ở dưới đất kia 1 hồi rồi ngây thơ hỏi:

-Anh cũng là quái vật à?

-0_o hở?_sau khi nghe cô bé kia hỏi Nguyên nín cười bật dậy hỏi lại_em nói ai là quái vật?

-Anh_cô bé ngây thơ chỉ thẳng vào Nguyên

"RẦM" sau khi nghe cô bé trả lời thì bạn Nguyên bất tỉnh nhân sự không biết trời trăng mây gió gì đang diễn ra. Thấy vậy Thiên bèn lại nói:

- Em đừng đùa nữa, cho bọn anh gặp đạo diễn đi, hay người quản lý cũng được.

- Á, bớ người ta quái thú_sau khi thấy Thiên lại hỏi thì cô bé sách dép vừa chạy vừa la

- HAHAHAHA....... _sau khi thấy vậy Nguyên nằm lăn ra cười hả hê  (lúc này Nguyền đã hồi tỉnh sau cú shok vừa rồi)

Cô bé nhìn bọn nó thầm nghĩ : "Mấy người này nói toàn những lời kì lạ, tóc thì đủ màu. Không lẽ mình gặp quái vật thật sao"

- Này em, không đùa nữa đâu cho anh hỏi đây là đâu thế ?_Thiên kiên nhẫn lại hỏi

- Đây là khu rừng ở phía nam núi Nhất Dương (Au: cái tên này mình nghĩ ra, các bạn đừng tìm hiểu cho mất công), các anh chị sao lại ở đây, mà sao lại mặc những bộ y phục kì lạ như vậy, còn nữa, sao tóc của mọi người lại có nhiều màu thế ?

Đột nhiên, Nguyên hỏi :

- Hôm nay là ngày mấy, tháng mấy, năm nào vậy ?

- Hôm nay là ngày x tháng yy năm zzz (Au: mình không giỏi lịch sử, thông cảm)_Thiên nói

Câu nói có sức tác động mãnh liệt đến 2 chẻ nhà ta, ai cũng đứng đơ ra trong đầu hiện lên một cụm từ : "XUYÊN KHÔNG"

- WHAT'S THE HELL ? Chúng ta sao tự nhiên lại xuyên về đây chứ_Thiên vò đầu bứt tóc(tên này giận quá hóa khùng rồi)

- Ôi mình đã xuyên không, tuyệt quá, yahoooo.... _Nguyên hét lên, nhảy loi choi tại chỗ như thằng mới trốn trại

Thiên lại nắm áo cái thằng đang nhảy như điên kia lôi ra gốc cây đằng xa nói nhỏ jr đó:

-Cậu có đem thứ đó đi không?

-"Thứ đó???"_Nguyên gãi đầu nghỉ xem thứ đó mà Thiên nói là gì rồi chợt nhớ ra và hỏi lại_chẳng lẻ là "thứ đó"?_  Nguyên nhìn về phía chiếc cặp đang nằm ở chổ cô bé kia.

-Đúng vậy_Thiên thở dài tay đặt lên vai của Nguyên nói_không ngờ lại đem vào đúng ngày này
............bla........bla........

Một hồi 8 xuyên  không (đang xuyên không mà) thì Thiên đề nghị

- Bây giờ thế này đi, chúng ta xin cô bé đó cho ở nhờ vài hôm, để tìm hiểu thêm về chỗ này cái đã. Trời sắp tối rồi, không thể ngủ ngoài trời được.

-Uk! Cậu nói đúng.

Nói rồi 2 chẻ tiến lại gần cô bé lúc nảy.

- Này bé em tên gì ?_Nguyên nhẹ nhàng hỏi

- Em tên Hàn Nhi – Cô bé đáp

- Uhm, chuyện là vầy, bọn anh đến từ một nơi rất xa, hiện tại bọn anh không có cách để về, em có thể cho bọn anh ở nhờ được không ?_Nguyên nói và nở một nụ cười tươi nhất có thể.

- Dạ cũng được, ca ca của em dạy phải biết giúp đỡ người khác, các anh chị cứ đến nhà em, ở ngay dưới chân núi thôi.

- Uhm, tiện thể em cho bọn anh mượn đồ thay được không ?

- Dạ được, để em đến nhà Doanh tỉ tỉ mượn, tỉ ấy là thợ may, có nhiều đồ lắm.

- Cám ơn Hàn Nhi nhé.

Thế là 3 người cùng nhau đến nhà Hàn Nhi. Nhà Hàn Nhi là một ngôi nhà nhỏ, nằm phía sau núi. Gàn Nhi cho 2 chẻ mượn đồ, còn giúp chẻ Nguyên cột lại tóc. Tuy nhiên, đối với chẻ Thiên của chúng ta thì có một tí rắc rối. Sau khi Nguyên thay đồ song thì Thiên mang bộ đồ ra đưa cho Hàn Nhi nói :

-Hàn Nhi em đưa nhầm đồ rồi.

- Đâu có, đúng mà.

- Nhưng đây là đồ con gái_Thiên nói

- Thế "chị" không phải con gái à ?_Hàn Nhi ngây thơ trả lời.

Chẻ Thiên đơ ra tại chỗ còn Nguyên lại ôm bụng cười như điên, Thiên liết Nguyên 1 cái làm Nguyên nín luôn anh nhẹ nhàng nói :

-Hàn Nhi anh là con trai.

- Hả, thật sao. Nhưng mà hiện giờ Doanh tỉ tỉ ngủ rồi, hai anh cứ mặc tạm đi, em bảo đảm nhìn đẹp lắm a.

Thiên cố gắng kìm chế để không một nhát chém cô bé ra làm hai và xé nát bộ đồ đang cầm trên tay. Nguyên lại gần vỗ vai Thiên nói:

- Thôi thì cứ mặc tạm đi, một ngày thôi mà. Chúng ta đã ở nhờ thì đừng làm phiền người ta quá.

Thiên đành ngậm ngùi thay đồ. Sau khi thay đồ và được Hàn Nhi bới tóc xong, Thiên bước ra làm cho Nguyên "đứng hình"

-Thiên cậu có thất là con trai không vậy

-Nguyên cậu muốn sống sao_Thiên đầy sát khí

- A ha ha tớ lỡ miệng, sorry_Nguyên vừa nói vừa lùi ra sau lưng Hàn Nhi

Ngay lúc đó, cánh cửa mở ra và..

.
.
.
.
.

.
.
.
.
.

- Han Nhi ca ca về rồi ơ...

Một nam nhân đứng trước cửa, nhìn 2 chẻ đắm đuối......5 phút sau nam nhân cười nói :

- Xin lỗi, tại hạ nhầm nhà, mong các vị thứ lỗi.

2 chẻ không biết phải nói gì thì Hàn Nhi lên tiếng :

- Ca ca, huynh không nhầm đâu, đây là mấy người bạn muội gặp trên núi, họ xin ở nhờ vài hôm. Mọi người, đây là ca ca của muội Hàn Tín.

- A ra là vậy, lúc nãy huynh cứ tưởng nhầm nhà rồi chứ. Chào các vị, tại hạ là Tử Đạt, không biết tôn danh của các vị là gì ?

- Chào, tôi Vương Nguyên, còn đây là bạn tôi tên Thiên Tỉ

Nguyên giới thiệu xong phát hiện Hàn Tín đang nhìn Thiên chằm chằm . Thiên thấy hắn nhìn mình thì hết sức khó chịu, kìm chế để không xả tên trước mặt ra làm vài khúc và liết hắn 1 cại muốn trách cả mắt. Bạn Tín thấy lạnh người không dám nhìn nữa, quay sang Nguyên hỏi :

- Này sao tóc của các vị màu lạ thế, cả mắt nữa.

- À cái này khó nói lắm, đại khái là ở chỗ chúng tôi mỗi người có ngoại hình khác nhau. Thế thôi.

- À tại hạ hiểu rồi. Vị "cô nương" đây là........

Từ "cô nương" làm cho máu nóng của Thiên bốc lên, tay nắm thành đấm chuẩn bị đấn tên kia thì bên ngoài có tiếng gọi :

- Hàn Tín, Hàn Nhi ra đây Đại thẩm cho bánh này.

- Dạ. Các huynh đợi tí nhé, muội cùng ca ca sẽ trở vào ngay.

Anh em họ Hàn cùng nhau ra ngoài, để lại Nguyên cười nghiêng ngả và Thiên thì đang điên máu. Thiên nhìn Nguyên ngồi cười rút đao ra (dao trong cặp phòng ngừa) lạnh giọng nói:

- Cậu không muốn sống nữa hả ?

Theo "định luật bảo toàn tính mạng"thì Nguyên im lặng cùng suy nghĩ : "Mạng quan trọng hơn, sau này còn nhiều cơ hội để cười"

Anh em họ Hàn bước vào thấy Thiên cầm đao thì hoảng hồn, làm rơi cả giỏ bánh, may mà Nguyên của chúng ta chụp lại được (gì chứ đồ ăn là Nguyên rất nhanh nhạy). Thiên thấy hai anh em mặt không còn giọt máu thì hơi cảm thấy hơi có lỗi nhưng nghĩ về tên Hàn Tín vừa gọi mình là "cô nương" thì chỉ muốn sẵn tay chém chết hắn cho xong.

- Thiên Tỉ "cô nương" không biết là chuyện gì mà phải động tới đao kiếm vậy ?_Hàn Tín sau khi được tha lập tức "châm dầu vào lửa"

"Tên Hàn đầu heo kia, ngươi chọc ai không chọc lại chọc ngay tên hung thần ấy là sao, ngươi muốn chết cũng không nên kéo bọn ta chết chung chứ"_Nguyên vừa nhai bánh mà Đại thẩm kia cho vừa nghỉ

- Anh còn muốn sống thì câm mồm nói nữa tôi cho một đao chầu anh Diên Vương đấy_ Thiên cố gắng kìm chế, sát khí tỏa ra ngùn ngụt.

- Thiên bình tĩnh có gì từ từ nói_Nguyên thấy tình hình nguy hiểm liền giải vây cho Hàn đầu heo.

-Ọc...ọc...ọc

Mọi người quay lại tìm nơi phát ra tiếng động thì thấy Hàn Nhi đang đỏ mặt:

-Thôi muộn rồi chúng ta ăn cơm đi

Thế là 4 người họ ngồi ăn cơm với 1 không khí không đươc thoải mái với Thiên. Vì hồi mơi giờ cứ bị gọi là "cô nương" nên Thiên mới vậy. Ăn song 4 người cùng đi ngủ, Nguyên ngủ cùng với Hàn Tín, riêng Thiên ngủ ngoài phòng khách tránh Thiên cho tên Hàn đầu heo DIE trong đêm (cái này mình không biết dùng từ gì để tả nên nói phòng khách cho xong, các bạn thông cảm).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net