Chap 4: Cây trăm quả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa thu, mùa của những chiếc lá vàng rơi cùng những cơn gió nhẹ. Đây là khoảng thời gian mà sự thèm ăn của con người đạt mức cao nhất. Chính vì thế mà các nhà hàng luôn đông nghẹt người, từ sáng tới tối.

Nhà hàng nơi Light phụ trách cũng vậy. Những nhà hàng 3 sao trở xuống luôn có một lượng lớn khách. Do tầng lớp lao động lúc này vẫn còn rất nhiều. Họ không có đủ kinh phí để ăn các nhà hàng nổi tiếng và đắt tiền. Chỉ những món ăn đơn giản cũng đã đủ làm cho họ mãn nguyện.

Vì thế nên có thể nói Light phải làm việc không ngừng nghỉ. Ca của cậu là từ 5 giờ sáng đến 5 giờ chiều. Lúc đổi ca cũng là lúc cậu mệt rã rời. Cơ thể thì ám đầy mùi đồ ăn. Bữa trưa phải ăn vội để tiếp tục làm bếp. Phải nói là vô cùng bận rộn.

Lại một ngày vất vả trôi qua. Đã 6 giờ chiều, Light về tới ngôi nhà thân yêu của cậu. Việc đầu tiên mà cậu cần làm là tắm thật sạch. Làm xuyên suốt 12 giờ khiến cơ thể cậu ám đầy mùi đồ ăn. Bật vòi sen lên, những tia nước mát lạnh rơi xuống cơ thể cậu. Nó như xua tan cái nóng khi cậu làm bếp. Nhiều lúc cậu chỉ muốn tắm mãi thôi. Nhưng tắm lâu quá sẽ bệnh nên cậu cũng tranh thủ tắm thật nhanh rồi ra. Lau khô cơ thể, mặc đồ vào, sau đó bước ra phòng tắm.

Vừa bước ra thì thấy Coco đang ngồi trên ghế Sofa vừa ăn trái cây vừa đọc sách. Cậu cũng hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Cách đây vài hôm, cả hai đã trao đổi bản sao chìa khoá cho nhau. Nên việc Coco ở đây cũng không lạ gì lắm.

- Anh gặp em có chuyện gì không? - Light vừa lau tóc vừa hỏi.

- Thế phải có chuyện thì mới gặp em được à? - Gương mặt của anh tràn đầy ý cười.

- Tất nhiên là không rồi. - Cậu đi tới tủ lạnh lấy chút nước.

- Đùa thôi, anh tới đây là để dẫn em đi đến nhà hàng của bà Setsuno. Chắc hẳn em biết bà ấy nhỉ? - Gấp quyển sách lại, anh bắt đầu vào vấn đề.

- A, Biết chứ!! Bà Setsuno là thần tượng của tất cả đầu bếp trẻ như em đó! - Light đóng cửa tủ lạnh một cái rầm, khuôn mặt cậu tràn đầy sự kinh ngạc cũng như háo hức.

- Bé cái miệng lại, làm gì ghê thế! - Coco có chút kinh ngạc nói.

- Tại vì em sắp được gặp bà ấy... Đúng rồi, đợi em xíu.

Rồi cậu chạy vào phòng của cậu lấy Balô.

- Xong rồi, đi thôi! - Light vui vẻ nói.

- Nhanh thật! - Anh cảm thấy cạn lời.

Cả hai tới Vùng Đất Chữa Trị, nơi mà bà Setsuno mở nhà hàng của mình. Sau 10 tiếng đồng hồ đi bằng Sứa Vận Chuyển mà bà Setsuno gửi sang, họ đã tới được đây, Vùng Đất Của Sự Sống. Nơi này chứa vô vàn loại thuốc cùng các bác sĩ giỏi, là nơi tốt nhất để chữa trị và thư giãn. Nhà hàng của bà rất nhỏ, lại hiếm khi mở cửa, khiến những ai lần đầu nhìn thấy đều tưởng là một nhà hàng nhỏ luôn luôn đóng cửa.

Bà Setsuno rất ít khi mở cửa nhà hàng, thường thì bà hay làm riêng cho những người bà cần nhờ giúp đỡ hay một vài khách quen. Số lần bà mở cửa nhà hàng cho mọi người trong năm ít đến nỗi đếm trên đầu ngón tay vẫn còn dư. Dĩ nhiên chất lượng thực ăn thì khỏi phải bàn cãi. Vì thế mỗi khi bà mở cửa nhà hàng là vô số thực khách kéo đến để được ăn món ăn bà nấu.

Nhà hàng của bà Setsuno nằm một chỗ khá xa khu vực đông dân. Cả hai mất nửa ngày để bay tới và mất nửa tiếng để đi bộ tới quán của bà. Đáng lẽ họ có thể bay thẳng tới nhà hàng. Nhưng bà bảo còn bận chuẩn bị nguyên liệu. Vì vậy họ đi thăm quan nơi này một chút.

Cuối cùng thì họ cũng đã tới được nhà hàng của bà. Bên trong, bà Setsuno đang nấu những món ăn thơm lừng.

- Vào đi, ta sắp xong rồi.

- Xin phép ạ. - Coco mở cửa bước vào.

- Xin phép ạ. - Light theo sau.

Setsuno gật đầu với cả hai rồi tiếp tục làm thức ăn.

- Vậy ra cháu là bạn đồng hành của Coco à? Tên cháu là gì thế?

- Dạ cháu tên là Light ạ. - Light cẩn thận nói.

- Cả hai ngồi xuống đây đi.

Sau khi hai người đã ngồi xuống, bà Setsuno đem ra hai dĩa trái cây đủ màu sắc mà đặt lên bàn.

- Quao, táo này, lê này, xoài này, nhiều loại quá. - Light trầm trồ nhìn từng miếng trái cây thơm ngon.

- Không những thế chúng còn rất ngon, không giống với các loại quả thông thường. - Coco cho vào miệng một miếng lê màu vàng nhạt.

- Đúng vậy, nó là quả của "Cây Trăm Quả". - Bà Setsuno nói.

- Cây Trăm Quả? Loài cây được biết đến là sẽ cho ra trăm loại quả khác nhau vào mỗi năm. Không những thế quả của chúng ngon hơn rất nhiều so với các loại thông thường. - Light ngạc nhiên.

- Đúng vậy, sở dĩ nó có mùi vị thơm hơn các loại khác là nhờ chất lỏng đặc biệt của cây tiết ra bao bọc các quả của nó. Loại dung dịch này giúp quả giữ được độ ngon và tránh các tác nhân ảnh hưởng bên ngoài. Và bây giờ đang là thời điểm ra quả của nó. - Bà Setsuno vẫn đang tiếp tục làm những món khác.

- Vậy bà gọi tụi cháu đến đây là để đi lấy loại quả đó? - Coco hỏi.

- Gần đúng, Cây trăm quả sẽ cho ra một trăm quả mỗi năm, tuy nhiên nó không có nghĩa rằng loài cây này chỉ cho ra một trăm loại quả cố định. Theo như ta được biết thì nó có thể tạo ra một ngàn loại quả khác nhau. Và loại quả thứ một ngàn, cũng chính là quả gốc của Cây Trăm Quả, sẽ hình thành vào năm nay. Ta cần các con mang về cho ta loại quả đó.

- Nó trông như thế nào? - Coco hỏi.

- Nó chỉ là một quả cầu chứa đầy dung dịch của cây, loại dung dịch này được cho là chất lượng nhất mà cây có thể tạo ra. Chính vì thế nó có một lớp vỏ rất cứng để bảo vệ lũ thú hoang.

- Vậy nhiệm vụ của tụi cháu là đi lấy nó về?

- Đúng vậy, đây là khoảng thời gian thuận lợi nhất để có được quả.

- Tụi cháu hiểu rồi. Vậy bây giờ tụi cháu sẽ trở về chuẩn bị ngay.

- Khoan đã, Light đi với ta xuống hầm một chút.

- Dạ vâng.

Light đi xuống căn hầm bí mật với bà Setsuno.

- Ta đã nghe Coco kể về khả năng của cháu, và ta nghĩ cháu thích hợp với thứ này.

Nói rồi bà lấy một con dao được bọc khá cẩn thận đưa cho cậu, ngay khi cậu vừa cầm lấy thì nó bắt đầu tỏa ra ánh sáng mãnh liệt.

- Vậy ra đó là khả năng của cháu, con dao này được lấy từ Suối Ánh Sáng. Đúng với nơi nó sinh ra, nó sẽ đem lại ánh sáng thanh tẩy độc tố cho người giữ nó. Hãy giữ nó như một vật hộ mệnh.


- Cháu cám ơn bà nhiều ạ.

Rồi cả hai đi lên lại chỗ Coco.

- Xong rồi, giờ cả hai hãy đi tới Rừng Độc Tố nơi sinh trưởng của cây trăm quả đi. Nhưng trước đó thì cùng ăn một ít đồ ăn mà ta đã nấu chứ nhỉ, cả hai đã mất nửa ngày trời để đi đến đây mà.

- Vâng ạ. - Cả hai vui vẻ đáp.

-----------------Sáng-hôm-sau------------------

Rừng Độc Tố nằm ở trung tâm của Đảo Tử Thần, nằm cách Đảo Sự Sống không xa. Ở nơi đó chỉ tồn tại những sinh vật sống phụ thuộc vào nguồn chất độc. Nó là nguồn dinh dưỡng tuyệt vời đối với chúng. Cây Trăm Quả cũng thế, nó không thể sống nếu thiếu đi nguồn dinh dưỡng này. Để tới Đảo Tử Thần, ta chỉ có thể sử dụng các phương tiện di chuyển trên không trung, bởi vì nguồn nước biển bao quanh hòn đảo chứa một loại Axit ăn mòn tất cả mọi thứ mà mọi người hay gọi đó là Axit Tử Thần. Nhưng tất nhiên là loại Axit này không tác dụng được với Coco, người chứa hàng ngàn loại độc tố trong cơ thể. Nếu như đi một mình thì anh đã dễ dàng băng qua vùng biển ấy. Nhưng vì có Light đi theo cùng nên cả hai chọn cách di chuyển bằng máy bay mà bà Setsuno đã chuẩn bị.

- Tại sao bà Setsuno không nhờ anh Toriko với Komatsu nhỉ? - Light vừa ngồi trên máy bay ngắm nhìn bầu trời xung quanh vừa hỏi.

- Nghe nói họ đang làm một nhiệm vụ khác rồi. - Coco tạm ngưng việc đọc sách để trả lời cậu.

- Đảo Tử Thần, nghe là đã thấy đáng sợ rồi...

- Không cần lo lắng, anh sẽ tạo cho em một lớp giáp độc để phòng hộ. Tuy nhiên vẫn phải cẩn thận chút.

- Vâng ạ.

Từ đằng xa, hòn đảo chỉ toàn một màu tím đen quỷ dị. Càng lại gần thì càng nhìn rõ hơn, nó như một rừng cây đan xen vào nhau, rối nùi như tơ vò. Tuy nhiên nếu để ý kĩ thì sẽ thấy một luồng sáng nhẹ ở trung tâm hòn đảo.

- Ánh sáng đó là của Cây Trăm Quả đấy. - Coco chỉ vào tia sáng ở giữa hòn đảo.

- Vậy chúng ta bay thẳng tới đó thôi.

- Không được, những cái cây xung quanh đã đan lại thành một mạng lưới chằn chịt. Máy bay không thể tiến vào được.

- Vậy là phải đi bộ à?

- Đúng vậy, giờ thì nhảy xuống thôi.

Vừa dứt lời thì Coco đã nhảy xuống máy bay từ độ cao 1km.

- Đợi đã... ủa... còn em thì sao?

Không còn cách nào khác, cậu đành lấy ra một con dao từ trong balô rồi quyết định nhảy xuống. Ngay khi cảm thấy đủ gần, cậu dùng con dao chém một đường xuống đất, một luồng gió thổi xuống rồi bật tung lên, giúp giảm tốc độ rơi của cậu và tiếp đất bình an.

- Hạ cánh đẹp mắt, mười điểm. - Anh vỗ tay khen ngợi.

- Tim muốn thòng luôn nè, trò chơi cảm giảm mạnh còn lâu mới sánh bằng trò này, không đau tim không lấy tiền. Cảm giác như em vừa già đi mười tuổi vậy... - Mặt Light tái xanh.

- Có nói quá không đó, anh thấy bình thường mà. - Coco cười nói.

- Tại vì anh có phải người bình thường đâu! - Light khóc thầm trong lòng.

- Chẳng phải em cũng tiếp đất bình an đấy sao?

- Rồi lỡ không thành công rồi sao, chắc nãy giờ em mọc cánh bay bay xung quanh anh quá.

- Anh còn cả chục cách để cứu em mà, lo gì. - Coco nhún vai.

- Đi thôi, tranh thủ hôm nay làm cho xong luôn. Nơi này chẳng thích hợp để qua đêm xíu nào cả. Ớn hết cả người. - Light cạn lời.

Cả hai băng qua khu rừng độc tố, nơi này vốn không có đường đi rõ ràng nên đành phải dựa vào may mắn để tới. Trên đường đi, cả hai gặp vô số loài quái khác nhau. Chúng đều có chung đặc điểm là đều có độc. Tuy nhiên không vì thế mà tất cả đều không ăn được. Như những con Giun Độc Tố mà họ bắt được. Nếu như loại bỏ được độc của chúng thì hoàn toàn có thể ăn được, không những thế mà chúng còn khá ngon. Nó có vị ngòn ngọt của thịt, độ đai như những lát thịt bò hảo hạng. Thật khó tin rằng đó là những con giun độc kinh tởm trước khi lấy độc. Sau một hồi vòng vèo, họ cũng đã đi tới được trung tâm của hòn đảo, nơi Cây Trăm Quả sinh trưởng.

- Cây Trăm Quả đây rồi! Bây giờ thì tìm quả của nó thôi. - Light chạy lại chỗ Cây Trăm Quả.

- Để xem, quả này là quả lê, quả kia là quả táo, quả xoài ở trên cao, kế bên là quả đào,... Nhiều loại quá! Nhưng lại chẳng thấy quả mà mình cần. - Cậu lẩm bẩm không ngừng nghỉ.

- Thấy rồi! Mau qua đây. - Coco ở phía bên kia gọi.

Light chạy lại chỗ của Coco thì thấy anh ta đang ngước lên chỉ về một chỗ trên cây. Cậu nhìn theo thì thấy một quả trống không, chỉ có lớp vỏ với rất nhiều dung dịch bên trong.

- Giống như bà Setsuno đã tả, xem ra là nó rồi. Lấy nó thôi!

- Em thử dùng dao của em xem.

- Vâng.

Rồi cậu đặt balo xuống, lấy con Phong Dao ra. Sau đó cậu giơ về phía cây, dồn sự tập trung vào con dao của mình. Dần dần, một luồng gió xoay quanh con dao càng lúc càng mạnh. Sau đó cậu chém một nhát, luồng gió phóng vút về phía quả mà cậu muốn hái. Nó va chạm chính xác vào cuống quả, nhưng lại chẳng có tác dụng gì.

- Nhìn nó mỏng manh thế mà? Sao lại không rụng chứ! - Light kinh ngạc.

- Thử dùng hết sức xem?

Light thử lại lần nữa, lần này thì cậu dùng nhiều sức hơn. Nhưng kết quả vẫn vậy, thay vào đó thì những quả kế bên lại rụng xuống.

- Uầy, nó dai thật chứ.

Bực mình, cậu cắn một miếng của quả xoài mà cậu lụm được dưới đất.

- Ngon quá! Anh ăn thử đi.

Nói rồi cậu đưa cho Coco. Coco đón lấy và cắn một miếng, nước ngọt của quả xoài văng ra cho thấy độ mọng nước của nó.

- Đúng thật, nó y như đĩa trái cây mà bà Setsuno đã cho chúng ta ăn.

- Em nghĩ em sẽ lấy vài quả về để dành.

- Ý kiến hay, làm trái cây tráng miệng thì hết sảy. Nhưng mà nhiệm vụ của chúng ta là lấy quả của cây trăm quả. Giờ nó lại không chịu rụng xuống, chắc phải có cách gì đó đặc biệt để lấy nó.

- Anh thử dùng độc của anh bào mòn thử xem.

- Để anh thử.

Tới lượt Coco ra tay, chất độc tiết ra tạo thành thanh cung và một vài mũi tên. Sau đó anh cài một nhánh tên vào cung rồi dùng lực bắn. Kết quả như dự đoán, chẳng xi nhê gì.

- Để tăng lên cực hạn thử xem. Liên xạ!

Mười nhánh tên được bắn ra liên tục vào cùng một điểm. Có vẻ như nó có chút tác động đến quả của cây trăm quả. Nhưng vẫn chưa đủ để làm rơi nó.

- Có hiệu quả kìa! Làm lại đi anh.

- Không được, anh không thể dùng nó nhiều lần.

- Vậy giờ phải làm sao nhỉ?

Họ thử rất nhiều cách, nhưng đều không có hiệu quả.

- Mệt quá, có vẻ như sắp trưa rồi, để em đi làm đồ ăn.

- Ừ, à mà này, bà Setsuno đã tặng gì cho em thế?

- Bà tặng em một con dao, để em lấy cho anh xem.

Rồi cậu lấy con dao ra, vừa lấy ra thì bỗng nhiên nó lại tỏa sáng mãnh liệt như lúc cậu thấy nó dưới hầm. Cùng lúc đó, quả của cây trăm quả cũng rung lắc dữ đội.

- Có vẻ như nó có phản ứng. Thử sử dụng con dao này xem.

- Vâng.

Cậu tập trung linh lực của mình vào con dao, lưỡi dao bắt đầu sáng lên mạnh mẽ, sau đó cậu vung dao, một làn sóng ánh sáng đánh ra. Lần này thì quả của cây trăm quả đã rơi xuống. Không những thế, nó cũng tỏa ra ánh sáng như con dao.

- Nó rụng rồi kìa! - Light phấn khích.

- Xem ra cả hai tương thích với nhau. Mà hình như loại quả này cũng chưa có tên. Hay ta đặt nó là Quả Ánh Sáng đi.

- Có được không? - Lần đầu tiên được đặt tên cho một nguyên liệu khiến Light có chút bối rối.

- Đương nhiên là được, chẳng phải quả này là do em hái được sao.

- Vậy thì tuyệt quá! - Light vô cùng vui sướng đáp.

- Được rồi, chúng ta tranh thủ về thôi.

Sau khi hai người rời đi, thì có một nhóm người khác đến. Họ nhìn Cây Trăm Quả và trở nên vô cùng tức giận.

- Chúng ta vất vả lắm mới tìm được cách lấy được quả của Cây Trăm Quả, thế mà lại để cướp mất! - Một gã đàn ông đang tức giận nhìn cái cây.

- Không cần nóng vội, chúng ta vẫn còn phương án B. - Một người khác nói với giọng điệu trầm tĩnh.

- Để ta bắt được lũ trộm thì ta sẽ băm nhuyễn chúng ra. Bực thật!

- Đi thôi.

Trên đường đi ra khỏi hòn đảo, cả hai đều không gặp bất kì một loài quái vật nào cả. Dù cảm thấy kì quái, nhưng họ cũng nhanh chóng bỏ qua. Vì không có quái vật nào cản trở nên họ trở ra vô cùng nhẹ nhàng và nhanh chóng. Lần này cả hai không về bằng chiếc máy bay mà họ đã dùng nó để đi tới. Mà là Kiss, thú cưng của Coco. Nó chở cả hai về Vùng đảo của Sự Sống, nơi bà Setsuno đang đợi họ mang Quả Ánh Sáng về.

- Có vẻ như đã thành công rồi nhỉ? - Bà Setsuno khen ngợi.

- Dạ vâng ạ, tụi cháu đã lấy được rồi ạ. - Light đang rất vui vì hoàn thành nhiệm vụ.

Rồi cậu đưa Quả Ánh Sáng cho bà Setsuno.

- Khá lắm, xem ra quả này có hơi khác so với thông tin ta nhận được nhỉ? - Bà Setsuno nhìn chăm chú.

- Là do con dao mà bà tặng cho Light đã cộng hưởng với nó. - Coco giải thích.

- Ô hô hô, vậy à. Tốt lắm, giờ thì nghỉ ngơi đi, ta sẽ làm đồ ăn ngon cho cả hai.

- Không cần đâu thưa bà, tụi cháu sẽ về sớm thôi. - Coco từ chối.

- Chà, được thôi. - Bà Setsuno thoải mái đáp.

- Về thôi Light.

- Ơ... nhưng mà... - Cậu cảm thấy khó hiểu.

Bằng tốc độ ánh sáng, Coco dắt Light đi về vô cùng mau lẹ và dứt khoát.

- Này, sao không ở lại ăn rồi hẳn về, không phải ai cũng được ăn món ăn của bà Setsuno đâu! - Light cảm thấy nuối tiếc trước cơ hội ngàn vàng vừa nãy.

- Không sao, sau khi làm việc mệt mỏi thì anh chỉ muốn ăn thức ăn của em nấu thôi. Em sẽ nấu cho anh chứ?

- À... dạ... vâng. - Đầu óc cậu trở nên trống rỗng trước lời nói vừa rồi của Coco.

- Vậy thì nhanh lên. - Coco đẩy Light vào trong bếp.

Như vậy thì nhiệm vụ của cả hai đã kết thúc, và quyết định của Coco ở Rừng Độc Tố đã giúp cả hai thoát khỏi nguy hiểm. Vì nếu chần chừ thêm một chút nữa thì họ sẽ bị một nhóm người bí ẩn đuổi kịp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net