Chapter 1: Khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi khi nhắc đến F4, mọi người đều suy nghĩ về những anh chàng may mắn được sinh ra trong sự sung túc, kể cả giàu sang. Họ là những con người có tiền bạc, danh vọng và địa vị trong xã hội nhưng những thứ đó thực sự không cần thiết trong cuộc sống của họ. Bởi, đó không phải là thứ mà họ mong muốn. Chẳng qua là điều dĩ nhiên và họ chấp nhận sự thật đó. Dù vậy thứ họ cần là tình thương mà những con người bình thường có được, là tình cảm mà con người đối với nhau bằng tấm lòng. Không phải là loại cảm xúc giả tạo mà bọn họ tạo ra để rồi nhận được những lời chỉ trích từ nhau.

Và F4 thực sự may mắn khi họ là F4...

Đâu đó ở Hàn Quốc, một căn nhà mang kiểu thiết kế đặc biệt do Jun Pyo sở hữu, được xây vào mùa xuân của ba năm trước. Ngôi nhà mang phong cách Châu Âu, ấm áp vào mùa đông và mát mẻ vào mùa hè. Gam màu pastel xanh lam - hồng nhạt đã tôn lên nét đẹp tráng lệ của ngôi nhà, tuy không quá cầu kì như biệt thự nhưng có thể nhìn thấy nét cao sang, quyền quý như chính chủ nhân của nó.

Ba năm trước là một khởi đầu mới dành cho Jun Pyo cả Jan Di, tình yêu của cả hai đã được chứng giám bởi Thiên Chúa tại nơi này. Tuy không quá khó để cả hai có thể đến với nhau nhưng cũng không phải là quá dễ. Họ đã vượt qua được thử thách để có thể đến với nhau một cách chính chắn và hạnh phúc như lúc này đây. Bởi vì, họ là những người nắm giữ số phận của nhau và chỉ có họ mới có thể đem lại hạnh phúc cho nhau.

Cũng ba năm trước ở Ý, Jun Pyo đã ngỏ lời cầu hôn với Jan Di. Ngay tại quảng trường La Mã, anh quỳ xuống và lấy từ trong túi áo vest một chiếc hộp nhỏ.

- Jan Di, em có muốn cùng anh bước tiếp trên con đường này không? Mặc dù không thể biết trước được tương lai ra sao nhưng anh vẫn muốn sống với em đến hết cuộc đời này! - Jun Pyo mở chiếc hộp ra, lấy chiếc nhẫn để hờ trước tay cô như đang chờ cô đồng ý.

- ... - Mắt cô từ từ lăn xuống những giọt nước. Cô đang khóc sao? Tại sao cô lại khóc ngay khi Jun Pyo cầu hôn cô? Cô muốn nói "không", nhưng làm sao bây giờ, phải làm sao khi trái tim cô đã dành trọn cho Jun Pyo. Những giọt nước mắt không phải rơi xuống do cô buồn hay không đồng ý, mà là những giọt nước mắt thể hiện tình yêu của cô. Là tình yêu thuần khiết và mãnh liệt của cô dành cho Jun Pyo. Jan Di đang rất cảm động, cô thầm cảm ơn thiên thần đã mang cho cô một con người như anh, cho cô gặp được anh và cho cô biết được tình yêu vẫn luôn hiện hữu ngay bên cô.

- Em đồng ý - Jan Di nói nhẹ nhàng nhưng trong câu nói đó, mang ý nghĩa rất sâu đậm. Cô thật sự mong muốn trao cho anh hạnh phúc mà anh nên có và khiến cho anh cảm thấy hạnh phúc hơn.

- Anh yêu em, nàng cỏ dại của anh! - Jun Pyo đeo nhẫn rồi nói nhỏ vào tai cô. Anh đang kiềm chế để không phải hét lên rằng anh thực sự rất yêu cô. Jan Di hiểu được những gì anh nói và từng bước, cô đến gần anh hơn rồi đưa tay giữ khuôn mặt anh lại.

Cô nhắm mắt và trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào, một nụ hôn khác hẳn với những nụ hôn thường ngày mang lại cảm giác ấm áp, ngọt ngào và quyến rũ.

Ngay khi Jan Di định dứt ra thì anh bất chợt nắm lấy tay cô và kéo lại, môi hai người lại chạm vào lần nữa. Khác với sự ngọt ngào ban nãy, nụ hôn này rất mãnh liệt, giống như muốn khẳng định cô là của anh, không bao giờ đổi thay. Và thế là, Jan Di đã thuộc về Jun Pyo mãi mãi.




Tại cung điện ở nước Anh:
Ga Eul vì quá chán cuộc sống ở hoàng gia nên cô đã tự tìm cho mình một lối thoát. Cô gặp ba mẹ và nói rõ rằng cô sẽ tự tìm cho mình một nơi ở mới, một cuộc sống mới.

- Cuộc sống này thật sự quá gò bó cho mình, mình quá chán rồi! - Cô tự nghĩ trong đầu.

- Ba mẹ à, con thực sự thấy quá ngột ngạt rồi, cuộc sống này con đã bỏ lỡ nhiều điều thú vị rồi! Suốt ngày cứ phải ở nhà học piano, ballet, cưỡi ngựa, uống trà,... làm con cảm thấy mệt lắm! Vì điều đó, ba mẹ hãy cho con cuộc sống của riêng mình, hãy cho con một lần được trở thành Ga Eul, được làm điều con muốn nha... - Cô đang định nói tiếp nhưng ba mẹ cô đã gật đầu lia lịa, cô đang thắc mắc tại sao ba mẹ lại không phản đối mà lại chấp nhận nhanh như vậy thì ba mẹ cô nói.

- Mình à, em cũng không muốn giữ nó lại đây đâu nên cho nó đi đi! - Mẹ cô nói với ba cô - Thấy con lúc nào cũng ủ rũ vậy nên mẹ không nỡ để con ở đây đâu. Đi đi, muốn đi đâu thì đi đi! - Cô ngỡ ngàng vì nghe được mẹ cô nói như vậy, điều mà cô chưa bao giờ tưởng tượng ra được. Nhưng trong lòng cô thì vui lắm vì ít nhất ba mẹ cũng hiểu và không ngăn cản cô để cô làm được điều cô mong muốn.

- Đi thôi! Vậy thì soạn đồ đã rồi mới đi được - Cô nói rồi vỗ tay. Ý là kêu người hầu lại nên vỗ tay đó!  (Kiểu trong mấy cái phim thời xưa, mấy người giàu hay búng tay hoặc vỗ tay là có người đến phục vụ)

Là tiểu thư nên Ga Eul hầu như không cần phải động tay vào việc gì cả, chỉ việc ăn, học rồi ngủ thôi. Chỉ cần vỗ tay là có người hầu lại ngay nên riết rồi cô cũng chả muốn làm việc gì hết, để đó cho người hầu làm. Nghĩ là như vậy nhưng thực chất Ga Eul rất giỏi trong công việc nhà, chuyện gì cô cũng có thể làm được hết. Với cái sự thông minh của cô thì mấy chuyện đó đâu có khó, chỉ có tội hơi lười. Sau khi soạn đồ xong, cô kéo va li ra ngay cổng để chào ba mẹ rồi mới đi, cô cúi đầu chào rồi bước đi.

- Ga Eul, con hãy đi và tìm cho mình một nơi ở mới, ba sẽ luôn ủng hộ quyết định của con. Cuộc sống của con là do con nắm lấy, ba không ép nhưng hãy nhớ rằng khi con cần, ba và mẹ sẽ hỗ trợ cho con, con gái! - Đang định đi thì ba cô nói.

- Cảm ơn ba mẹ! - Cô nói rồi quay đi để che giấu những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, cô đâu ngờ quyết định của cô lại làm cho cô phải buồn đến vậy.

Mẹ của Ga Eul nhìn theo cô một lúc rồi quay sang nói với ba cô - Nó đi rồi, em cũng buồn lắm nhưng buồn mãi thì được gì. Thôi, anh gọi điện cho họ hàng rồi mở tiệc đi, có nó ở đây nên em muốn dạy dỗ và làm gương cho nó nhưng nếu nó đi rồi thì phải tiệc tùng chứ! - Ba Ga Eul nhìn bà với đôi mắt vô cùng ngạc nhiên, ông không ngờ rằng vợ mình lại như vậy nhưng ít ra thì cũng vui đó chứ không buồn chán như ông tưởng.

- Bây giờ thì đi đến Hàn Quốc thôi! - Ga Eul giơ tay lên trời và nói, chẳng qua là cô có vài người bạn thân ở Hàn Quốc nên đã chọn đi đến đó.


Cách đó khoảng 7,000 miles, có một anh chàng cực kì hot đang ở quán bar và mượn đàn bà để mua vui làm thú vui cho mình. Tên của anh ta là So Yi Jung, là người đang gây tranh cãi trên các mặt báo lớn ở Hàn Quốc. Nói về So Yi Jung thì..., khỏi cần nói cũng biết. Ai cũng biết anh là người rất giỏi về gốm, học về chính trị - kinh doanh để trở thành doanh nhân trong giới gốm. Bên cạnh đó, anh cũng rất nổi tiếng về sự đào hoa của mình, rất nhiều co gái mong muốn được lọt vào tầm mắt của anh, được anh chú ý đến nhưng những việc này thì ngày nào anh cũng thấy, mấy trường hợp như vậy thì ngày nào anh cũng gặp nên dần dần nó trở nên quá chán. Mang tiếng là playboy nhưng anh chưa từng có mối tình nào, anh chỉ đùa giỡn với đàn bà vì cảm thấy cô đơn, rồi bỏ rơi họ khi anh muốn.

Sau những chuỗi ngày như vậy, ngày nào anh cũng uống rượu và chôn chân mình tại những quán bar. Rồi lại say khướt và ra về, nhưng anh chưa từng một lần quan hệ với những cô gái đó. Bởi vì anh chỉ coi họ là thứ rẻ tiền, họ chỉ có thể là thứ đồ chơi để anh có thể chơi đùa vì đơn giản, họ không đủ tư cách để anh có thể tiến xa hơn. Anh chán ghét họ vì họ chỉ nghĩ đến tiền, tiền và tiền, không hơn cũng không kém. Về đến nhà anh lại nằm trên giường và sau một lúc, anh thiếp đi như một đứa bé vậy. Trên mắt anh là những giọt nước nhỏ nhưng nó nói lên rằng đứa trẻ này rất đáng thương, nó cần tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net