Chương 6: Linh khí biến động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có Ngọc Hoàn Nguyên, Thần lực của Đàm Đài Tẫn được ổn định nhanh chóng. Đợi đến khi thân thể y hoàn toàn khôi phục, những bông hoa tuyết cuối cùng của mùa đông đã tan thành từng vũng nước đọng. Từ dưới đất ẩm, mầm non vươn lên xanh mướt khắp núi Bất Chiếu, khiến tâm trí của các đệ tử tiên môn cũng trở nên tươi mới hơn.

Ngoài mặt, mối quan hệ giữa Đàm Đài Tẫn và Lê Tô Tô trở thành quan hệ bình thường giữa sư đệ và sư tỷ đồng môn. Còn bên trong thì Đàm Đài Tẫn và những người còn lại chia hai quan điểm khác biệt. Với các đệ tử tiên môn, tình sư tỷ đệ này rõ ràng chỉ là lớp vỏ bọc. Đám Hành Dương Tông cảm thán, làm gì có vị sư tỷ nào không ngừng đưa cho sư đệ khác tông thiên tài địa bảo, chỉ cần hợp mắt, có tác dụng một chút với việc khôi phục của y thì Dục Linh Thần Nữ đều vơ vét đưa cho "tiểu sư đệ" của nàng bằng hết. Đám Tiêu Dao Tông thì lắc đầu căm giận. Cống hiến vật quý cho tiểu sư đệ là chuyện hoàn toàn bình thường, bọn ta cũng làm! Nhưng ngày nào cũng đến điểm danh ở tông môn bọn ta, sơ hở là bám dính lấy tiểu sư đệ hỏi han bày tỏ muốn cùng nhau tu luyện thì chắc chắn là có ý đồ xấu. Mặc dù cảm tưởng hơi khác, nhưng hai bên cùng chung kết luận: vị Thần Nữ nào đó đang muốn đào cải trắng nhà Tiêu Dao Tông đi rồi.

Còn với Đàm Đài Tẫn, y lại thật sự tin tưởng Lê Tô Tô chỉ đơn thuần là tình sư tỷ đệ với mình. Trước khi tuẫn đạo, đám sư huynh của y đã cưng y hơn cưng trứng. Sau khi hồi sinh, mọi người lập tức coi y như tổ tông. Từ đầu đến chân y là đồ của các sư huynh sư phụ đưa cho. Trên bàn cơm có năm món thì ba món là thứ y thích ăn. Ngọc bội trang sức bày đầy bàn, gấm vóc phát quan nhìn trang nhã không phô trương, nhưng thực ra toàn được dệt được đúc từ linh chất thượng đẳng, giá trị không thể tính được. Đàm Đài Tẫn mới chỉ có một kinh nghiệm sinh sống ở tiên môn này, luôn cho rằng nơi Lê Tô Tô sinh ra và lớn lên ắt hẳn sẽ tràn đầy yêu thương như vậy. Lê Tô Tô là sư tỷ, nếu đã có lòng yêu mến thì nhiệt tình với y cũng như các sư huynh chiều y mà thôi. Có đôi khi Lê Tô Tô thể hiện thái độ hơi quá bám người, nhưng nhìn vào mắt nàng không thấy dục vọng hoặc chiếm hữu như người ta vẫn nói, y lại an tâm.

Bản thân Đàm Đài Tẫn trước kia nhận được yêu thương quá ít, cảm thấy việc vị Thần nữ ấy nhận ra nhân quả, dứt hẳn tình ý với mình mới là chuyện bình thường. Y không có đủ tự tin rằng mình có thể được người khác nhớ thương khắc cốt ghi tâm đến vậy, cho nên chưa bao giờ nghĩ đến việc nàng đổi chiến lược tiếp cận mình. Quãng đời của Thần dài lâu bất tận, hà cớ gì nàng phải treo mình trên một cái cây là y mãi không buông chứ?

Lê Tô Tô không phải không có dục vọng hay có ý định chiếm hữu gì với tiểu Khôn Trạch trước mặt mình, nhưng tất cả những điều ấy điều được nàng giấu kỹ, chôn vùi cảm xúc xuống đáy lòng. Nàng đã chuẩn bị tinh thần cho kháng chiến trường kỳ, cũng hiểu ra rất nhiều chuyện. Đàm Đài Tẫn trong tình yêu đã không còn là vị đế vương trước kia mặc nàng tuỳ ý nữa. Y nói muốn cắt đứt, là thật sự muốn cắt đứt với nàng. Nếu như nàng để lộ một chút quá giới hạn, nhất định y sẽ trốn thật xa.

Lê Tô Tô suy nghĩ mấy hôm mới quyết định dùng nước ấm nấu ếch. Vị Chân Thần mà nàng yêu dù đã trải qua quá nhiều chuyện, nhưng bản chất vẫn là thiếu niên thiện lương của năm ấy. Y thực sự rất dễ dỗ dành, cũng rất dễ lừa gạt. Thiện ý đến với mình, y đều tận lực trân trọng và báo đáp. Bây giờ Tiêu Dao Tông đang cưng chiều y như thế, nàng có tỏ vẻ thân mật cũng thuận tiện. Chỉ cần không biểu hiện quá lộ liễu, y sẽ không nghi ngờ.

Một đám người khác biệt suy nghĩ, nhưng đều chung một kết quả, ấy là sinh sống hài hoà.

Khi nắng ấm đầu xuân chạm xuống đầu vai Đàm Đài Tẫn, toàn bộ công đức ẩn giấu trong Vảy Hộ Tâm cũng đã tiêu hao toàn bộ, đắp nặn lại hoàn chỉnh thân thể lẫn sức mạnh của y. Thêm một vị Thần khiến dòng linh khí trong thiên địa lại khẽ khàng biến động. Suốt năm trăm năm qua, ma mạch sôi trào đã đánh thức rất nhiều Thượng cổ linh thú. Khí tức dồi dào khắp thế gian không chỉ giúp cây cối đâm chồi nảy lộc, giúp yêu ma nhân thần an vui tường hoà, mà còn giúp các linh thú sống dậy. Bộ phận linh thú vô hại, không cần quá nhiều sức mạnh như Côn Bằng lục tục tỉnh lại. Nay khi linh khí biến động lần nữa, một số Thần khí, hung thú cũng bị đánh động theo.

Ngày ấy, Đàm Đài Tẫn đang ngồi cắm cúi ăn vặt với đám huynh đệ trên đỉnh Bất Chiếu thì bị sư phụ gọi đi. Y nắm trong tay một đống kẹo sữa Tàng Lâm dúi cho, được hộ tống đến tận Chính Điện. Đàm Đài Tẫn bước vào trong đã thấy Cù Huyền Tử và vài đệ tử nội môn Hành Dương Tông có tu vi cao cường ngồi sẵn, hơi sửng sốt một chút, chắp tay chào rồi vội bước đến cạnh Triệu Du. Phía bên kia, Lê Tô Tô vẫy tay với y, y cũng gật nhẹ đầu đáp lại.

Triệu Du nhìn y, hài lòng chìa tay ra.

"Đang cầm gì đó, hiếu kính sư phụ cái nào."

Đàm Đài Tẫn cười tủm tỉm, chia cho Triệu Du mấy viên kẹo sữa.

"Kẹo ngon lắm, Cửu Mân giữ lại cho người đấy."

"Cái miệng này ngày càng ngọt đấy nhỉ." Triệu Du hớn hở, vỗ tay bồm bộp xuống cái ghế bên cạnh. "Ngồi xuống đây, ngồi xuống đây với sư phụ."

Đợi Đàm Đài Tẫn ngồi xuống nghiêm chỉnh, Cù Huyền Tử mới lên tiếng.

"Cửu Mân, ta đang nói chuyện với sư phụ con về việc này. Từ khi con sống lại, linh khí trong trời đất đã có biến động. Suốt năm trăm qua, lượng linh khí dồi dào đánh thức vô số linh thú khắp tam giới tứ châu. Bây giờ ngay cả hung thú thượng cổ cũng đã có dấu hiệu tỉnh lại. Các mảnh vỡ Thần khí từ thuở hồng hoang cũng đang dao động không ngừng."

Cù Huyền Tử thở dài nhìn sang bên cạnh, thanh niên ngồi chếch phía sau ông bình tĩnh tiếp lời.

"Hôm nay tiên môn nhận được tin có biến động ở khu vực xung quanh biển Lan Thương. Không biết vì lý do gì mà một số hung thú nhỏ bị thu hút đến đó. Hung thú thượng cổ không giống yêu ma bình thường sinh ra tại Ma Vực, chỉ cần Ma khí tự nhiên là có thể tu luyện. Bản thân chúng đã thành hình từ hỗn độn, giết người tắm máu đã thành bản năng. Tiên môn cử người đến giải quyết, nhưng vẫn cần tìm ra nguyên nhân thực sự."

Đàm Đài Tẫn chớp mắt. Lúc này y mới nhận ra người vừa lên tiếng chính là Công Dã Tịch Vô đã lâu không gặp. Người thanh niên ấy vẫn giữ nguyên dáng vẻ chính khí tiêu sái như trong trí nhớ. Tựa hồ khoảnh khắc nhập ma ngắn ngủi của hẳn cùng cảm giác đau đớn do thanh kiếm đâm xuyên qua thân thể chỉ là ảo giác nhân sinh của một mình y. Công Dã Tịch Vô nhận ra y đang nhìn mình thì mỉm cười đáp lại, lịch sự và dịu dàng.

"Cửu Mân sư đệ."

Đối với Đàm Đài Tẫn, nhân quả của y và Tiêu Lẫm, cũng như của y và Công Dã Tịch Vô đã trả hết từ năm trăm năm trước. Vậy nên y thoải mái gật đầu đáp lại hắn.

Lê Tô Tô nhạy bén nhìn thấy tương tác nhỏ đó giữa hai người, cảm giác hơi ngứa mắt. Nàng có thể chịu được sự thân mật giữa Đàm Đài Tẫn và người của Tiêu Dao Tông, nhưng không chịu được sự thân thiện giữa y và những người khác, đặc biệt là những người đã từng xuất hiện trong quãng đời năm trăm năm trước. Bản năng chiếm hữu với Khôn Trạch mà mình nhận định đã được nàng ép xuống, nhưng vẫn không thể đè nén hoàn toàn. Lê Tô Tô dịch lên trước một chút, như vô tình che khuất mất Công Dã Tịch Vô, cười một cái rạng rỡ với vị Chân Thần thiếu niên đang len lén ăn kẹo sữa bên kia.

Triệu Du đang cắm cúi cùng tiểu đồ đệ lựa kẹo, cảm nhận được ánh mắt của vị Thần nữ thì ngẩng đầu, chậc một tiếng. Ông phủi phủi tay, giả vờ từ nãy đến giờ vẫn chăm chú lắng nghe, điềm nhiên tiếp chuyện.

"Cửu Mân, lúc nãy ta đang nói dở với Cù Chưởng môn đây mà. Dục Linh Thần Nữ đã dùng Mắt Thần kiểm tra, có vẻ như biến động ở biển Lan Thương là do một mảnh vỡ Thần khí dưới đáy biển đã thức tỉnh. Vốn nơi này là nơi sông Mặc kết thúc, gần với khu vực Trụ Trời, yêu tộc thần thú ngủ say dưới đáy nhiều không đếm xuể. Hơn nữa còn có vô số mảnh vỡ Thần khí nguy hiểm. Cù Chưởng môn đề nghị để con và Dục Linh Thần Nữ dẫn theo một số đệ tử có tu vi cao, đến giải quyết chuyện này."

Đàm Đài Tẫn gật đầu. Chuyện mà Triệu Du giao cho, y đều không từ chối hay thắc mắc.

"Đệ tử đã biết. Tất cả nghe theo sư phụ."

Lê Tô Tô tiếp lời.

"Cửu Mân, bây giờ đã đến giờ trưa. Chúng ta ăn trưa xong rồi chuẩn bị một chút, đến đầu giờ chiều chúng ta sẽ xuất phát."

Đàm Đài Tẫn ngạc nhiên.

"Chúng ta?"

Triệu Du đáp lại y với vẻ chán chường.

"Đúng vậy. Hôm nay đám Hành Dương Tông quyết sang đây cọ cơm của chúng ta. Mấy đứa bọn con có đồ gì ngon muốn hiếu kính ta thì cứ tạm thu dọn hết đi, bày mấy món cơm canh đạm bạc ra tiếp bọn họ là được."

Đàm Đài Tẫn nghe thế thì tủm tỉm cười. Y đứng dậy, lễ phép chắp tay cúi người.

"Cù Chưởng môn và các vị sư huynh sư tỷ, mời."

...

Đám đệ tử Tiêu Dao Tông thái độ học tập dù có tra thật, nhưng cũng không phải là những kẻ có tu vi thấp. Vừa mới nghe Cửu Mân sư đệ sắp dẫn đội đi đánh quái thì suýt nữa đã ẩu đả để giành vị trí hộ tống sư đệ. Đàm Đài Tẫn bất đắc dĩ nhìn các vị sư huynh tranh cãi như đám con nít ranh trước mặt, giải thích.

"Chúng sư huynh, đi nhiều biến số nhiều. Bên Hành Dương Tông đã cử một số đệ tử tu vi cao rồi, chúng ta chỉ cần thêm một người nữa cho đủ số là được."

"Một là một thế nào?" Tàng Lâm gào ầm lên. "Cái đám ngoại môn kia đá đi cũng được, chí ít phải để cả bốn huynh đệ nội môn chúng ta đi hết! Bọn ta không đi thì ai bảo vệ đệ?!"

Đám đệ tử ngoại môn nghe thế hăng máu đè đầu Tàng Lâm xuống hội đồng ngay lập tức để phản đối. Nhưng đại sư huynh Tàng Hải, một trong bốn đệ tử nội môn, gật gù hưởng ứng, làm đám kia uất ức giương mắt ra trừng hắn.

Đàm Đài Tẫn tự dưng thấy hơi đau đầu.

"Đệ đã là Thần, xét năng lực là cao nhất ở đây. Đệ không bảo vệ bọn huynh thì thôi, lại để các sư huynh bảo vệ ngược lại sao?"

Tàng Phong rên rỉ.

"Sư đệ của huynh ơi, đệ nhầm rồi. Bọn sư huynh tài không bằng người, là ai mà dám đòi bảo vệ đệ trước đám hung thú? Bọn sư huynh phải bảo vệ đệ khỏi cầm thú Hành Dương Tông kia cơ!"

Đàm Đài Tẫn chớp chớp mắt, thấy đầu mình bắt đầu ong ong.

"Cầm thú Hành Dương Tông lại là ai?"

"Còn ai vào đây nữa?! Dục Linh Thần Nữ cao cao tại thượng, lòng mang chúng sinh đó!"

Tàng Hải bình tĩnh bổ sung.

"Xem giờ ăn trưa hôm nay, Công Dã Tịch Vô cũng là đối tượng nguy hiểm."

Tàng Phong vỗ bàn bồm bộp, đau đớn nói.

"Đấy, vừa quay qua quay lại là có thêm một con!"

"Các sư huynh..." Đàm Đài Tẫn thở dài nhắc nhở. "Đệ đâu còn là trẻ ba tuổi nữa. Trước khi trở thành Thương Cửu Mân, đệ cũng đã từng là đế vương một nước. Sau khi trở thành đệ tử tiên môn, đệ cũng đã chiến thắng Ma Thần, xoay ngược Đồng Bi Đạo. Không nói đến chuyện hai người bọn họ chỉ đối tốt với đệ như sư huynh sư tỷ, chẳng lẽ đệ còn không đối phó được với người có ý với mình hay sao. Mọi người cứ an tâm đi."

Tàng Lâm túm lấy vai Đàm Đài Tẫn, nghiêm túc nói.

"Cửu Mân, nhìn vào mắt sư huynh nói to rõ ràng lên nào. Bây giờ Dục Linh Thần Nữ đối xử với đệ như thế nào?"

Đàm Đài Tẫn thật thà khẳng định.

"Như một sư tỷ đồng môn."

Tàng Lâm liếc mắt nhìn những người khác trong phòng. Tất cả đều cùng hiểu ý. Tiểu sư đệ bảo bọn họ an tâm, tất nhiên bọn họ... không an tâm.

"Không bàn thêm nữa. Ba bọn ta nhất định phải đi cùng. Đệ đi chuẩn bị gì thì chuẩn bị đi, ta sẽ đi đá đít mấy tên Hành Dương Tông thừa thãi ra để thêm tên vào đội ngũ."

Tàng Hải quả quyết quay lưng đi mất, để lại Đàm Đài Tẫn bị vây quanh bởi ánh mắt hận rèn sắt không thành thép của những người còn lại.

Quả nhiên đến khi lên đường, trong đám đệ tử đi theo thiếu mất mấy gương mặt của Hành Dương Tông, thay vào đó là ba người Tàng Hải, Tàng Phong, Tàng Lâm vây quanh Đàm Đài Tẫn như đoàn hộ vệ, trừng trừng nhìn Lê Tô Tô và Công Dã Tịch Vô.

Đàm Đài Tẫn hơi xấu hổ, trợn mắt ngẩng đầu nhìn trời, tự thấy chuyến này đi chưa gì đã gian nan vô cùng.

*****

Lời tác giả:

Hôm nay tình cờ thấy một bài phân tích tên của anh bé, mới nhận ra rằng hoá ra họ chính xác của anh bé phải là họ Đàm Đài. Hoá ra tui đã viết sai tên của anh bé bao lâu này. *tự vả*

Từ chương này bắt đầu sửa, có thời gian thì sẽ lội lại sửa nốt các chương cũ. Check bản word thì cũng chỉ có hơn 140 lần nhắc tên anh bé, chắc tui sửa cũng nhanh thôi. 

Xin lỗi mọi người vì vụ nhầm lẫn ngu ngok này. :v.....

À mà thời gian này tui lại đi công tác nữa rồi nên chương ra sẽ lâu hơn chút. Mọi người thông cảm hen.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net