[R18] Rindou

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: ThatNghiep

Đứng trước cửa tiệm massage cao cấp, Takemichi nắm chặt chiếc coupon trong tay lại nhìn bản thân ăn mặc xuề xoà phản chiếu trong cửa kính, phân vân nửa ngày mới đẩy cửa đi vào.

"Xin chào quý khách."

Chị gái nhân viên niềm nở tiếp đón mời cậu ngồi xuống ghế sofa mềm như nhung, gương mặt xinh đẹp cùng hương nước hoa thoang thoảng. Ghế đối diện còn có một phú bà đeo dây chuyền kim cương lấp lánh được vây quanh bởi ba chị gái xinh đẹp khác, dáng vẻ mới được massage mà da mặt căng bóng muốn phát sáng, Takemichi vô thức co người làm bản thân càng mờ nhạt càng tốt.

Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật, c-chỉ là thử nghiệm dịch vụ massage cao cấp một lần cao cấp thôi mà! Đâu dễ gì bốc thăm trúng thưởng bên lề đường lại trúng giải nhất có coupon dịch vụ massage miễn phí chứ, còn là cơ sở cao cấp ở khu Ginza nữa!

Cứ rót lại húp, Takemichi uống liên tiếp mười cốc trà thơm nức mũi trước con mắt ngỡ ngàng của chị gái xinh đẹp, thầm nghĩ hôm nay còn là sinh nhật của mình, phải tận hưởng hết sạch dịch vụ ở đây mới xứng đáng lần "may mắn" hiếm hoi trong đời mình. Cậu xoa xoa cái lưng ê ẩm, hôm trước đi giao hàng pizza bị đám xã hội đen đẩy ngã vào tường, đúng là xui xẻo hết biết.

"Coupon này chỉ gồm dịch vụ thường, nhưng quý khách lần đầu đến nên có thể đăng ký thêm dịch vụ đặc biệt... Quý khách có muốn-"

Uống ực thêm ly trà thứ mười hai, Takemichi lập tức lên tiếng: "Muốn! Càng đặc biệt càng tốt!"

"... Vâng. Xin quý khách đợi một chút."

Chị gái nhân viên còn định giải thích dịch vụ đặc biệt bao gồm tinh dầu cao cấp với mặt nạ tinh chất quý giá, nhưng thấy đối phương là con trai có vẻ sẽ không quan tâm vấn đề này, cô cũng không giải thích gì thêm.

Lịch đăng ký khách VIP hôm nay chỉ có hai người, buổi sáng là của phú bà bên kia, buổi chiều là của ông chủ tiệm. Bây giờ là buổi trưa, phòng VIP cũng không có ai... Chị gái nhân viên liếc sang thiếu niên tóc vàng đang lén lút nhìn quanh, trông ngốc nghếch không thể tả. Thế nhưng đối lập với sự ngây thơ trong đôi mắt xanh ấy, hai bàn tay lại đối phương lại đầy vết chai như làm lao động cực nhọc...

Chị gái suy nghĩ một lúc rồi tốt bụng đăng ký phòng VIP, thầm nhủ cùng là người nhà nghèo, nếu có thể thì cứ cho người cùng khổ trải nghiệm dịch vụ tốt nhất.

Takemichi được chị gái tận tình hướng dẫn từ phòng thay đồ đến tận phòng VIP, nghe đối phương bảo nhân viên sẽ lên sau nên cần cậu ngồi chờ một chút, để lại Takemichi ngơ ngác ngồi một mình trong căn phòng lấp lánh cao cấp.

Cậu quan sát xung quanh vừa nuốt nước bọt, mùi sáp thơm thoang thoảng dễ chịu vô cùng. Trên người chỉ mặc mỗi quần lót đen bó sát màu đen của tiệm massage, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng tắm, Takemichi bất chợt quơ tay cầm ly rượu vang đỏ bày ra dáng vẻ ông chủ nhà giàu nheo mắt tận hưởng, gác chân lên đùi rồi ngửa lưng ra ghế mềm, muốn ngầu bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

Đúng là làm người có tiền thích thật.

"Ha! Nhân viên đâu?! Quỳ gối xuống!"

Làm người nghèo quá lâu, ước mơ có nhân viên nô lệ quỳ dưới chân mình như bản thân từng phải làm, Takemichi "ha" lớn một tiếng ra lệnh với không khí đầy sung sướng.

"... Ai quỳ gối?"

Giọng đàn ông trầm thấp mang theo khó hiểu vang lên, Takemichi giật bắn suýt thì rớt cả ly rượu vang đỏ trong tay. Đối phương khoanh tay đứng dựa vai bên cửa nghiêng đầu nhìn cậu. Mái tóc nhuộm tím đen cắt bullet kiểu cách cùng màu với đôi mắt, gương mặt góc cạnh đẹp đẽ thừa sức lên tạp chí, vì đầu mày nhếch cao mà đến cả lúc thả lỏng cũng có cảm giác nghiêm túc vô cùng, âu phục trên người cũng có màu xanh nhạt, áo ba lớp kín kẽ với cà vạt thắt gọn...

Quả là tiệm massage cao cấp, đến cả nhân viên massage cũng không giống nơi khác.

"Tiệm cao cấp Ginza giàu thật, làm nhân viên mà được chủ phát cho bộ đồ đi làm đẹp quá đi mất!"

Hai mắt Takemichi sáng lấp lánh buột miệng khen ngợi, gương mặt đẹp trai kia hơi đờ ra, mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng cậu đã đứng dậy vội vàng nốc sạch ly rượu, hớn hở đi đến nằm ngửa trên ghế dài vừa ngoắc tay chỉ đạo:

"Nhanh lên! Tôi chờ lâu quá!"

Nhân viên massage: "..."

Nhân viên đẹp trai cứ đứng ngó cậu không nói gì, Takemichi dẩu môi nghĩ thế nào lại đứng dậy vứt cái áo choàng tắm màu trắng sang một bên, trèo lên ghế massage nằm sấp vừa giơ ngón cái với anh nhân viên:

"Anh đẹp trai, tôi xong rồi! Nhanh chút, chiều tôi còn hẹn!"

Chiều nay còn đi làm thêm, năm giờ có mặt, Takemichi ngẫm nghĩ thả lỏng xong thì có gặp xui xẻo khi đi giao hàng cũng đỡ tức hơn. Thấy nhân viên cứ đứng đờ ra, Takemichi nằm sấp chờ đến chán liền nhăn mặt bĩu môi một cái:

"Này, có làm không vậy?"

Nhân viên đẹp trai nọ đang ấn điện thoại bỗng khựng lại, chậm chạp đóng cửa rồi đi vào bàn nhân viên cởi áo vest treo lên góc, ngẫm nghĩ thế nào lại cởi cà vạt lẫn nút áo sơmi trên cùng để lộ yết hầu nổi rõ, quay sang hỏi:

"Cậu vào đây bằng cách nào?"

Takemichi khó hiểu ngước lên: "Thì nhân viên dẫn đường, tôi đi bộ vào đây."

Trả lời hợp lý, Rindou nghẹn họng một lúc đành thở dài. Hoá ra đây là "quà bất ngờ" mà ông anh tặng sao?

Thiếu niên tóc vàng ngoan ngoãn nằm sấp trên ghế massage có vẻ nôn nóng chờ đợi, tấm lưng phẳng lộ rõ xương bả vai gầy cùng vòng eo nhỏ, đôi chân thẳng tắp trắng hồng, người thì gầy nhưng cặp mông lại căng tròn cực kỳ bắt mắt dưới chiếc quần lót đen bó sát. Rindou vuốt mắt đè lên trán đau âm ỉ, ông anh chán con gái thì thôi, mắc gì lại gọi trai bao làm gì không biết, hắn đâu có sở thích kỳ lạ này.

Đưa một xấp tiền trước mặt đối phương, Rindou phẩy tay ra vẻ đuổi người: "Cầm tiền rồi đi đi."

Takemichi: "...?"

Nhân viên tiệm massage cao cấp kiêu căng dữ vậy? Khách giàu thì làm, còn khách nghèo thì chê?

Cứ nghĩ cuộc đời nghèo khổ bị khinh thường, Takemichi đánh "bốp" lên tay đối phương một cái vang dội cả căn phòng yên tĩnh. Trước đôi mắt tím mở to ngơ ngác của người kia, cậu nghiến răng trèo trẹo rít lên:

"Tôi có tiền!!! Tôi dư sức mua được cả nhà anh! Đồ mấy đồng bạc lẻ! Massage đi!"

Rindou: "...?"

Coupon chỉ sử dụng một lần, làm sao có chuyện Takemichi để vụt nó như thế?! Giá dịch vụ lúc nãy cậu lén xem được, so với xấp tiền kia còn cao hơn gấp đôi. Không làm cũng phải làm! Nói xạo cũng được, tận hưởng đã rồi chuồn về là xong!

Xác định tư tưởng, Takemichi khoác lên mình dáng vẻ ông chủ nhà giàu, nheo nheo mắt tỏ ra già đời như mấy ông khách VIP ở quán bar, cộc cằn ra lệnh:

"Làm cho tốt vào! Làm tốt thì thưởng cho!"

Rindou đờ mặt, hắn cũng điên rồi mà vô thức cầm chai tinh dầu lên, chuyên cần làm một nhân viên massage nghèo khổ, vì tiền thưởng mà phục vụ tận tình.

"Quý khách khó chịu ở đâu không?"

Thấy tiền cũng không nhận, mà dù là kiểu "chơi" mới lạ thế nào cũng không ai đủ can đảm lên giọng với "Haitani" nổi danh tàn bạo. Rindou nheo mắt, quan sát một chút liền nhận ra hai bàn tay người này chai sần có vẻ làm lao động nặng, bộ dạng húp vội rượu vang nào phải người nằm trong nhung lụa. Với tài sản bọn họ có, ông anh có gọi trai gái nào thì chắc chắn phải là loại cao cấp, ít nhất cũng phải là kiểu người mười ngón tay không chạm nước...

Rindou xắn tay áo sơ mi lên tận khuỷu tay để lộ hình xăm dữ tợn, đáng tiếc con chuột hamster ngốc kia đang nằm sấp nên không hay biết gì.

"Đau lưng, đừng ấn mạnh quá... Mới bị thương."

Vì nằm sấp mà nghe giọng mũi đối phương có vẻ yếu ớt, Rindou hắng giọng vài lần, cố nhớ lại mỗi lần đám nhân viên phục vụ massage thế nào.

"Vâng. Tôi đổ tinh dầu đây."

Xem ra không phải trai bao, nhưng cũng chẳng biết từ đâu xuất hiện ở đây, Rindou nghĩ thì nghĩ nhưng tay vẫn cẩn thận đổ tinh dầu cao cấp lên tấm lưng trần kia. Cảm nhận đầu tiên trong đời hành nghề massage của Haitani Rindou là da khách VIP này rất mềm, rất láng, dưới ánh đèn mờ trông trơn bóng không tì vết, ngoại trừ một vết bầm tím nhạt nơi thắt lưng.

Mà... nhìn quen mắt thật. Đã gặp ở đâu chưa nhỉ?

Tay xoa xoa ấn ấn, mắt thì rảnh rỗi đánh giá từ đỉnh đầu đến gót chân, Rindou âm thầm chậc lưỡi một tiếng. Hắn từ nhỏ đã hiểu rõ cơ thể người vì phục vụ lối đánh nhau của bản thân, nhìn lướt qua dáng người có thể đoán chính xác ai tập luyện còn ai thì không.

Lướt qua bên eo gầy bóp vài lần, cảm giác cơ rất ít, Rindou biết chắc cái loại eo nhỏ mông căng này là tự nhiên có mà không cần tập luyện.

Nhưng sao lại nghĩ cái này với một thằng con trai?

Rindou đần mặt buông tay khỏi cái eo gầy, nhắm mắt hít sâu một hơi mắng bản thân nghĩ vớ vẩn. Hai tay đè lên sóng lưng hơi sâu ấn từ từ ấn một đường thẳng tắp, hắn chán nản thầm nghĩ cứ làm đại vài bước cơ bản rồi lấy cớ rời đi, sau đó gọi nhân viên đến làm tiếp là ổn.

"Ưm... Nhẹ chút..."

Vừa nghĩ xong, người đang nằm sấp kia đã dùng giọng mũi nhỏ xíu như tiếng mèo con, yết hầu Rindou nhảy lên nhảy xuống, lực tay tức khắc nhẹ nhàng hơn hẳn. Hắn thậm chí còn vô thức vuốt nhẹ xoa xoa như đang dỗ dành, thấp giọng hỏi:

"Được chưa quý khách?"

"Ừm- ưm... Được rồi..."

Mẹ kiếp.

Chẳng biết thằng nghiện kia có lén cho hắn hít thuốc để chơi đểu không nữa.

Làn da trơn láng càng sờ càng đã tay, ấn vào hõm lưng liền nghe người nọ "ưm" nhỏ mấy tiếng thoải mái, Rindou càng ra sức cẩn thận phục vụ thì càng tự hỏi bản thân có vấn đề đầu óc hay không, đến cả món võ học chuyên dùng để bẻ khớp đối phương đến tàn phế cũng dùng thành dạng xoa nắn khớp trật khiến người kia rên gừ gừ thoải mái.

Cả đời chưa từng phải phục vụ ai, Rindou bỗng buồn bực một phen, chuyển xuống đổ tinh dầu lên hai cái chân thon. Tinh dầu trơn tuột bóng bẩy, năm ngón tay thon dài chỉ hơi dùng sức đè lên liền khiến da thịt trắng mịn tràn ra kẽ ngón.

Mông thì căng, đùi thì múp, mẹ kiếp.

Rindou đau đầu nhắm mắt, cố nhịn cái bản năng muốn bóp lên cặp mông căng tròn như pudding nọ. Tưởng tượng bản thân bóp cặp mông nảy nảy rồi cắn vào đùi non múp rụp, máu nóng hắn rần rần đổ xuống nửa thân dưới, cứ nhớ ra việc người này là con trai mà nghẹn cứng cả cổ họng. Rindou vội vàng dời ánh mắt xuống dưới, tâm niệm hướng đến con đường hoá thân thành một nhân viên chuyên nghiệp vĩ đại nhất lịch sử.

Takemichi nằm nãy giờ tận hưởng sung sướng đến nỗi hồn sắp bay lên chín tầng mây. Quả nhiên là tiệm massage cao cấp, thái độ nhân viên khó ưa vì phân biệt giàu nghèo nhưng kĩ thuật đúng là hạng nhất. Cậu từng đi mấy tiệm bình dân, lúc nào cũng bị đấm vô lưng muốn hộc máu. Còn chỗ này tinh dầu thơm đến mức làm tâm trí cậu mềm nhũn, tay vuốt qua liền có cảm giác ấm nóng lan toả, cơ bắp đau nhức liền mềm ra như cục bột mặc cho đối phương xoa xoa vuốt vuốt.

Người này hình như còn học xương khớp, bẻ khớp tay cậu "răng rắc" mấy tiếng, cơn đau âm ỉ chỗ trật khớp tay hôm trước bị té đã biến mất hoàn toàn, Takemichi tò mò hỏi nhỏ:

"Anh tên gì?"

"... Haitani Rindou."

"Ồ... Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Càng nghe càng giống mấy câu bắt đầu cuộc gạ gẫm của mấy lão khách biến thái nhắm đến nhân viên phục vụ trẻ đẹp, Rindou hắng giọng vài lần, chậm chạp đáp:

"Hai mươi sáu tuổi."

Không gian chỉ còn tiếng nhạc mưa rơi nhẹ nhàng và tiếng hít thở nho nhỏ của hai người, Rindou chủ động lên tiếng:

"Vậy xin hỏi quý danh của quý khách là gì?"

Takemichi "ưm ư" nhỏ vài tiếng, thoải mái đến mức sắp ngủ đến nơi, mơ màng đáp:

"Hanagaki Takemichi, em nhỏ hơn anh, em mới hai mươi tư tuổi thôi... Anh làm nghề này bao lâu rồi?"

Rindou ngước lên nhìn đồng hồ treo tường, thầm nghĩ tuổi nghề hai mươi phút, nhưng miệng lại đáp cho qua: "Hai năm."

Lòng bàn chân người này có vài vết chai lẫn trầy ở phía sau gót, đúng là kiểu đã đi bộ nhiều còn không chăm sóc kĩ càng. Rindou nhíu mày, cẩn thận xoa tinh dầu lên lòng bàn chân đối phương, cả bàn chân thiếu niên tóc vàng chỉ bằng một bàn tay của hắn, đến cả cổ chân cũng mảnh khảnh đến mức Rindou dễ dàng nắm trọn.

Cổ chân này mà nắm kéo lên cao...

Con mẹ nó, chắc chắn là hắn cắn nhầm thuốc rồi.

Định đánh trống lảng về việc người này làm nghề gì mà có thể vào tận phòng VIP, đột nhiên năm đầu ngón chân nhỏ xíu bỗng co quắp cào vào tay hắn, Rindou cũng vô thức cào lại vào lòng bàn chân đối phương.

"Ha ha!!! Ha... Anh đừng- Ưm!!! Nhột!!"

Cái chân nhỏ trong tay tức khắc rụt lên trên, mà chủ nhân của nó thì chống tay lên bàn massage quay xuống cười đến đỏ bừng cả hai má, vì nghiêng người mà mơ hồ lộ ra phần ngực phẳng lì trơn láng, đầu vú hồng nhạt tựa hoa đào giữa tuyết trắng. Rindou nuốt nước bọt giơ tay chạm vào cái chân còn lại cào nhẹ, người kia co rúm lại càng cười nắc nẻ, mái tóc vàng mềm xù rung rung theo từng tiếng cười, trông ngốc nghếch không sao tả nổi.

"Khoan- A ha ha ha!!! Em dễ ưm- ha ha!!! Dễ nhột mà!-ưm!!! Đừng mà... Ha... a... Bỏ qua bước này được không...?"

Mọi thứ cứ như bộ lọc máy ảnh mà Rindou chán ghét mấy cô ả hay bày đặt chụp trong điện thoại. Căn phòng mờ ảo hắn lại thấy sáng choang, chẳng biết vì tinh dầu hay sao mà cả cơ thể đối phương lấp lánh quyến rũ như món ăn đẹp mắt, đôi mắt xanh trong vắt của trẻ con cứ cong cong như vầng trăng hướng về phía hắn, tựa như chứa ngàn sao trời chỉ phản chiếu mỗi mình Rindou, mọi thứ xung quanh thì bắt đầu nở rộ trăm hoa nho nhỏ màu hồng.

Rindou biết chắc hắn cắn phải thuốc rồi, hơn nữa còn đang trong cơn ảo giác phê nhất đời mình.

Tim đập thình thịch như điên, Rindou vội buông tha đôi chân kia, người nóng phừng phừng phải đi về phía góc phòng cởi áo gi lê bên ngoài vứt ra ghế. Nước bọt tiết ra liên tục đến mức yết hầu lên xuống liên tục, Rindou rốt cuộc chẳng thèm quan tâm vấn đề gái trai gì nữa, quay trở lại bàn massage đè tay lên hai cái đùi trắng múp nắn bóp thoả thích.

Cốc cốc.

"Xin hỏi có ai ở bên trong không ạ?"

Bên ngoài có ai gõ cửa, Rindou ngừng lại đi nhanh ra ngoài. Nhân viên massage chính vừa cãi nhau với đồng nghiệp nên giờ mới xuất hiện, cô lo lắng chờ đợi thì thấy cửa phòng VIP hé mở, nhận ra đôi mắt tím nheo lại đầy cộc cằn liền rụt cổ, vô thức gọi:

"Ông chủ-"

Nào ngờ chưa kịp chào xong, ông chủ đã nhíu mày ra lệnh rồi đóng sầm cửa lại:

"Không cho ai đến đây, nói nhân viên không cho phép ai làm phiền. Ra ngoài đi!"

Cô nhân viên ngơ ngác, lúc nãy cãi nhau với đồng nghiệp vì đối phương tự ý để người dùng coupon đến tận phòng VIP, làm xong có khi chẳng được chút tiền thưởng nào nên nổi giận kéo nhau ra phòng nhân viên cãi to một trận. Chẳng hay biết ông chủ nói buổi chiều mới đến mà bây giờ mới giữa trưa đã xuất hiện từ lúc nào.

Quan trọng là, ông chủ khó tính đang ở phòng VIP, vậy vị khách dùng coupon kia ở đâu?

Thiếu niên tóc vàng chống tay lên bàn tò mò nhìn sang cánh cửa đóng kín, đôi mắt xanh to tròn làm tim Rindou mềm nhũn, hắn mỉm cười nói dối trơn tru không chớp mắt:

"Chỉ là thông báo chuyện riêng. Làm phiền quý khách rồi, chúng ta tiếp tục được chứ?"

"Ừm... Nếu có việc bận có thể thay người, không sao đâu."

"Không, đương nhiên là không bận."

Không có ông chủ, không có nhân viên, người duy nhất làm massage ở đây chỉ có thể là Haitani Rindou.

Nhân viên massage biến thái, Rindou nghĩ kịch bản này không tồi.

Xác định xong tư tưởng, đôi mắt tím liếc sang thiếu niên tóc vàng vẫn ngoan ngoãn nằm sấp chưa biết gì, Rindou đi đến kề sát mặt bên cạnh vành tai trắng mềm của người nọ:

"Quý khách, bây giờ đến giai đoạn tiếp theo, xin vui lòng cởi quần lót."

C-Cởi quần lót?!

Hơi thở nóng rực phả thẳng lên tai làm Takemichi giật bắn vội nghiêng đầu ra sau tránh đi, hoang mang nhìn gương mặt đẹp trai kia dán sát rạt.

"Có khăn che lại, xin quý khách đừng lo lắng."

Đôi mắt tím kia quá bình tĩnh, Takemichi tròn mắt ngơ ngác gật đầu. Thầm nghĩ con trai với nhau cả, có gì đâu mà sợ, thế là cậu lồm cồm bò dậy quỳ trên bàn massage cởi quần lót trong khi anh nhân viên đẹp trai đi lấy khăn che mông.

Vội vàng nằm sấp trở lại che đi phía trước, Takemichi tròn mắt nhìn chiếc khăn tay bằng lụa nhỏ xíu màu tím nhạt trong tay đối phương, hai má hồng lên đầy bối rối mà chẳng biết nên nói gì đành úp mặt xuống ghế. Tiệm massage cao cấp, cậu cũng chẳng rõ mấy việc này có thật là đúng quy trình hay không...

Đứng từ trên cao ngắm nhìn cặp mông căng tròn, Rindou đắp chiếc khăn tay của hắn lên, đôi chân dài kẹp chặt lộ ra đường khấc bờ dưới mông rõ ràng, có che cũng như không.

"Tôi tiếp tục được chứ quý khách?"

"Ừm..."

Takemichi không thể thấy được đôi mắt tím kia tối đi hẳn, giống như động vật ăn thịt chuẩn bị săn mồi mà cậu là cục thịt béo bở nằm nghiêng mời ăn trước mặt đối phương. Tay anh trai nhân viên massage có mấy vết chai, lúc sờ lưng không cảm giác nhiều lắm, nhưng khi đè lên chân chen vào nơi da non giữa đùi liền khiến Takemichi ngứa không tả nổi. Cậu mím chặt môi cố kiềm lại mỗi khi đôi tay kia dùng sức chà vào giữa hai đùi, nhưng không hiểu sao giai đoạn tiếp theo này chỉ chà mỗi mép trong đùi hay sao mà Takemichi cảm giác chỗ da non của cậu sắp đỏ lên đến nơi. Cậu vô thức kẹp chặt hai chân rồi chống tay lên quay đầu, thở hổn hển nói nhỏ:

"Anh- ưm, đừng chà chỗ giữa đùi, em dễ ngứa."

Nhân viên đẹp trai mặt không đổi sắc lắc đầu: "Quý khách, đây là quy trình. Một lát nữa quý khách sẽ cảm giác rất thoải mái."

"..."

"... Vậy quý khách xoay người được chứ?"

Giọng trầm trầm mà sao có vẻ khàn khàn của anh nhân viên vang lên, Takemichi nuốt nước bọt gật đầu, chậm chạp nằm ngửa trước đôi mắt tím nhìn chằm chằm muốn cháy lửa đến nơi. Bất chợt phát hiện ra một phần hình xăm dữ tợn lộ ra dưới ống tay áo sơ mi trên cánh tay người tóc tím kia, cậu bỗng có chút lo lắng.

Con chuột hamster ngốc nghếch bối rối dùng hai tay che lại chỗ giữa hai chân, chỉ là ít lông mu nơi gốc dương vật hơi lộ ra mà cũng khiến núi lửa trong quần Rindou muốn bùng nổ. Hắn nghiến răng cầm khăn lụa che lại chỗ giữa hai đùi trắng mềm đó, tức tốc hướng về phía đầu vú hồng nhạt. Đổ cả nửa chai tinh dầu giá cả năm vạn yên một bình mà không buồn chớp mắt, Rindou xoa tinh dầu trơn bóng lên khắp thân trên người nọ.

Kéo hai cánh tay gầy lên trên, nách trắng mịn không có lông, tay chân thì trơn láng, Rindou hắng giọng vài lần, ngập ngừng khen ngợi:

"Quý khách chăm sóc kĩ thật đấy."

Bàn tay chà miết dọc bắp tay vuốt qua nách, Takemichi vô thức cong người ưỡn lưng, ngại đến đỏ bừng hai tai mà nhắm tịt mắt. Từ nhỏ đến lớn cậu đã ít lông, nách cũng chẳng có bao nhiêu lông nên đi tắm sẵn đã cạo râu thì cạo luôn nách, tự nhiên bây giờ đi so đo vụ lông lá với đàn ông làm cậu buồn bực muốn chuyển đề tài ngay, nghiêng đầu nói nhỏ:

"Dễ nhột... Anh đừng-"

Chưa kịp nói xong Takemichi đã nghẹn họng, đôi mắt xanh mở to nhìn đũng quần đối phương áp sát ngay trước đầu mũi của cậu. Không rõ cái ghế massage này thấp hay là nhân viên massage nào đó quá cao, để vuốt nách cậu phía bên kia liền nghiêng người tựa hẳn lên bên ghế làm chỗ đũng quần hiện rõ. Takemichi hoảng hồn nhắm tịt mắt lần nữa quay đầu sang hướng khác, tim muốn vọt lên tới họng. Cậu, cậu, cậu điên rồi mới ảo giác thấy... c-chỗ đó của đối phương hình như đang cương lên.

Mái tóc tím hơi rũ xuống bên sườn má, khuyên bạc lấp lánh bên tai phản chiếu ánh đèn mờ, đẹp trai đến mức Takemichi cảm tưởng con gái ngoài đường vừa gặp đã la hét, vì nhận ra ánh mắt hoảng loạn chằm chằm của cậu mà cụp mắt xuống nhìn lại, sau đó mỉm cười:

"Lần này không ngứa mà thoải mái lắm đúng không?"

"... Ừm..."

Takemichi ậm ừ đáp rồi nín thinh, nhân viên massage nghiêm túc vuốt nách cậu giống như không biết chỗ dưới đũng quần đang phồng lên, Takemichi càng cố thuyết phục bản thân chắc chắn là cậu nghĩ quá nhiều. Chắc là... vì nó lớn quá... nên đè lên bàn tự nhiên thấy rõ thôi...

Rindou sờ bên bờ sườn rồi chuyển xuống vòng eo nhỏ, không yếu ớt như mấy đứa con gái nhưng cũng không cuồn cuộn cơ bắp cứng ngắc, bụng phẳng lì hõm xuống hai đường cơ dọc, cơ săn chắc sờ đã tay không thể tả.

Nhưng đúng là gầy thật, bao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net