chương 1: Bí Mật Trấn Hồn Đăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bẵng qua một năm, mọi thứ đều đã thay đổi không ít, Chương Sư dưới danh nghĩa của Triệu Vân Lan đảm nhận Sở điều tra đặc biệt.

Cuộc sống Long Thành dần trở về với quỹ đạo vốn có, tấp nập nhộn nhịp như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cũng gần ngày tết đoàn viên rồi, Sở điều tra cũng tổ chức tiệc chia tay, ai về nhà nấy đón tết đoàn viên. Tất nhiên không thể thiếu tiết mục vô cùng quan trọng: tiền thưởng cuối năm.

Mọi người đều xếp hàng lên nhận phong bao đỏ, bà cô Chúc Hồng vốn là tộc trưởng Á Thú Tộc, tiền ấy à? Bà đây không quan tâm, nhưng dù sao có cũng phải nhận mà. Chúc Hồng đến gần thì chỉ biết ngao ngán nhìn Triệu Vân Lan ngồi bắt chân lên bàn, tay cầm tiền thưởng đưa lên, đến nhìn cũng không nhìn cô một cái, bực tức dật lấy luôn, khỏi cảm ơn.

Quách Trường Thành nhà người ta chẳng thiếu tiền, cậu hắn cũng làm đến chức bộ trưởng Hải Tinh Giám rồi, chẳng nhẽ không nuôi nổi đứa cháu này? Tiểu Quách sau khi nhận lương, trước khi ra khỏi phòng vẫn như bé ngoan cúi đầu thật thấp.

"Cảm ơn Triệu sở trưởng!"

Sở Thứ Chi, Đại Khánh, bọn họ hình như ba tháng rồi chưa được phát lương, xuýt nữa cũng quên luôn.

Bọn họ ấy mà, người thuộc Á Thú tộc, kẻ là Địa Tinh Nhân, đều không quan tâm đến vấn đề này, có thì lấy, không có cũng chẳng sao. Rốt cuộc vẫn chỉ có người chồng quốc dân giới khoa học kĩ thuật Lâm Tĩnh là hào hứng nhận tiền lương.

Triệu Vân Lan bây giờ mới ngẩng lên nhìn biểu tình phong phú của Lâm Tĩnh. Nhà khoa học của chúng ta nhìn phong bao xẹp lép của mình, không khỏi khó chịu tra hỏi Triệu Vân Lan:

"Triệu sở trưởng! Tại sao tiền lương của tôi ít như vậy? Anh xem Tiểu Quách, nó suốt ngày chăm Tiểu Mễ, có làm gì có hồn đâu, tiền thưởng của nó còn dày gấp ba của tôi! Tôi muốn kiện lên Hải Tinh Giám, Triệu Vân Lan anh ăn bớt tiền lương nhân viên!"

Tiểu Quách nghe đến tên mình, vội đứng lên, vô cùng vô tội mà nói rằng: "Lâm Tĩnh ca, ngày nào em cũng đi làm sớm, làm việc... Làm việc rất chuyên cần, anh không tin cứ đi hỏi Sở ca đi..."

Lâm Tĩnh liếc nhìn lão Sở, thấy ánh mắt sắc lạnh kia, rùng mình một cái, hừ! Bọn họ có chỗ dựa, không động vào được! Cuối cùng xoay đi chuyển lại vẫn là nói Triệu Vân Lan.

"Anh xem, anh ki bo vừa thôi,sao lại giống anh ấy vậy chứ?"

Anh ấy... Anh ấy sao?

Từ sau việc của Địa Tinh, Sở Điều tra dần chấp nhận một Triệu Vân Lan là Chương Sư rồi, hình như cũng sắp quên mất một sếp Triệu phóng khoáng, không sợ bị bắn, không sợ bị mù của trước kia rồi... Có thể không phải họ quên mà họ vốn dĩ không muốn nhắc tới đoạn đau thương này.

Chúc Hồng quay người, lau đi giọt nước mắt chực rơi xuống, một năm nay cô luôn cố gắng chấp nhận sự thật Triệu Vân Lan đã chết, đến sở điều tra chỉ là nhìn ngắm thân xác này có mãn nguyện lắm rồi.

Mọi người lặng đi, đến Chương Sư cũng tháo vỏ bọc Triệu Vân Lan xuống, ánh mắt âm trầm không tiêu cự, hờ hững rời đến cửa sổ khép kín, bên ngoài kia, hẳn còn có ai biết đến vị anh hùng dùng hồn mình hoá thành bấc đèn Trấn Hồn Đăng, bảo vệ hoà bình cho toàn nhân loại.

Màn đêm phủ xuống Long Thành, ở căn nhà số 4 đường Quang Minh vẫn sáng đèn. Mọi người ai về nhà nấy, Chúc Hồng sụt sùi một hồi vẫn về Xà Tộc. Sở Thứ Chi về nhà cùng Tiểu Quách. Đại Khánh cũng đến nhà Lão Lý dọn dẹp một chút, thắp cho lão một nén nhang, để thêm một đĩa cá khô lên bàn thờ lão.

Chương Sư ở lại dọn dẹp một chút, anh  thường có thói quen đến thư viện xem sách, chắc vì hai mươi năm sống với Triệu Tâm Từ, cũng học lão ta đọc sách. Chương Sư vừa rút ra cuốn sách về Địa Tinh Nhân, bỗng một vật thể rơi ra.

Anh ta nhặt lên phủi đi lớp bụi bám vào bìa sách làm bằng da dê, dường như anh đã từng thấy ở đâu đó. Đúng rồi! Chính là cuốn sách của Côn luân Quân, Triệu Vân Lan từng đọc nó.

Chương Sư tiện tay đem xuống đọc, sắc mặt có chút thay đổi.

Hôm sau là tết đoàn viên, Chương Sư không về nhà, cũng không đến Triệu Tâm Từ mà đi thẳng vào khu rừng địa bàn của Xà Tộc.

Đi một quãng liền thấy hai tộc nhân đứng canh chặn lại, anh lấy thẻ cảnh sát ra nói: "Triệu Vân Lan, Sở trưởng Sở điều tra đặc biệt!"

Hai tộc nhân nhìn ngắm đôi chút, một người ở lại đứng gác, một người dẫn Chương Sư về nhà Xà Tứ.

Vừa đến đã thấy tộc trưởng Chúc Hồng của bọn họ đang đùa giỡn với con mèo nhỏ.

"Bái kiến tộc trượng đại nhân!" tộc nhân kia ngại ngùng cúi đầu chào Chúc Hồng, quả thật cô rất xinh đẹp, tộc nhân Xà Tộc, không ai không muốn trở thành phu quân tộc trưởng.

Chúc Hồng ngạc nhiên thấy Triệu Vân Lan, liền đứng phắt dậy, cười nhe răng.

"Mới xa tôi một ngày, nhớ rồi sao?"

Triệu Vân Lan nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt âm trầm.

"Tôi tìm Xà Tứ!"

Chúc Hồng nhìn ra việc này đối với Chương Sư rất quan trọng, cũng không đùa nữa, vội dẫn anh vào trong nhà.

Chúc Hồng ra ngoài đóng cửa, không hiểu nổi tại sao Chương Sư không cho cô vào trong, chỉ biết đợi lúc hai người kia nói chuyện xong trời cũng đã nhá nhem tối.

Xà Tứ mở cửa gọi Chúc Hồng vào trong, cô ngoan ngoãn đi theo sau như cún nhỏ.

Ba người ngồi đối diện nhau, Chương Sư cất lời trước:

"Chúc Hồng! Cô có muốn cứu Triệu Vân Lan không?"

Chúc Hồng trừng mắt nhìn Chương Sư, một năm qua cô đã đọc không biết bao nhiêu sách cổ, tìm biết bao nhiêu tư liệu vẫn không có cách nào khiến Triệu Vân Lan sống lại, dần cũng không còn hi vọng. Vừa nghe Chương Sư nói một câu, ngọn lửa trong cô lại rực sáng.

Chúc Hồng nắm lấy tay Chương Sư, qua thân thể này anh nhận thấy cô kịch liệt run rẩy.

"Anh... Có cách cứu Triệu Vân Lan?"

"Tôi có cách, nhưng cần cô hợp tác... Giao ra tứ đại thần khí!"

Chúc Hồng rút tay lại. "Anh làm sao để tôi tin anh? Tứ đại thánh khí không phải là đồ chơi!"

"Cô cũng biết tôi trong thân xác Triệu Tâm Từ, đã quan sát Vân Lan từ nhỏ, mặc dù tôi không phải cha ruột nhưng đã sớm coi nó như con trai của mình, tình cảm tuyệt không ít hơn cô. Tôi cũng chẳng việc gì phải hại nó cả, huống hồ... Ngoài tôi ra, không ai có thể cứu Triệu Vân Lan."

Chúc Hồng đột nhiên ứa lệ.

"Chương Sư... Tôi xin anh, xin anh hãy cứu Triệu Vân Lan! Bằng cách nào cũng được, tôi xin anh hãy cứu anh ấy!"

Thấy Chúc Hồng bật khóc, Tứ Thúc vội xoa đầu an ủi, đứa trẻ này, ngoài mặt thì chua ngoa đanh đá, thực chất lại rất dễ xúc động, ngày đem xác Triệu Vân Lan về, Xà Tứ thấy đứa cháu mình khóc đến sưng mắt, không buồn ăn uống, đến ông cũng thấy đau lòng.

Chương Sư đem kế hoạch của mình kể ra, cuối cùng giải thích một câu: "Bí mật Trấn Hồn Đăng, tôi vô tình đọc được trong quyển sách của Côn Luân Quân, mọi người yên tâm, tôi nhất định đưa Triệu Vân Lan về cho mọi người.

(còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net