chương 2: Thẩm Nguy đang đợi cậu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúc Hồng dẫn Xà Tứ cùng Chương Sư đến cấm địa của Á Thú Tộc, trong căn hầm nhỏ, những chữ viết trên tường đá đã bị rêu phong che lấp.

Xà Tứ Thúc đem ngọn đuốc thắp lên những ngọn nến xung quanh, Cấm Địa sáng dần lên.

Trên bàn đá kia, bốn món thần khí nằm ngay ngắn như chưa hề dịch chuyển, có thể tứ đại thần khí còn không biết rằng vì chúng, đã từng xảy ra một cuộc chiến đẫm máu, vì chúng, đã bao người phải chia xa, âm dương cách biệt.

Chương Sư đặt tay lên Trấn Hồn Đăng, Chúc Hồng liền giữ lại, hỏi anh một lần cuối cùng.

"Anh thật sự muốn làm thế?"

"Cô nói xem, chẳng lẽ bây giờ cô không muốn tôi cứu Triệu Vân Lan?"

Chúc Hồng vẫn kiên quyết nắm lấy tay Chương Sư, nói: "Để tôi thay anh!"

Chương Sư đột nhiên bật cười.

"Ha ha, Sở Điều tra các cô rốt cuộc muốn một Triệu Vân Lan nhưng hồn là Chương Sư, hay là muốn một Triệu Vân Lan hoàn chỉnh như trước đây? Cô đừng quên chỉ có tôi mới làm được, cô không thể!

"Tôi... Tôi..."

Chương Sư phất tay, cắt ngang lời nói của Chúc Hồng.

"Tôi đóng giả mấy năm rồi, cũng mệt mỏi rồi, coi như tôi làm một việc tốt cuối cùng đi!"

Chúc Hồng mấp máy môi, muốn nói rồi lại thôi, cũng không cam tâm mà thu tay mình lại.

Chương Sư ôm Trấn Hồn Đăng lên, ngọn lửa trong đó sáng đến chói mắt, tựa như sinh mệnh, chí khí của người anh hùng đã thắp lên nó.

Anh lấy một đầu Đại Mộc Thần nhấn vào lỗ tròn dưới đế Trấn Hồn Đăng, đến khi vừa khít thì xoay nhẹ một cái.

Trấn Hồn Đăng bay lên không trung, Đại Mộc Thần mất đi chức năng chìa khoá của mình rơi ngay xuống đất, ba chồi hoa dần tan biến.

Bỗng một luồng sáng lớn xuất hiện phía chân đèn, toả ra năng lượng cực lớn, bao trùm lấy thân hình Triệu Vân Lan của Chương Sư. Chẳng mấy chốc lực hút từ Trấn Hồn Đăng đã lớn hơn trọng lực Trái Đất, nâng Chương Sư hút vào thân đèn.

Sự việc diễn ra trong chớp mắt, đợi đến khi Chúc Hồng và Xà Tứ mở mắt ra, chỉ còn thấy Trấn Hồn Đăng từ từ trở về vị trí cũ.

Năng lượng của Trấn Hồn Đăng phát ra mạnh mẽ, làm tộc trưởng các tộc thất kinh, vội vàng chạy đến cấm địa.

Tộc trưởng Hoa tộc đến trước nhìn thấy Chúc Hồng thất thần, liền hỏi Xà Tứ:

"Xà Tứ Thúc! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thánh khí đang yên đang ổn, sao đột nhiên lại phát ra năng lượng mạnh như thế?"

"Chương Sư vào trong Trấn Hồn Đăng cứu Triệu Vân Lan ra ngoài!"

Xuân cô cô ngạc nhiên: "Không thể nào? Làm sao anh ta có thể vào Trấn Hồn Đăng? Cho dù có vào được, một khi Trấn Hồn Đăng không còn sáng, thiên hạ nhất định đại loạn!"

Xà Tứ Thúc ôn tồn giải thích:

"Sáng nay Chương Sư đến tìm tôi, bảo có cách cứu Triệu Vân Lan.

Trong cuốn sách của Côn Luân Quân có ghi chép về bí mật của Trấn Hồn Đăng, phía duới chân đèn có một lỗ nhỏ, là nơi nối thế giới bên ngoài với bên trong trong đèn. Mà năm xưa tổ tiên của Tộc Á Thú chúng ta tạo nên Đại Mộc Thần, chính là để dùng làm chìa khoá, mở cửa Trấn Hồn Đăng."

"Anh ta vào được, nhưng nếu muốn cứu Triệu Vân Lan ra phải tìm nguồn năng lượng thay thế, chẳng nhẽ..." Xuân cô cô ngừng lại, như không tin nổi suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu.

Xà Tứ thở dài: "Đúng vậy, cậu ta lấy hồn mình thế cho Triệu Vân Lan!"

"Nhưng để Trấn Hồn Đăng cháy sáng, cần một nguồn năng lượng thuần tuý, trong sạch."

"...Năng lượng trong người Chương Sư không phải hắc năng
lượng, mà là năng lượng trắng... "

Phía trong Trấn Hồn Đăng, Triệu Vân Lan ngước nhìn Chương Sư, cả thân thể anh sáng rực bởi những đốm lửa bao quanh.

"Năng lượng của anh là năng lượng trắng? Không thể nào!"

Chương Sư đứng trong màng bọc bảo vệ mà bản thân tạo ra, nói: "Trên đời này có hai dạng năng lượng trắng, thứ nhất chính là như Quách Trường Thành, bản tính lương thiện, trái tim sạch sẽ, tích đức nửa đời mà có. Thứ hai là loại "Bạch hoá Hắc năng lượng" Tôi cũng như Thẩm Nguy, vốn dĩ là Hắc năng lượng nhưng những việc tốt chúng tôi làm được khiến năng lượng hoá trắng. Bởi vậy lúc Thẩm Nguy ở trong bụng Dạ Tôn phát ra năng lượng của mình, hai thứ năng lượng trắng đen liên tiếp bài trừ lẫn nhau, Dạ Tôn không chịu được, thân xác bị hai năng lượng kích ứng phát nổ."

Vừa nhắc đến Thẩm Nguy, cả người Triệu Vân Lan khuỵ xuống, anh ở trong Trấn Hồn Đăng, lấy thân mình làm bấc đèn, duy trì ngọn lửa, không lúc nào thoát khỏi nỗi đau thể xác, những tưởng có thể quên đi nỗi đau chính mắt mình thấy Thẩm Nguy đồng quy vu tận với Dạ Tôn. Nhưng... Khi Chương Sư nhắc đến Thẩm Nguy mộ lần nữa, trái tim Triệu Vân Lan đau thắt lại.

"Triệu Vân Lan, anh làm sao vậy?'' Chương Sư chạy đến gần, nhưng chưa động đến người Triệu Vân Lan, anh đã tự gượng dậy.

"Nhưng tôi không đồng ý, Ha ha, Chương Sư anh đã giúp tôi tiếp tục sống tốt, tôi đã mãn nguyện rồi. Tôi không việc gì phải để anh thay tôi chịu khổ cả... Vả lại, Thẩm Nguy chết rồi, tôi sống cũng không có ý nghĩa gì!"

"Thẩm Nguy chưa chết, anh ta đang đợi cậu!" Chương Sư nhìn chằm chằm Triệu Vân Lan.

Triệu Vân Lan không tin nổi vào tai mình, đột nhiên cười lớn, vẫn điệu cười phóng khoáng những thật đỗi bi thương.

"Chương lão ca, Chương lão tiền bối, anh nói cái gì? Thẩm Nguy chưa chết? Ha ha ha... Anh ta chết rồi, anh đừng viện lí do đó để khiến tôi đồng ý cho anh thế tôi. Người như tôi làm sao để anh dành mất vinh dự này cơ chứ?"

Chương Sư không nói gì, lẳng lặng xòe bàn tay ra, trên tay anh ta là mặt nạ của Hắc Bào Sứ, nếu để ý kĩ vẫn còn thấy rõ vết máu đã sớm khô đi.

Triệu Vân Lan thất thần lùi lại phía sau, định tiến lên cầm lấy chiếc mặt nạ kia, nhưng lại sợ lửa xung quanh mình phá vỡ vòng bảo vệ của Chương Sư.

Nhân lúc Triệu Vân Lan sơ hở, Chương Sư liền dịch chuyển vòng tròn bảo vệ, bao lấy hồn của Triệu Vân Lan. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, anh ta rời khỏi thân xác Triệu Vân Lan, dùng năng lượng của mình đem hồn xác nhập lại với nhau, đẩy vòng tròn bảo vệ về phía chân đèn...

Sau tết đoàn viên, các thành viên của Sở điều tra đặc biệt lại đến nhà số 4 đường Quang Minh làm việc.

Lâm Tĩnh hôm nay phi thường vui vẻ, bởi vì sao? Vì hôm nay anh không phải người đến muộn nhất, thậm chí còn đến trước giờ làm hai phút.

Lâm Tĩnh ngồi đếm thời gian cùng mèo đen Đại Khánh, mỗi một giây trôi qua đều sung sướng đến phát điên.

"5...4...3...2...1"

Lâm Tĩnh cao giọng gọi Tiểu Quách, đúng thật miệng cười ngoác tới tận mang tai.

"Tiểu Quách, đếm xem lão Triệu đến muộn bao nhiêu phút, à phải rồi cả bà cô Chúc Hồng kia nữa, chú ghi hết cả lại cho anh!"

Lâm Tĩnh vừa dứt mồm đã nghe tiếng dày cao gót vang vọng phía hành lang, đoán chừng người đi vô cùng tức giận, mỗi bước đi như muốn dẫm nát nền nhà.

Lão công quốc dân giới khoa học nuốt nước miếng, trong sở này, ngoài Chúc Hồng, còn có ai là nữ nhân, à không, nữ xà chứ? Anh chỉ còn biết cầu cầu trời khấn Phật đó không phải con rắn kia, là lão Sở cũng được nốt!

Một dọng nói chua ngoa vang lên khiến Lâm Tĩnh quỳ sụp xuống.

"Lâm Tĩnh, cậu vừa gọi ai là bà cô?" mỗi lời Chúc Hồng nói ra như thoát ra khỏi kẽ răng nghiến kèn kẹt.

(còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net