chương 14: bởi vì anh ghen!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại Khánh thấy Triệu Vân Lan bị lôi đi, chống cằm suy nghĩ: "Không biết hai người bọn họ sao rồi!" Bản tính tò mò ngấm sâu vào máu lại trỗi dậy, có cản thế nào cũng không cản được.

Anh quay sang thăm dò mấy người xung quanh: "Hồng Tỷ, Lâm Tĩnh, Tiểu Quách, Lão Sở, mấy người... Có nghĩ như tôi không?"

Lâm Tĩnh một mặt gian xảo, liếc nhìn Đại Khánh: "Tôi cũng nghĩ như cậu!"

"Vậy còn chờ gì nữa! Đi thôi!"

Dạ Tôn thấy không ai để ý đến mình, chỉ biết lủi thủi theo sau Chúc Hồng. Nhưng lại bị người ta phũ ngày lập tức.

"Cậu! Ở lại đi!"

"Hồng Hồng, Diện Diện cũng muốn đi xem!" Dạ Tôn nũng nịu lắc lắc tay Chúc Hồng.

"Trẻ con không nên xem!"

"Hồng Hồng …"

Đại Khánh tức giận xù lông lên: "Nói ở nhà là ở nhà! Không được làm nũng!"

Dạ Tôn bị mắng, uỷ khuất cụp đuôi ngồi ngoan ngoãn trên ghế, miệng lẩm bẩm điều gì không nghe rõ.

Sở điều tra cuối cùng cũng bỏ lại cục nợ Dạ Tôn, ngày lập tức tiến hành công cuộc cách mạng theo dõi trong đại. Kính mắt, khẩu trang, ống nhòm đều trang bị đầy đủ, không thiếu một thứ gì.

Tay Triệu Vân Lan bị nắm chặt đến nỗi máu không lưu thông nổi mà đỏ ửng lên, cảm giác nơi cổ tay càng ngày càng đau. Ấy vậy bàn tay của Thẩm Nguy vẫn khư khư giữ chặt kéo người phía sau đi vào góc khuất sau vườn.

"Thẩm Nguy! Đau! Đau!"

Nghe Triệu Vân Lan than đau, Thẩm Nguy bấy giờ mới để ý lực đạo mình dùng hơi mạnh, vội thả tay Triệu Vân Lan ra, một mặt lo lắng hỏi: "Tôi xin lỗi! Đau lắm sao?"

Triệu Vân Lan xoa tay mình, đưa ra trước mặt Thẩm Nguy.

"Anh xem, đỏ lên cả rồi này!"

Thẩm Nguy đến nắm cũng không dám nắm tay Triệu Vân Lan nữa, lắp bắp nói: "Thực xin lỗi! Tôi... Tôi... không cố ý!"

"Tại sao anh kéo tôi ra đây?"

"Tôi …"

Triệu Vân Lan không nhịn được nữa, phải gắt lên: "Tôi, tôi cái gì, nếu anh không biết thì tôi nói cho anh biết, là anh đang ghen! Anh đang ghen với Cao Miên! Vì vậy anh mới đến phá đám! Thẩm Nguy à, anh đọc nhiều sách như vậy mà không biết cảm giác của mình sao? Rốt cuộc mối quan hệ giữa chúng ta là gì?"

Bị Triệu Vân Lan nói toạc móng heo, Thẩm Nguy một mực quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vài nam nhân đối diện, như sợ rằng một khi nhìn vào, bao nhiêu suy nghĩ, bao nhiêu tình cảm của anh đều bị hiểu thấu.

"Chính là tình huynh đệ!"

Triệu Vân Lan vẫn chằm chằm nhìn đôi mắt lảng tránh của Thẩm Nguy, tức giận đấm vào bức tường sau lưng, như kìm chế ý niệm trong lòng.

Không gian không phát ra lấy một tiếng động, nhưng nội tâm hai người họ lại không được tĩnh lặng như vậy, như một cột triều sẵn sàng dâng lên bất cứ lúc nào, nhưng vẫn cố gắng đè nén đến nghẹt thở.

Mãi một lúc sau, Triệu Vân Lan mới hạ giọng nói: "Tôi không muốn làm huynh đệ với anh!"

Nhận thấy Thẩm Nguy vẫn không muốn nói gì, Triệu Vân Lan đành chuyển sang phương án khích tướng: "Những lời tôi vừa nói, anh coi như là nghe thấy gì đi! Tình cảm không được đền đáp! Thật đau lòng mà!"

"Triệu Vân Lan …"

Anh ra dấu cho Thẩm Nguy ngừng lại, nói: "Ngày mai tôi đi xem mắt tiếp, anh đừng có vì cái "Tình huynh đệ" của anh mà phá đám tôi!"

Triệu Vân Lan bỏ lại Thẩm Nguy, lẳng lặng đi về phía lối ra, nhưng chưa đi chưa quá hai bước đã bị một cánh tay rắn chắc lôi lại đẩy vào tường.

"Thẩm Nguy, anh làm cái gì vậy?" Triệu Vân Lan hét lên, Thẩm Nguy dồn anh vào một góc tường nhỏ, hai cánh tay chống trên tường như kìm chết bao bọc lấy toàn thân Triệu Vân Lan, đến nổi không nhúc nhích được.

Thẩm Nguy mặt nổi gân xanh, giọng nói như mất bình tĩnh mà trở nên khó nghe: "Không được đi!"

Triệu Vân Lan mặc dù muốn đẩy Thẩm Nguy ra nhưng kì quái, anh đã lấy hết sức bình sinh để đẩy mà người Thẩm Nguy không dịch chuyển lấy một chút, cảm giác hơi mất mặt!

Cuối cùng đành ôn hòa mà nói rằng: "Anh không cho tôi đi đâu?"

"Anh không được đi xem mắt nữa!" Thẩm Nguy tức giận nói.

"Tại sao tôi phải nghe lời anh? Tôi cũng phải kết hôn, cũng phải sinh con, sống một cuộc sống như người bình thường!"

Đại ý chính là hỏi Thẩm Nguy: Anh có phải bà xã của tôi đâu mà ngăn được tôi???

"Triệu Vân Lan, anh... Không được đi... Bởi vì tôi..."

Trong khi Triệu Vân Lan vô cùng ngóng chờ vế sau của Thẩm Nguy, một tiếng la hét phát ra từ góc tường kia đã cắt ngang Thẩm Nguy.

Hắc Bào Sứ của chúng ta ngày lập tức buông Triệu Vân Lan ra, hai bên má phiếm hồng, vội chỉnh lại trang phục, ho khan mấy cái liền.

Triệu Vân Lan gắt gỏng: "Mẹ kiếp! Ông đây còn chưa nghe được...! Sao mấy người lại ở đây?"

Toàn thể sở điều tra oán hận nhìn Dạ Tôn, bọn họ cũng như Triệu Vân Lan, hóng từng chữ từng chữ một của Thẩm Nguy, vậy mà đang đến lúc quyết định thì...

Dạ Tôn đâu có ngoan ngoãn đến vậy, bọn họ mới đi được mấy chút đã bám đuôi theo. Hừ! Đại Khánh đâu phải ca ca, Diện Diện ứ thèm nghe lời!

Nó đi theo mãi đến khi thấy được Chúc Hồng cùng đồng bọn nấp sau bức tường kia, vội chạy lại hỏi thăm. Dạ Tôn chọt chọt sau lưng Chúc Hồng, xà nữ vừa quay lại đã thấy bản mặt yêu nghiệt của Dạ Tôn phóng to trước mắt mình, như bị bắt quả tang mà giật mình hét to, đẩy luôn ba người còn lại ngã về phía trước.

Game over!

Cả bọn phủi mông đứng dậy, rất có tâm mà nói rằng: "Hai người cứ tiếp tục, đừng để tâm đến chúng tôi!"

Nói rồi tự giác cuốn xéo nhanh nhất có thể. Dạ Tôn một mình bơ vơ đứng đối mặt với Triệu Vân Lan và Thẩm Nguy cũng bị Chúc Hồng quay lại lôi đi mất, trước khi rời khỏi vẫn nói thêm:

"Tự nhiên đi! Không gian này là của hai người, cứ tiếp tục!"

Triệu Vân Lan rất muốn gào lên rằng: tiếp tục cái con khỉ! Mấy người làm thế tôi còn tiếp tục nữa được sao?

"Thẩm Nguy, anh nói tiếp đi!"

Thẩm Nguy rất nhanh chóng đánh trống lảng: "Không có gì! Bọn họ về rồi, chúng ta cũng về thôi!"

Thẩm Nguy đi trước để lại Triệu Vân Lan hai hàng nước mắt, cmn, ông đây sắp được tỏ tình rồi, sao mấy người lại đối xử với tôi như vậy???

Sau khi về căn nhà số 4 đường Quang Minh, Lâm Tĩnh ngồi trước máy tính, tay run run chỉ vào màn hình, miệng lẩm bẩm: "Cái... Cái quái gì thế này?"

(còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net