chương 15: đại học Long Thành cùng giúp Thẩm Nguy sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Tĩnh nhìn vào màn hình máy tính, hòm thư của bọn họ nhận không biết bao nhiêu khiếu nại, điều kì lạ là không phải người dân báo án mà là của Hải Tinh Giám. Xem ra việc Sở điều tra nghỉ việc tập thể đã bay đến tai cấp trên rồi.

Lão công quốc dân giới khoa học bấm bụng, bộ não bắt đầu nhẩm tính, nên đòi Thẩm giáo sư bồi thường một tháng lương hay nửa tháng lương đây? Có nên tính cả tiền thưởng không đây? Làm thế có vẻ không hay lắm! Nhưng tiền không thể nể mặt nhau được!

Lâm Tĩnh thông báo cho toàn sở điều tra: "Hải Tinh Giám sắp đến kiểm tra rồi! Chúng ta phải làm sao? Chắc chắn bọn họ không bỏ qua cho chuyện này đâu!"

Triệu Vân Lan trong lòng hả hê, cười nhếch mép: "Quả báo! Đáng đời mấy người!"

Chúc Hồng ngồi hẳn luôn trên bàn, ra dáng ngự tỷ, khí thế ngút trời: "Triệu Vân Lan! Anh nghĩ chúng tôi ngu ngốc đến vậy sao? Anh xem thường người của mình quá rồi!" Nói đoạn rút ra một xập giấy xin phép, mỉm cười ném đến trước mặt Triệu Vân Lan.

Anh cầm từng tờ lên đọc: "Chúc Hồng, xin nghỉ vì phải chủ trì đại hội Á Thú Tộc? Không phải ba năm mới làm một lần sao?"

Chúc Hồng gật đầu một cái, nói: "Tôi là tộc trưởng, tôi muốn họp lúc nào chẳng được!"

"Đại Khánh, xin nghỉ cũng vì tham gia đại hội Á Thú Tộc?"

"Tôi cũng là tộc nhân mà!" Đại Khánh cười tươi trả lời.

"Lâm Tĩnh, xin nghỉ để đi thăm triển lãm sáng tạo khoa học?"

"Sếp có thể xem giấy mời của tôi! Cũng như có thể điều tra nhân chứng chứng thực tôi có mặt ở đó!"

Triệu Vân Lan nuốt nước bọt, đọc đến của Tiểu Quách lại càng không thể ngờ.

"Quách Trường Thành, Lý do đi mua nhà? Sở Thứ Chi nghỉ để giúp Tiểu Quách dọn phòng? Mấy người suy tính kĩ càng quá rồi đấy!"

Tiểu Quách rụt rè đưa cho Triệu Vân Lan chứng từ nhà ở, cuối bản hợp đồng ghi ngày mua rõ to là ngày hôm qua.

"Sếp Triệu, em quên không nói với anh, em mua nhà!"

Triệu Vân Lan bất lực vò đầu vò tai, nhưng mới đó đã nhanh chóng vui vẻ nói: "Diện Diện, cậu nghỉ không xin phép! Tôi nên phạt cậu thế nào đây?"

Chúc Hồng không quen nhìn Dạ Tôn bị bắt nạt, lập tức kéo nó ra sau lưng, còn mình đối mặt với Triệu Vân Lan, tay rút ra thêm một bản xin phép, nói: "Đây là giấy xin phép của Diện Diện, lý do sở trưởng Sở điều tra đặc biệt bảo nó đi theo dõi Thẩm Nguy!"

Triệu Vân Lan trợn mắt, miệng lắp bắp: "Hồng tỷ... Cô... Cô, tôi nói thế bao giờ?"

Lâm Tĩnh ngày lập tức mở một đoạn video cắt ghép công phu đến nỗi người không biết liền nghĩ đó là thật. Trên màn hình hiện lên hình ảnh Triệu Vân Lan đang trò chuyện với Dạ Tôn, hình như là ở trước nhà Thẩm Nguy. Trong đó Triệu Vân Lan có nói: "Cậu giúp tôi theo sát anh cậu cho tôi!"

Triệu Vân Lan: "…"

Thời buổi công nghệ phát triển, mấy người làm cái quái gì chẳng được? Mấy người hợp sức chống đối tôi!!!

"Rốt cuộc Thẩm Nguy đã cho mấy người cái gì mà mấy người bán đứng tôi như vậy???"

Đại Khánh hai tay ôm mười bịch cá khô ra khoe. Còn Chúc Hồng xách một bịch tiểu thuyết đam mĩ bản giới hạn ra trước mặt Triệu Vân Lan.

Lão Sở cùng Tiểu Quách thuộc loại người tốt, giúp người không cần báo đáp, huống hồ người ta còn là ân nhân của mình.

Dạ Tôn thì không hỏi cũng biết Thẩm Nguy là anh nó, nó không giúp mới lạ.

Cuối cùng Triệu Vân Lan chỉ còn trông chờ vào Lâm Tĩnh, hi vọng giá trị của bản thân còn cao một chút. Nhưng khi nhìn vào phong bao đỏ chói trên tay Lâm Tĩnh, Triệu Vân Lan chỉ còn nước đập đầu vào tường.

Con người anh còn không bằng cá khô, tiểu thuyết, tiền lương sao?

Một chốc sau, người của Hải Tinh Giám đến nhưng cũng sớm phải đi về, vì chẳng bắt bẻ được gì.

Ngày hôm sau Triệu Vân Lan tiếp tục đi xem mắt, có điều lạ ở chỗ, sao không thấy bọn họ đi theo? Đến Thẩm Nguy cũng không thấy đâu! Triệu Vân Lan ngó quanh ngó quắt, trong lòng có chút hụt hẫng.

"Anh Vân Lan, anh đang đợi ai sao?" Cô gái kia hỏi.

"Không... Không có gì!"

Tại sao Thẩm Nguy chưa đến??? Anh ta không ghen nữa sao???

Vừa mới bình ổn một chút, đã có một cô gái khác đến đánh vào mặt Triệu Vân Lan, gầm lên với anh: "Triệu Vân Lan, anh là đồ bắt cá hai tay! Anh đã hứa cưới tôi rồi còn đi xem mắt? Anh là đồ khốn nạn!"

Triệu Vân Lan khó hiểu nhìn cô gái vừa đánh mình: "Cô nhầm người rồi! Tôi quen cô sao?"

Cô gái kia dãy nảy lên: "Anh còn nói anh không quen tôi, thế đây là cái gì?" Nói rồi đem ra tấm ảnh chụp chung với Triệu Vân Lan làm bằng chứng.

Đây rõ ràng là bức ảnh anh chụp với Thẩm Nguy, sao lại thành cô này là thế nào? Chắc chắn là Lâm Tĩnh!!!

Đối tượng xem mắt thấy vậy tức giận, hủy ngay cuộc hẹn, còn an ủi cô gái kia nào là đừng bao giờ tin tưởng vào đàn ông, nào là Triệu Vân Lan không bằng cầm thú...

Cầm thú mới được cấp bằng chứng chỉ -Triệu Vân Lan: "…"

Mấy buổi tiếp theo lại xuất hiện thêm vài cô gái nữa, phong phú lý do, đa dạng cách thức.

Buổi thứ hai là một cô tóc ngắn bảo Triệu Vân Lan đã có hôn ước với bạn cô ấy mà bỏ mặc không lo.

Buổi thứ ba lại tiếp một cô đến nhận bạn trai.

Buổi thứ tư đến nhận chồng sắp cưới.

Đỉnh điểm là buổi thứ năm có một người phụ nữ vác nguyên cái bụng bầu đến nói Triệu Vân Lan đã có con với cổ mà không chịu cưới.

Chỉ vỏn vẹn năm ngày thôi, danh tiếng Triệu Vân Lan ở Long Thành đã hạ xuống giá trị âm vô cùng, cả về nhân cách lẫn thanh danh.

Anh ta bực tức ngồi gác chân lên bàn, kẹo mút không còn dùng để mút nữa mà là để trút giận, bao nhiêu cái cho vào miệng đều bị cắn đến vỡ vụn. Ai trong sở điều tra cũng biết sở trưởng của họ tâm trạng không tốt, liền không dám bén mảng đến gần.

Bỗng Triệu Vân Lan bật dậy, phóng mô tô ra ngoài. Anh ta đang đi đến nhà Tùng Ba.

"Tra giúp tôi thông tin về mấy cô gái này!" Triệu Vân Lan vứt một xập ảnh được in ra từ camera nhà hàng, trong đó đều là những cô gái đến phá đám anh.

Tùng Ba ngạc nhiên nói: "Triệu Vân Lan, chỗ anh không phải có một tên Lâm Tĩnh đó sao? Tại sao phải đến nhờ tôi đây chứ?"

Triệu Vân Lan ngữ khí đe dọa: "Thế giờ anh có làm không? Tên Lâm Tĩnh kia theo phe địch, phản tôi rồi!"

"Được, được, tôi làm!"

Một hồi sau, Tùng Ba đưa cho Triệu Vân Lan tất tần tật tài liệu về mấy cô gái kia. Triệu Vân Lan xem xét một hồi, bỗng dưng cười lên một tiếng.

"Sinh viên Đại học Long Thành? Khoa Nghiên cứu sinh vật? Đây không phải ngành Thẩm Nguy đang giảng dạy sao?"

Cả đại học Long Thành đang giúp Thẩm Nguy?

Tùng Ba chưa hiểu mô tê gì đã thấy Triệu Vân Lan vứt bỏ toàn bộ tài liệu mình vừa khổ công lấy được. Anh ta vội đi đâu vậy chứ???

Lại nói Triệu Vân Lan, lấy đích đến đại học Long Thành, phóng xe rồ rồ đi đến, như thể muộn một chút liền lỡ mất kịch hay.

Bây giờ chắc Thẩm Nguy đang dạy học, Triệu Vân Lan mon men tìm đến giảng đường, nhìn vào trong liền thấy những gương mặt vô cùng quen thuộc, chính là mấy cô gái kia.

Thẩm Nguy quay xuống bắt gặp phải ánh mắt dò xét của Triệu Vân Lan, vội ngừng lại, đi ra hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

"Tôi đến tìm người quen thôi, bạn họ Tiểu My, An Hảo, Mặc Dịch, Tử Văn, Trịnh Mẫn có ở đây không nhỉ?"

Nghe thấy tên mình, cả năm người kia ngửng mặt lên xem nhưng ngày lập tức cúi rạp xuống.

Thẩm giáo sư! Cứu bọn em!

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net