chương 3: Triệu Vân Lan, cậu về rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Tĩnh tam quan vỡ nát, cố gắng chớp chớp mắt để tỏ ra ngây thơ như Tiểu Quách, nhưng càng cố càng giống thằng cha bị bệnh mắt nháy liên tục.

Chúc Hồng giơ nắm đấm lên dọa, cuối cùng nhớ lại việc chính liền thu tay, chỉnh sửa quần áo, tập hợp mọi người trong sở, nói là có chuyện cần thông báo.

Sau khi mọi người tập trung lại, Chúc Hồng nói:

"E hèm, tôi có người muốn cho mọi người xem, đoán thử là ai?"

Đại Khánh ngồi vắt vẻo trên bàn, liếm láp tay mình, không mặn không nhạt trả lời: "Chắc chắn không phải bạn trai cô."

Lâm Tĩnh vỗ vai Đại Khánh tán thưởng.

"Chú mày chỉ được cái nói đúng!"

Chúc Hồng đập bàn, cặp mắt to tròn nổi tơ máu . "Mấy người nói thế là có ý gì? Muốn chết?"

Tiểu Quách nãy giờ mới dám lên tiếng, đến nói cũng rụt rè: "Hồng tỷ, rốt cuộc chị muốn cho em xem ai?"

Chúc Hồng chỉ ra cửa, hoan nghênh nói: "Anh ấy!"

Tất thảy nhìn ra ngoài cửa chính. Một nam nhân quần áo phóng khoáng, tay đút túi quần, miệng ngậm một que kẹo mút, đang đứng dựa ở cửa, từ đầu đến cuối xem bọn họ trò chuyện. Bộ râu bỗng nhếch lên cười vô lại.

Lâm Tĩnh ném quyển sách xuống bàn, quay đi.

"Hồng tỷ, cô rảnh rỗi tụ tập mọi người lại để nhìn Triệu Vân Lan? Ông đây không rảnh a!"

Đại Khánh giữ tay Lâm Tĩnh lại, miệng lắp bắp.

"Lão Triệu... Là Lão Triệu!"

"Có ai nói không phải lão Triệu đâu? Tôi về nghiên cứu tiếp!"

Sở Thứ Chi nghiêm giọng nói: "Triệu Vân Lan, cậu về rồi!"

"Triệu sở trưởng ăn kẹo mút! Chương Sư không thích ăn kẹo mút! Là Triệu xử thật! Hu hu... Anh về rồi!" Tiểu Quách phát hiện ra điểm khác biệt, không dấu nổi nước mắt, oà lên khóc.

Triệu Vân Lan nãy giờ thật muốn đánh cho Lâm Tĩnh kia một trận, đến đứa trẻ như Tiểu Quách, nhìn một cái liền nhận ra, ấy vậy mà hắn không biết.

Nhất định phải trừ lương!

Triệu Vân Lan mở rộng hai tay, cười khà khà.

"Không ai chào đón sao? Vậy tôi đi đây?''

Triệu Vân Lan còn chưa nói xong, Đại Khánh đã nhảy lên ôm cứng lên chân anh, không nhúc nhích, đúng là mèo mà!

Sau một màn tương phùng, Triệu Vân Lan ngồi thoải mái trên băng ghế lãnh đạo, theo thói quen gác chân lên bàn, kể lại tất thảy sự việc cho mọi người nghe.

Mấy người kia đến giờ vẫn ngơ ngác, không tin nổi những gì mình vừa nghe.

Thẩm giáo sư chưa chết? Lại còn đang ở nhà Triệu Tâm Từ?

Trí tò mò của con người có khi còn cao gấp nghìn lần IQ của họ, Lâm Tĩnh, Tiểu Quách muốn đi xem Thẩm Nguy thì thôi đi, bọn họ là người, bọn họ có quyền tò mò!

Còn con rắn với con mèo kia cũng muốn đi là sao, cả cục đất Địa Tinh Nhân lão Sở nữa.

Cuối cùng một cái xe Jeep của Triệu Vân Lan chất đủ loại sinh vật, đi thẳng đến nhà Triệu Tâm Từ.

Người lái một mình một ghế đương nhiên thoải mái, mấy người còn lại không ngừng chen chúc nhau trong không gian chật hẹp.

Đại Khánh cất tiếng quát mắng, mặc dù đã thu mình thành hình mèo rồi nhưng vẫn chẳng ngồi yên.

"Tiểu Quách, cậu vứt ngay con chó kia cho tôi! Ai đời để nó đi theo vậy chứ, xe đã chật lại còn ôm theo thứ sinh vật bại não kia nữa!"

Tiểu Quách vô tội ôm Tiểu Mễ, qua kính chiếu hậu nhìn vào cặp mắt mèo màu lục bích của Đại Khánh, nói:

"Phó sở, để Tiểu Mễ ở nhà, em không yên tâm..."

"Nó là chó, cậu không yên tâm cái gì? Lạc đường phải tự biết tìm về chứ?" Đại Khánh càu nhàu.

Con chó Tiểu Mễ thuộc giống Samoyed, ngoại hình tỉ lệ nghịch với IQ, nó đáng yêu bao nhiêu thì chỉ số thông minh thấp bấy nhiêu. Theo như nhận xét của Đại Khánh chính là: "IQ thuộc dạng âm vô cực."

Triệu Vân Lan liếc nhìn Tiểu Mễ ngồi trên đùi Quách Trường Thành, hờ hững nói một câu có cánh: "Hẳn là giống chủ của nó!"

Tiểu Quách nghĩ: "Chắc nó đáng yêu giống mình."

Mọi người nghĩ: "Chắc nó ngốc như Tiểu Quách!"

Mười lăm phút sau, chiếc xe Jeep màu sắc chói sáng của Triệu Vân Lan đã đỗ trước cửa nhà Triệu Tâm Từ.

Cảm xúc mọi người chỉ có một: Ơn trời, cuối cùng cũng sống sót xuống xe được.

Sở Thứ Chi đỡ lấy Tiểu Quách mặt mũi tái mét, chứng say xe này suốt một năm nay lão Sở có huấn luyện cỡ nào cũng không khỏi.

Lúc bấy giờ Tiểu Quách vẫn ôm khư khư con chó trắng, Lão Sở thật muốn ngay lúc này bóp chết cmn đi cho đỡ phiền.

Sở Thứ Chi quát: "Cậu thả con chó kia ra cho tôi!"

Tiểu Quách ấm ức, dương đôi mắt ừng ừng nước của mình nhìn lão Sở, sụt sùi: "Sở ca, em... Em..."

"Em cái gì mà em, đưa con chó đây... tôi ôm."

Thế là tí nữa, cả sở điều tra đặc biệt thấy một kẻ ghét chó như Sở Thứ Chi một tay ôm Tiểu Mễ, một tay đỡ Tiểu Quách.

Đại Khánh cảm thán một câu: "Thật giống gia đình ba người! Hạnh phúc quá đi!"

"Cậu nói cái gì?" Lão Sở quát.

"Không... Không có gì!"

Lúc này Triệu Tâm Từ không có ở nhà, Triệu Vân Lan lấy chìa khoá của mình mở cổng, đi một mạch lên tầng hai ngôi nhà.

Sở điều tra đặc biệt ngoài Triệu Vân Lan và Đại Khánh ra, còn lại chưa ai từng bước vào nhà Cục trưởng Đốc Tinh Cục Triệu Tâm Từ, nên còn chút ngỡ ngàng.

Nhà của Cục trưởng lại đơn giản thế này sao? Căn nhà sơn tường trắng chỉ có hai tầng, thiết kế theo phong cách cổ điển, đồ đặc hầu như đều là đổ cổ, Lâm Tĩnh sờ mó một hồi, mắt sáng lên nói:

"Tất cả thứ này đều là giá trị liên thành đấy! Nếu không phải của lão hồ ly cáo già Triệu Tâm Từ kia, chắc tôi cũng trộm vài món về nghiên cứu rồi!"

Triệu Vân Lan nhún vai.

"Cứ tự nhiên!"

"Triệu sở, anh cho tôi sao?"

Triệu Vân Lan cười xán lạn, chỉ vào chiếc camera kích cỡ chỉ bằng cúc áo đang nhấp nháy liên tục.

"Lâm Tĩnh này, cứ tự nhiên a!"

Lão công giới khoa học bắt đầu thấy hối hận, đây chẳng phải phát minh của anh sao? Chả trách lúc đó Triệu Vân Lan bắt anh làm thêm vài cái nữa, hoá ra là để cho Triệu Tâm Từ. Lâm Tĩnh nhớ không nhầm thì loại camera này không chỉ hình ảnh sắc nét, mà phần âm thanh còn thuộc dạng tần số thấp cũng nghe được tốt.

Đại Khánh lúc này đã hoá thành hình người, cười khanh khách:

"Lâm Tĩnh, lúc nãy anh gọi Triệu Tâm Từ là lão hồ ly cáo già, không biết khi về xem lại camera nhà mình sẽ có cảm giác gì?"

Chúc Hồng tiếp lời: "Triệu Tâm Từ nổi tiếng nghiêm khắc, thưởng phạt công minh, tội nói xấu cấp trên của cậu xem chừng cũng không nặng lắm, trừ ba tháng lương chắc là đủ rồi!"

Ba tháng lương sao? Lâm Tĩnh đã bắt đầu cảm nhận được nỗi đau bệnh "Viêm túi" cấp tính rồi.

Lúc này Triệu Tâm Từ đang ở Hải Tinh Giám bàn chuyện, bỗng nhiên hắt xì một cái. Bộ trưởng Quách vội hỏi han: "Cục trưởng, không sao chứ?"

"Không sao, không sao!"

Quái lạ, có ai đang nhắc đến ông sao?

Triệu Vân Lan nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng: "Mấy người muốn đứng đây tán gẫu hay đi xem Thẩm Nguy? Không đi thì đừng làm phiền."

"Đi, tất nhiên là đi!"

Sở điều tra theo chân Triệu Vân Lan đi lên tầng hai căn nhà. Nếu như tầng một đậm phong cách cổ điển thì tầng hai lại rất hiện đại, trước cánh cửa màu trắng đặc kín kia trang bị bốn camera theo dõi cỡ nhỏ, muốn vào phải có dấu vân tay khóa như phòng thí nghiệm ở Hải Tinh Giám.

Triệu Vân Lan áp tay vào màn hình khóa, chưa đầy một giây sau, cánh cửa mở ra, bên trong đầy các loại máy móc tế, tất cả đều một màu trắng ảm đạm.

Giữa phòng có một chiếc giường nghiên cứu đặc dụng, một nam nhân thần sắc hồng hào đang nằm trên đó, chỉ tiếc là đôi mắt vẫn còn đang nhắm nghiền. Không sai, đó chính là Thẩm Nguy.

Đại Khánh đột nhiên kêu lên:

"Lý Thiến, sao cô lại ở đây!"

(còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net