CHAPTER: THƯƠNG TÂM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau ngày Liên Tống bày ra vụ tìm mối phù hợp bị Thành Ngọc phát hiện đến nay, cứ mỗi ngày, Thành Ngọc đều tìm một lý do lên triều hội tự tiến cử bản than nhận nhiệm vụ đi Tây Thiên Phạn Cảnh thuần hóa thánh liên.
.
Trong Thái Thần Cung, Đế Quân nằm trên giường hé mắt nhìn Phượng Cửu cứ ngồi bên giật ống tay áo của mình.
_ Phượng Cửu: Đế Quân chàng nói đi, nói đi…
_ Đế Quân: Nàng vừa gọi ta là gì?
_ Phượng Cửu: Đế Quân à…
_ Đế Quân đột nhiên quay ngoắt mặt đi: Để nhớ xem…
_ Phượng Cửu ngại đỏ mặt nhích sát vào vòng tay Đế Quân mà gọi nhỏ nhẹ: Phu quân ~~~
_ Đế Quân: Đã lâu rồi ta không thượng triều, hôm nay cũng chỉ nghe Ti Mệnh nhắc đến việc này.
_ Phượng Cửu: Vậy là Thành Ngọc thật sự đi Tây Thiên Phạn Cảnh để thuần hóa thánh liên sao?
_ Đế Quân: Không sai.
_ Phượng Cửu: Vậy Tam Điện hạ chẳng phải là…
_ Đế Quân: Mối tình mỏng duyên thâm của cả hai có thể còn có biến chuyển khác.
_ Phượng Cửu: Thật vậy sao?
_ Đế Quân: Chuyện duyên phận này Đá Thiên Mệnh còn chẳng rõ ràng, phu nhân và ta không phải cũng như thế sao?
( Nói xong liền ôm Phượng Cửu ra đình viện ngắm hoa )
.
Trong Thủy Tinh Cung của Tây Hải, Tô Mạch Diệp đứng thổi tiêu, Liên Tống ngồi bên uống rượu hoa đào mà Chiết Nhan tặng…
Tiếng tiêu càng nghe càng thê lương, Tô Mạch Diệp nhớ mãi không quên từng chi tiết những ngày tháng khi còn ở bên A Lan Nhược, đáng tiếc thay nàng chỉ là một cái bóng mà thôi.
Một giọt lệ ở khóe mắt Liên Tống rơi xuống, bộ dạng tiêu sái vô ưu ngày thường luôn lấy người khác làm trò vui, hóa ra cũng có một mặt thương tâm như thế này.
_ Tô Mạch Diệp: Ngài sao không nói hết chân tướng cho nàng ấy?
_ Liên Tống: Nói thì sao, không nói thì sao?
_ Tô Mạch Diệp: Ta và A Lan Nhược đã định vô duyên, nàng ấy chỉ có thể tiếp tục sống mãi trong lòng ta, ngài và Thành Ngọc cớ sao phải như vậy?
_ Liên Tống: Ngày trước nàng phi thăng thành tiên đã sớm quên hết chuyện cũ ở trần gian, cứ giả như nàng vẫn nhớ đi, thì hôm đó trên triều hội nàng một mực tự tiến cử mình đi Tây Thiên Phạn Cảnh, là cố ý che giấu ta, bỏ qua ta.
_ Tô Mạch Diệp: Ngài đó, gì mà được gọi là “Tình Thánh”, ta thấy rõ là hư danh rồi, điểm này ta phải bái phục Đông Hoa Đế Quân, một người dám vì yêu mà làm mọi thứ.

_ Liên Tống: Làm sao nàng cho ta cơ hội để biết ta cũng sẽ như vậy?
_ Tô Mạch Diệp: Hây, chung quy một chữ tình này không ai thoát được, năm đó ngài tại Tỏa Yêu Tháp dùng nửa tu vi để cứu nàng ấy, nhưng nàng từ chối… Ngài hạ phạm lịch kiếp lại gặp được nàng, kết quả… Bây giờ cả hai người vẫn gặp nhau trên Thiên giới này, cũng có thể là hữu duyên…
_ Liên Tống: Nhưng nàng luôn xem ta là một hoa hoa công tử, không biết được rằng trong lòng ta mấy vạn năm qua chỉ có một mình nàng thôi.
Nói xong cầm bình rượu trong tay uống cạn.
.
Bên bờ liên trì ở Tây Thiên Phạn Cảnh, Thành Ngọc đang thuần hóa thánh liên, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, nàng vội bám tay lên lan can bằng bạch ngọc để không rơi xuống phía dưới.
Trong đầu nghĩ thánh liên này quả nhiên không tầm thường, một sự tiến hóa chưa từng thấy trước đây, thế rồi trước mắt dần buông một màu đen tối mịt.
Trong mơ nàng thoáng thấy Phượng Cửu gọi lớn tên mình, còn có vẻ thấy cả Liên Tống ôm mình trở về Nguyên Cực Cung, trong mơ mơ hồ hồ đó nàng ngất đi, rơi vào hôn mê sâu.
.
_ Phượng Cửu: Thành Ngọc… Thành Ngọc…
_ Liên Tống: Đế Quân, Thành Ngọc nàng ấy sao rồi?
_ Đế Quân: Tổn thương tiên nguyên, nhất thời không thể tỉnh lại được.
_ Phượng Cửu: Vậy phải làm sao? Hay là ta sẽ độ cho tỷ ấy một ít tu vi.
_ Đế Quân: Nhất định không được! Cô ấy lúc này độ tu vi cũng không hồi phục được.
_ Ti Mệnh: Ý của Đế Quân là?
_ Đế Quân: Thành Ngọc nguyên là nữ Quang Thần Tổ Thị, độ tu vi cũng vô dụng, trừ phi lấy Băng Liên ở Ngọc Hoa Sơn ổn định tiên nguyên, nếu không thì khó mà tỉnh lại.
_ Liên Tống: Ta sẽ đi.
_ Ti Mệnh: Tam Điện hạ, theo tiểu tiên được biết thì Băng Liên này được một con Băng Long ba đầu canh giữ, cực kỳ hung hãn, nghe đâu còn ăn được cả nguyên thần của tiên giả, sợ rằng…
_ Liên Tống: Vì Thành Ngọc mà có hại tới tiên thân của ta cũng chẳng sao hết.
_ Đế Quân: Đệ nghĩ kỹ đi, Băng Liên một khi đã dùng, cô ấy sẽ hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã xảy ra đâu.
_ Liên Tống: Chỉ cần nàng bình an là đủ.
.
Nói xong Liên Tống lập tức đằng vân tới Ngọc Hoa Sơn. Tiên trạch bao phủ dầy đặc quanh Ngọc Hoa Sơn, Liên Tống vừa đáp xuống đã đụng phải kết giới và bị nhốt lại, không thể cử động được. Chỉ thấy chàng phất tay một cái, hóa ra Kích Việt Thương đâm thẳng vào kết giới, rồi nhanh chóng hướng đỉnh núi mà đi lên.
Đột nhiên sấm chớp đầy trời, xuất hiện một con Băng Long ba đầu màu bạch kim, toàn thân tỏa ra hàn khí rất nặng, hai tròng mắt màu xanh lục bảo đầy sát khí nhắm thẳng Liên Tống mà tấn công. Một vuốt cào tới xé rách phần ngực áo của Liên Tống để lộ ra nhiều vết sẹo cũ, chàng liền gọi ra Vô Thanh Địch ( cây sáo trứ danh của Thủy Thần ) và bắt đầu thổi… Con rồng này “bốc mùi” đến thế, hỏi sao Băng Liên Thánh này mấy chục vạn năm qua không ai dám tới trộm.
.
Sau vài hiệp trên không, Liên Tống đáp xuống mặt đất, miệng thổ huyết rất nhiều, trên thân con Băng Long cũng bị thương vài chỗ. Bất chợt Liên Tống nhớ lại lời Đông Hoa từng nói, “lấy thân tế thân”, kế này có lẽ là một cơ hội. Liền hóa ra chân thân là một Cự Long màu bạc vần vũ trên bầu trời, và rồi chỉ thấy hai thân rồng chiến đấu khốc liệt với nhau giữa màn đêm giông tố trên đỉnh Ngọc Hoa Sơn.
Cuối cùng thì con Băng Long ba đầu cũng bị Liên Tống đánh bại và rơi xuống đất nằm bất động, nhưng chàng cũng đã mang một thân đầy máu. Gắng gượng giữ vết thương trên người, tiếp tục leo lên đỉnh núi hái được Băng Liên, trong thời khắc đó, chàng đã cười. Thành Ngọc được cứu rồi.
.
Tại cổng Nguyên Cực Cung, Phượng Cửu đang sốt ruột chờ đợi, Dạ Hoa sợ việc này sẽ đánh động đến Thiên Quân nên đã cùng Bạch Thiển đến cung của ngài nhằm câu giờ trong lúc Liên Tống vắng mặt.
Lúc này, Liên Tống đã về đến cổng Nguyên Cực Cung…
_ Phượng Cửu: Cuối cùng ngài đã về rồi, vết thương của ngài…
_ Liên Tống: Không sao hết, mau đem đi đi… ( Nói rồi liền mau chóng nhét Băng Liên vào tay Phượng Cửu ). Vừa dứt câu thì đã ngã xuống đất, máu thấm ướt hết tiên phục màu vàng của chàng ta.
_ Ti Mệnh: Tam Điện hạ, ngài đừng dọa tiểu tiên…
_ Đế Quân: Mau dìu đệ ấy vào.
Phượng Cửu dùng tiên pháp hóa Băng Liên trên tay thành đan thuốc và bón cho Thành Ngọc.
Đế Quân cùng Ti Mệnh đưa Liên Tống vào nội điện và bắt đầu nghĩ cách cứu chàng.
.
Vài ngày sau, Thành Ngọc tỉnh lại…
_ Phượng Cửu: Thành Ngọc, tỷ tỉnh rồi!
_ Thành Ngọc: Sao ta lại ở đây, đây chẳng phải là Nguyên Cực Cung sao?
_ Phượng Cửu: Tỷ không nhớ xảy ra chuyện gì sao?
_ Thành Ngọc: Chuyện gì? Ta chẳng phải vừa cùng muội ghé chỗ Bạch Thiển Thượng Thần uống rượu à?
Phượng Cửu rưng rưng nước mắt, sợ rằng Thành Ngọc bị chấn thương ở đầu mà như vậy.
_ Ti Mệnh: Thành Ngọc Nguyên Quân hẳn là quên việc bản thân bị say rượu rồi.
_ Thành Ngọc: Có thể là đã uống hơi nhiều, nhưng tại sao ta lại ở đây?
_ Ti Mệnh: Tam Điện hạ thấy cô say quá, liền dìu cô vào đây nghỉ ngơi.
_ Thành Ngọc: Ai cần ngài ấy quản chứ? Mà nói chứ ngài ấy đâu rồi?
_ Ti Mệnh: Hôm nay trên triều có việc, Thiên Quân đã gọi ngài ấy qua đó rồi.
_ Thành Ngọc ngồi dậy, nhìn Ti Mệnh nói: Trong những trường hợp như này, ta không nên ở lại đây để phiền lòng hiếu khách của gia chủ, ta nên quay về cung của mình.
_ Phượng Cửu: Hay chúng ta cùng đi, ta về đó ngồi tí đi.
_ Thành Ngọc: Cũng tốt, cảm thấy hơi đói rồi.
Cả hai liền rời đi.
.
Trong nội điện, Đế Quân vẫn tiếp tục trị thương cho Liên Tống, sắc mặt của chàng vẫn chưa khá hơn, môi vẫn còn trắng bệch.
_ Ti Mệnh: Điện hạ tại sao không để tiểu tiên kể cho cô ấy nghe?
_ Liên Tống: Nàng đã quên được rồi thì cớ chi phải khơi lại?
_ Sau một hồi lâu trị thương, Đế Quân đứng lên nói: Lần này tu vị của đệ tổn thất quá nặng, e rằng phải mấy trăm năm sau mới phục hồi hoàn toàn.
_ Liên Tống: Lần này xin đa tạ, còn chuyện này xin hai người hãy giấu đi, đừng cho nàng biết.
Đế Quân liếc nhìn Liên Tống một thoáng, rồi hóa thân về Thái Thần Cung.
Ti Mệnh đỡ Liên Tống ngồi dậy
_ Ti Mệnh: Phía Thiên Quân xin ngài an tâm, Dạ Hoa Quân đã thủ sẵn ít lời để trình bày rồi, Tam Điện hạ yên tâm nghỉ ngơi xong thì…
_ Liên Tống: Ti Mệnh, ta và ngươi đều có giao tình lâu năm, chuyện này ngươi nhất định phải che giấu giúp ta.
_ Ti Mệnh: Tam Điện hạ yên tâm, tiểu tiên bình thường rất thích buôn chuyện bát quái nhưng những việc này nhất định sẽ giấu cho ngài, ngài an tâm nghỉ ngơi đi.
.
Mấy tháng sau, trời quang mây tạnh rất đẹp, Phượng Cửu cùng Thành Ngọc đi xem kịch.
Thành Ngọc vừa ra khỏi điện không xa thì gặp mặt Liên Tống…
_ Thành Ngọc: Nghe nói Tam Điện hạ dạo gần đây việc quan trọng phải làm quá nhiều, cực khổ rồi nhỉ?
_ Liên Tống: Thật không ngờ Thành Ngọc Nguyên Quân hôm nay lại quan tâm đến ta như vậy.
_ Thành Ngọc: Ai quan tâm ngài chứ? Ta chỉ tiện hỏi thôi, bỏ đi…
_ Liên Tống cười một tiếng: Thành Ngọc, nàng đẹp thật đấy…
_ Thành Ngọc: Ngài, nói vớ vẩn gì vậy? Biết ngay là không thể nói nhiều với ngài mà. ( Dứt câu liền biến mất )
.
_ Liên Tống nhìn bóng Thành Ngọc vụt mất, trong lòng nghĩ: Thành Ngọc, không biết đến lúc nào nàng mới cảm nhận được tấm chân tình của ta, cho dù nàng là Trường Y, là Hồng Ngọc Quận chúa hay là Thành Ngọc, trong lòng ta cuối cùng chỉ có mình nàng thôi.
Lúc đó Đế Quân vừa hay xuất hiện sau lưng Liên Tống, vỗ vai chàng ta, hai người cùng về Thái Thần Cung đánh cờ với nhau…
_ Đế Quân nghĩ: Không ngờ tên tiểu tử này cũng có mặt khổ vì tình như thế, đúng là khó rồi.
_ Liên Tống nghĩ: Không biết hôm nay đến Thái Thần Cung có thể lại được gặp Thành Ngọc không ta?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net