Lê Chí Điền - Trương Nhược Đình (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhược Đình chẳng để tâm đến Lưu Phong, gặp được Lê Chí Điền cô rất vui

Lê Chí Điền khi thấy Nhược Đình anh ta cũng rất bình thản cứ như vừa nảy không xảy ra chuyện gì, anh ta không ngần ngại việc gì, bàn tay nhuốm đầy máu tươi này cũng chỉ là một sự việc nhỏ nhoi không đáng bận tâm đối với anh ta

"bây giờ chú có rảnh không?"

"có chuyện gì sao"

"ờ....cũng không có gì, chỉ là muốn mời chú dùng cơm thôi"

"tôi đã nói với em, tiền kiếm được cứ giữ đấy mà dùng đừng phung phí"

"này đâu gọi là phung phí chứ, chú đã giúp tôi rất nhiều lần, tôi phải nên cảm ơn chú"

Lê Chí Điền ra hiệu cho Lưu Phong quay về trước còn mình sẽ cùng Nhược Đình đi một lát sẽ về, ban đầu Lưu Phong có chút không an tâm bởi kẻ thù của Lê Chí Điền không hề ít hễ cứ có cơ hội thì cái mạng của Lê Chí Điền có lớn đến chừng nào cũng khó mà giữ

Nhưng rồi Lưu Phong mang trong mình mối lo ngại về sự an nguy của Lê Chí Điền mà rời đi

Nhược Đình và Lê Chí Điền đi đến một quán ăn nhỏ bên đường, tuy không là gì so với Lê Chí Điền nhưng điều đó cũng đủ để tỏ lòng biết ơn của cô đối với anh ta

Cả hai ngồi ăn rất vui vẻ đôi khi còn đùa giỡn lẫn nhau, dường như giữa Nhược Đình và Lê Chí Điền không có một vách tường nào cả, rất thoải mái rất tự nhiên. Nhưng họ nào biết nhất cử nhất động của cả hai từ nảy đến giờ đều bị theo dõi

Sau khi dùng cơm xong, Lê Chí Điền và Nhược Đình cùng nhau đi bộ bên đường, có lẽ Nhược Đình đã thích Lê Chí Điền nhưng cô ấy vẫn chưa nhận ra điều đó

"chú này..!"

"có chuyện gì sao"

"tôi...muốn hỏi chú chuyện này"

"có việc gì em cứ nói"

"ờ....."

Nhược Đình có vẻ hơi do dự và rồi cô cũng quyết định nói ra "chú đã có gia đình chưa?"

Một câu hỏi làm cho Lê Chí Điền ngơ người, từ trước đến giờ những người phụ nữ tiếp cận anh ta đều có mục đích và họ chẳng quan tâm gì đến chuyện này, trong đầu họ không có khái niệm về một gia đình hạnh phúc

Lê Chí Điền chỉ khẽ cười "sao em lại hỏi như vậy"

"bởi vì tôi tò mò, nhưng tôi nghĩ tuổi tác của chú thì chắc cũng phải lập gia đình rồi nhỉ"

"em thấy có ai đã lập gia đình lại còn đi ăn tối với người con gái khác không mà lại còn là gái trẻ" Lê Chí Điền nói nữa thật nữa đùa

Nhược Đình có chút ngại ngùng và cô chỉ biết cười cho qua chuyện, đi được một đoạn đường bỗng nhiên nổi gió và không khí bắt đầu se lạnh dần

"em lạnh sao?"

Nhược Đình chỉ là theo phản xạ khi cơ thể lạnh khoan hai tay lại xoa xoa, cô không nghĩ Lê Chí Điền sẽ để ý điều đó "không sao"

Nhược Đình đảo ánh mắt nhìn ra xa thì cô cảm nhận được hơi ấm từ phía sau truyền tới, Lê Chí Điền từ khi nào lại cởi áo và khoác lên vai cô, khung cảnh có vẻ như phim ngôn tình

"xem em run như vậy lại còn nói không sao"

Không hiểu từ khi nào mà lời nói của Lê Chí Điền lại trầm ấm, ngữ điệu rất được lòng phụ nữ

Cũng đã trễ, Lê Chí Điền đưa cô về nhà, cả hai đều tạm biệt nhau, Nhược Đình đến cửa nhà mình cô cảm thấy có chút nghi hoặc, rõ ràng lúc cô ra ngoài đã khoá cửa kĩ càng nhưng sao lúc cô quay về thì cửa lại không khoá

Trong lòng cô nghĩ có lẽ là trộm, cô kiếm tìm xung quanh đồ vật gì đó sẵn sàng tư thế đưa lên cao thấy là đập

Người bên trong không biết sao lại đi đến mở cửa làm cho cô giật mình, nếu anh ta không lên tiếng thì có lẽ người nằm trong viện chắc chắn là anh ta

"Đình Đình, Đình Đình là tôi là tôi Kiến Minh đây là tôi"

Trương Nhược Đình chậm rãi dừng lại, nếu mà Kiến Minh anh ta nói chậm một nhịp thì có lẽ giờ đây anh ta cũng không đủ sức còn nói chuyện với cô được

"Kiến Minh? anh làm gì nhà tôi vậy"

Nhược Đình bực bội, dù biết Tô Kiến Minh là chỗ quen biết thân thiết nhưng hành động tự tiện vào nhà người khác như vậy là quá bất lịch sự

"anh đến tìm em nhưng em chưa về nên đã vào trong đợi"

Tô Kiến Minh này bề ngoài nhìn có vẻ khù khờ, cô đưa chìa khoá nhà cho anh ta chủ yếu là khi cần thiết hay khi cô có xảy ra chuyện gì thì anh ta còn biết đường mà giúp đỡ cô kịp thời, chứ không phải cái kiểu tự ý vào nhà người khác khi chưa được sự cho phép quá là bất lịch sự

"anh tìm tôi có chuyện gì?" giọng điệu của cô có vẻ gắt gỏng

Không phải Nhược Đình chán ghét Tô Kiến Minh nhưng việc hành xử của anh ta như này thật sự khiến cô rất khó chịu

Dù gì anh ta cũng là một cảnh sát, không thể không biết luật xâm phạm nhà người khác khi chưa có sự đồng ý của gia chủ, những điều đơn giản như này là điều cơ bản mà một cảnh sát cần phải nghiêm túc thực hiện

Tô Kiến Minh cứ luôn miệng gặng hỏi cô về người đàn ông mà dạo gần đây cô thường gặp không nói cũng biết người đó là ai

"tôi gặp ai quen ai là việc của tôi không liên quan đến cậu"

Đúng thật là Tô Kiến Minh đối với cô rất tốt, năm xưa nếu không có anh giúp đỡ thì có lẽ cũng không có Trương Nhược Đình như bây giờ, tốt thì tốt thật nhưng có nhiều việc Nhược Đình đối với Tô Kiến Minh rất không vừa mắt, cô cảm giác có chút phiền phức

Tô Kiến Minh dường như đã thích cô, mặc dù anh ta không nói nhưng những biểu hiện và hành động đó cũng đủ để cô nhận ra nhưng trong thâm tâm cô luôn khẳng định một điều rằng bản thân cô không có bất cứ loại quan hệ tình cảm nào với anh ta
_______

Mọi chuyện đều diễn ra bình thường, Tô Kiến Minh vẫn đi làm như mọi khi nhưng thời gian gần đây biểu hiện của Tô Kiến Minh có chút không rõ ràng, anh ta không thật sự tập trung vào công việc

Cuộc họp tổng bộ được diễn ra từ sáng sớm, Tô Kiến Minh cũng có mặt tham gia cuộc họp, mọi người đều nghiêm túc nghe những đánh giá nhận xét cũng như sơ lược về các vụ án sắp tới

Tô Kiến Minh ngồi trên cùng nhưng thái độ của anh ta là không tập trung vào nội dung buổi họp, anh ta ngồi thẫn thờ mặc cho ai đang nói gì cho đến khi nghe có người gọi tên mình thì anh ta mới chợt giật mình

"Tô Kiến Minh"

Kiến Minh ngước lên nhìn thì thấy ánh mắt của tất cả đều đổ dồn vào anh ta xen lẫn cảm xúc hiện tại đó là sự ngại ngùng mất mặt

"trưởng ban...anh gọi tôi sao...?"

"cậu đang nghĩ gì vậy, tôi thấy mấy ngày gần đây cậu rất lạ và luôn không tập trung" Trần Vỹ Dân - Trưởng ban Ban giám sát, hỏi

Tô Kiến Minh không bản phác lại, sự thật thì đúng là như vậy, anh ta khẽ liếc nhìn về phía Trịnh Cương (ba của Tô Kiến Minh), ánh mắt đầy sự tức giận đang nhìn thẳng về phía anh ta làm cho anh ta không dám nhúc nhích

"xin lỗi Trưởng ban xin lỗi mọi người đã làm gián đoạn cuộc họp"

Tô Kiến Minh cuối người xin lỗi tất cả những người có mặt trong buổi họp, thái độ này cũng đủ khiến Trịnh Cương mất mặt với tất cả, không ai không biết Trịnh Cương và Tô Kiến Nhân là cha con (một số quy định là cha con mặc cho có cùng huyết thống hay không thì đều sẽ không được làm việc chung bộ phận nhưng đây là FIC mấy cái quy định đó ta không nên quan tâm làm gì)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net