#8: Cảm giác quen thuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gun bước vào quán cơm thì một giọng nói vang lên

"Ở đây" giơ tay lên ra hiệu cho cậu. Gun hớt hở chạy đến bằng đó, đồ ăn đã gọi sẵn chỉ còn thiếu cậu thôi.

"Thưa bác con vừa đến. Bác đợi lâu không ạ?"

"Không lâu. Con ngồi đi"

"Dạ" cầm muỗng nĩa lên để chuẩn bị ăn trưa. Thì bác của cậu mở lời trước

"Con dạo này thế nào? Học hành ra sao rồi?"

"Dạ con ổn, con cũng học năm cuối đại học rồi" cắt 2 vui vẻ nói chuyện đời sống hằng ngày

"À. Con cũng có tìm bác mà con không tìm được"

"Sau khi ba mẹ con mất thì bác chẳng thấy con đâu, có tìm con khắp nơi mà không tìm thấy. Con bác nó học trong trường thấy con rồi nói với bác đấy"

"Dạ"

"Gun. Chuyện hung thủ như thế nào rồi?"

"5 năm rồi, có mạnh mối thôi cũng là những thứ nhỏ nhặt, chẳng tìm được gì cả" cậu bỗng nhueng việc ăn cơm của mình lại

"Bác có tìm được một chút manh mối tương đối quan trọng. Con tìm được Off chưa?"

"Dạ tìm được rồi"

"Ngày đó ba mẹ con không chấp nhận, nhưng bác vẫn luôn chấp nhận con, yêu thương con như con ruột vậy đó"

"Dạ. Con cảm ơn bác. Nhưng bác giao mạnh mối đó cho công ăn chưa?"

"Bác chưa, lúc biết được số con thì bác gợi đến luôn. Chưa đem đến công an"

Gun muốn tự mình trả thù, không liên quan đến pháp luật. Dù có đi tù cũng không sợ, bởi vì họ là rất cả.

"Bác đưa cho con đi, con vẫn đang tìm kiếm đó"

"Được. Để bác gửi cho con, con có sài mạng xã hội không? Vì đây là hình ảnh"

"Dạ có"

Hai người tìm line nhau và bác ấy gửi cho Gun một số hình ảnh, với hai người đàn ông. Đang cầm sung chỉa thẳng vào người nhà cậu. Những hình ảnh này được camera ghi lại, camera của một người dân gần đó.
-------
Kết thúc bữa ăn cũng đã đầu giờ chiều, tạm Việt nhau xong thì Gun về công ti để gặp anh giám đốc kia. Vừa bước vào công ti thì khá im lặng vì giờ nghĩ trưa vừa kết thúc. Cậu chạy một mạnh lên phòng của anh.

Nhẹ hé cửa thì thấy anh đang xoa xoa thái dương, trong có vẻ khá mệt. Cậu kéo ghế lại ngồi kế bên anh, cất tiếng lo lắng hỏi

"Anh sao vậy? Mệt lắm hả?"

Anh giật mình một chút, nhưng cũng mau thích nghi và trả lời cậu

"Anh vừa họp xong, mệt một chút"

"Anh uống cà phê hông? Em pha cho" anh nhẹ gật đầu. Rồi Gun đứng lên ra khỏi phòng anh, đến nơi mọi người thường làm nước uống mà pha cho anh.

"Đây. Uống đi" bưng vào để lên bàn anh, đứng sát bên ôm đầu anh vỗ nhẹ như mẹ vỗ con.

"Cảm ơn em" Off dụi mặt vào bụng cậu, tay ôm eo cậu. Gun xót lắm, nhưng để vào vấn đề chính đã.

"Lúc nảy em đi ăn cùng bác. Bác gửi cho em hình lúc kẻ giết người bắn chết ba mẹ em"

Off bất ngờ buông lỏng tay, ngước mặt lên nhìn cậu. Đẩy vai cậu ngồi xuống chiếc ghế lúc nảy mà cậu kéo, cầm ly cà phê lúc nảy

"Em nói tiếp đi. Anh nghe"

"Đây. Anh xem đi" anh chăm chú nhìn hình ảnh mờ mờ qua camera đó, trông dáng vẻ quen quen nhueng chẳng thể nhớ là ai. Anh chắc chắn mình đã gặp rồi, và bản thân thì trí nhớ đã hồi phục hoàn toàn, không thể nào quên được.

"Đừng lo quá. Trước tiên em phải thành thạo súng, tự vệ đã" anh xoa đầu cậu ăn ủi một chút

"Võ có giúp được gì không nhỉ?"

"Em muốn học hả?"

"Không! Em biết võ"

"Em...học khi nào?"

"Em học vào 2 năm trước"

"Còn nhớ gì không đấy?"

"Em thường sử dụng" thôi chết, lỡ mồm rồi

"Hả? Sử dụng vào việc gì?"

Gun ấp úng chẳng trả lời được, còn anh người yêu thì khuôn mặt nghiêm túc nhìn cậu.

"Đừng nói là em đánh nhau nha"

"Em..." ting

"Đợi em đọc tin nhắn đã" Off cũng tò mò mà chồm sang xem ai nhắn tin

|Chiều nay có tiết học đó bé, đừng nói là quên nhé?|

BÉ? Ai lại gọi Gun Atthaphan bằng bé ngoài Off Jumpol này chứ?

"Ai đó?"

"Bạn em nhắc em đi học ấy" Gun cười ngốc với chàng trai đang sôi máu

"Bé? Bạn nào gọi em là bé?"

"Là bạn em thôi mà"

"Chiều mấy giờ học? Anh đưa em đến trường"

"3h ạ"

"Để xem bạn nào là lại dám gọi người yêu Off Jumpol này là bé" đồng thời anh áp hai tay vào má Gun xoa xoa

"Anh ăn gì chưa?"

"Anh chưa ạ!" dùng khuôn mặt cún con để nhìn đứa bé kia. Trái tim đột nhiên tan chảy với sự đáng yêu này.

"Anh đứa bé về nhà lấy balo nhé! Sẵn nấu đồ ăn cho anh nhaaa"

"Được rồi, đừng có làm nũng nữa"

"Nhanh lên, anh đói rồi bé"

Anh chóng dắt tay Gun xuống dưới lầu, lần này vừa xuống thì nghe có tiếng xì xào

Nhân viên 1: cậu bé đó chắc là người yêu giám đốc rồi
Nhân viên 2: nhìn nhỏ nhỏ vậy mà hay ha, với được ông tổng tài
Nhân viên 3: không biết thằng bé đủ tuổi chưa hay lại bị ông sếp của tụi mình dụ dỗ

Những lời bàn tán không nặng lời mà chỉ là sợ anh dụ trẻ chưa đủ tuổi. Không ngờ nhân viên lại nghi ngờ sếp của mình nhue vậy luôn. Anh dắt tay cậu đến quầy tiếp tân, lúc này đang có 4-5 người nói chuyện.

"Sao? Mấy người muốn bị trừ lương hả? Còn dám nói tôi dụ dỗ trẻ em. Tôi giới thiệu luôn Gun Atthaphan 24 tuổi, người yêu Kai Wastikist này"

Gun cuối chào các tiếp tân, họ cũng chào lại với vẻ mặt vừa buồn cười vừa sợ hãi. Họ biết anh cũng có pha một chút đùa giỡn, muỗm giới thiệu cho mọi người biết. Trong công ty rất nhiều người mến anh, ngưỡng mộ anh.

Thì đến nhà nè.

Xuống xe, anh đặt đâu vân tay và mở cửa cho em bé vào nhà. Cậu kêu anh quét nhà giúp, còn cậu đi nấu đồ ăn. Hôm nay cậu nấu toàn những món mà ông chú kén anh thích thôi. Ông chú ăn có vẻ nhiều, loay hoay cũng đã gần 3h.

Gun vội đi tắm thấy đồ, Off ở ngoài soạn tài liệu học cho cậu, và vô tình tin nhắn lại tới. Thời tới cản không kịp, anh cầm điện thoại lên, thì ra mật khẩu là ngày sinh của anh.

|Cậu đã đến trường chưa? Tớ chờ cậu ở cổng trường|

Nước nóng sôi sùng sục, anh muốn nhanh đến trường để xem ai lại thân với Gun như vậy. Cuối cùng cậu cũng bước ra phòng tắm, cầm máy sấy tóc một chút để tóc không ẩm.

"Đi thôi anh"

Anh nắm tay cậu ra xe, còn nhanh nhẹn mở cửa cho cậu. Sau đó chạy sang ghế ngồi của mình chở cậu đến trường. Trên đường đi chẳng nói gì cả, anh mở lời trước

"Mấy giờ em về? Cần anh đến đón không?"

"6h thì phải á. Nếu bận không cần đón em cũng được, em tự về được"

"Vậy hôm nay mình chẳng học được gì mới rồi. Mai anh dạy bù cho em" Gun vui vẻ gật đầu

Hôm nay cả hai có vẻ bận học bận làm, tính toán là chiều sẽ được anh dạy kĩ năng nhưng mà người tính không bằng trời tính rồi.
------
Truyện có phần nhảm và hư cấu, tui không hiểu kĩ về sát thủ hay sát hại gì á. Mọi người thông cảm, tui tưởng tượng thôi:>>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC