Chương 11: Mong ước quay về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) Câu trong ngoặc kép ( ) chỉ suy nghĩ của nhân vật

Sáng sớm ngày hôm sau, Ngạt Thuận đã lén chuẩn bị cử hành lên đường trở về Nam Đô.

Giờ Tỵ (9 giờ - 11 giờ)

Tiểu Hạ mở cửa phòng của Ngạt Ngọc Sương ra, đánh thức nàng quận chúa dậy rửa mặt, ăn sáng.

Tiểu Hạ:

- Quận chúa, dậy ăn sáng thôi, đã trễ lắm rồi đấy.

Một khoảng không gian tĩnh lặng bao trùm, Tiểu Hạ cứ tưởng quận chúa của mình vẫn ngủ say liền bước đến bên giường.

- Quận chúa à, người đừng nướng nữa mà, đã là giờ Tỵ rồi đó.

Tiểu Hạ nói mãi vẫn không thấy quận chúa trả lời liền mở rèm xem thử.

Đụng vào chăn thì có cảm giác không đúng, cô ấy liền lật chăn ra thì phát hiện trên giường không có người nằm.

Tiểu Hạ hoảng sợ liền vội chạy đi báo cho Hầu gia và Hầu gia phu nhân biết.

Cơ Xương và Thái Tự đang cùng mọi người ở trên chính điện bàn chính sự thì Tiểu Hạ chạy đến nói lớn.

Tiểu Hạ gương mặt hốt hoảng nói:

- Hầu gia, phu nhân, có chuyện không hay rồi, quận chúa đã mất tích.

Thái Tự lo lắng:

- Tại sao lại mất tích được. Không lẽ là Sương Nhi bị người của Triều Ca bắt đi.

Cơ Xương vội an ủi phu nhân, nói với Tiểu Hạ:

- Chuyện là như thế nào. Ngươi mau nói rõ đi.

Tiểu Hạ:

- Sáng nay nô tỳ vào phòng gọi quận chúa dậy thì thấy người không trả lời lại. Bèn bước đến giường kiểm tra thì phát hiện quận chúa không có ở trên giường.

Khương Tử Nha bấm tay xem sau đó quay sang hỏi Tiểu Hạ:

- Trước khi quận chúa biến mất, người có nói hay làm gì khả nghi hay không?

Tiểu Hạ suy nghĩ một hồi, liền trả lời:

- Đêm qua, trước khi đi nghỉ, quận chúa có dặn nô tỳ sáng ngày mai hãy đánh thức người trễ một chút. Người dặn gần trưa rồi hãy đến phòng của người. Người nói muốn ngủ nướng thêm một chút nên nô tỳ đã nghe theo.

Thái Tự đột nhiên nghĩ ra điều gì đó liền nói:

- Không lẽ, Sương Nhi lén đi theo Thuận Nhi về Nam Đô.

Cơ Xương:

- Có lẽ là như thế, hôm qua nha đầu Sương Nhi còn kiên quyết đòi đi cùng ca ca nó mà.

Khương Tử Nha:

- Xin Hầu gia và Hầu gia phu nhân đừng lo lắng, Tử Nha bây giờ sẽ đuổi theo đoàn người của công gia Ngạt Thuận để đưa quận chúa về.

Cơ Xương:

- Được, thừa tướng mau đi.

Khương Tử Nha cúi người tuân lệnh xong liền hoá phép đi luôn.

Ngạt Ngọc Sương bên này đang vất vả vác cây thương nặng chạy theo sau đoàn quân của Ngạt Thuận.

Nàng thì thầm than thở:

- Chết tiệt, biết thế không dùng cách này rồi. Mệt chết đi được.

Lúc này cũng đã gần trưa, Ngạt Thuận liền ra lệnh:

- Còn một chút nữa là đến sông Thu Tề, các ngươi cố gắng đi nhanh một chút. Đến đó, chúng ta sẽ dừng lại nghỉ ngơi.

Ngạt Ngọc Sương nghe xong liền hoảng.

(Wtf, lại chạy nữa hả. Mà Tiểu Hạ nói mình bị té ở sông Thu Tề, chắc là con sông này rồi. Thôi thì cố gắng thêm một chút là được về nhà rồi)

Ngạt Ngọc Sương hạ quyết tâm, cố gắng lết thân chạy theo. Cuối cùng khi đến nơi, nàng mệt quá liền quăng luôn cây thương xuống đất, nằm lăn ra ngửa mặt lên trời thở hổn hển.

Một binh sĩ thấy thế liền bảo với nàng:

- Nè, ngươi vừa mới chạy mệt xong đừng nằm như thế. Không tốt đâu, mau đứng dậy điều hoà hơi thở đi rồi hãy ngồi, chớ đừng nằm.

Binh sĩ ấy nói xong liền đưa cho nàng một túi nước, nàng uống liền mấy ngụm.

Sau đó, nhịp thở cũng đã đều lại, nàng liền hỏi bọn họ về sông Thu Tề.

- Sông Thu Tề ở đâu thế? Ta muốn ra đó rửa mặt một chút.

Một binh sĩ đi lấy nước liền chỉ chỗ cho nàng. Nàng cảm ơn rồi tức tốc chạy ra đó.

Khương Tử Nha lúc nãy cũng đã đến nơi Ngạt Thuận đang dừng chân. Chàng liền nhanh chóng bước đến nói rõ sự tình của Ngạt Ngọc Sương cho Ngạt Thuận biết.

Ngạt Thuận nghe xong liền tập hợp đội quân lại, sai người đi kiểm tra. Y tức giận nói:

- Nha đầu bướng bỉnh này, xem huynh trị muội như thế nào.

Lý Tịnh:

- Công gia, đã kiểm tra xong, binh lính đều là nam nhân cả.

Lúc này có một binh lính lên tiếng báo:

- Thưa công gia, còn một người chưa về nữa ạ.

Ngạt Thuận:

- Hắn ta đi đâu rồi?

Binh sĩ kia trả lời:

- Dạ, hắn đi ra bờ sông để rửa mặt rồi, nhưng không hiểu sao đến giờ này còn chưa về.

- Có lẽ đó là muội ấy.

Ngạt Thuận suy đoán ra người đó chính là muội muội của mình. Y liền tức tốc chạy ra bờ sông Thu Tề, Khương Tử Nha cùng Lôi Chấn Tử cũng chạy theo sau.

Ngạt Ngọc Sương đang không biết mình đã bị phát hiện, nàng vẫn đứng suy nghĩ xem có nên nhảy xuống nữa hay không, vì nàng sợ có thể sẽ chết thật.

Nhưng với mong muốn được về nhà, Ngạt Ngọc Sương liền cởi bỏ y phục binh lính trên người mình xuống. Rồi nàng nhắm mắt lại nhảy xuống con sông Thu Tề.

(Ông trời ơi, tôi thành khẩn cầu xin ông đấy. Xin ông cho tôi được về lại thế giới của mình. Tôi muốn được gặp lại cha mẹ, người thân. Tôi chưa muốn chết đâu. Cầu xin ông đấy)

Khoé mắt Ngạt Ngọc Sương chảy ra một dòng nước hoà vào nước của sông Thu Tề. Nàng khóc thật rồi, khóc vì sợ mình đặt cược cả tính mạng nhưng không thể về được mà còn bị chết vô ích.

Ngạt Thuận, Khương Tử Nha và Lôi Chấn Tử ra bờ sông không thấy nàng, chỉ thấy có một bộ y phục binh lính gần đó.

Ngạt Thuận bắt đầu cảm thấy bất an, lo lắng nói:

- Chắc chắn là muội ấy rồi, nhưng sao lại để đồ ở đây. Muội ấy đâu rồi?

Khương Tử Nha không nói gì cả liền nhảy xuống sông kiếm nàng. Chàng phát hiện ra nàng đang dần chìm xuống liền bơi nhanh đến chỗ nàng.

Khương Tử Nha ôm lấy cả người của Ngạt Ngọc Sương, chàng không suy nghĩ nhiều liền truyền khí cho nàng. Nàng lúc này cũng mở mắt một chút liền nhìn thấy chàng. Nhưng vì cơ thể không chịu đựng được nữa, nàng cũng nhanh chóng mà ngất đi.

Khương Tử Nha ôm Ngạt Ngọc Sương ngoi lên khỏi mặt nước. Ngạt Thuận thấy thế liền chạy xuống nước bế nàng khỏi tay của chàng.

Ngạt Thuận ôm muội muội, đánh mạnh sau lưng nàng để nàng ói ra nước.

- Sương Nhi, muội không sao chứ. Sương Nhi, mau tỉnh lại đi.

Một lúc không lâu sau, Ngạt Ngọc Sương cũng nôn ra hết nước. Nàng đuối sức liền ngất đi, thế là Ngạt Thuận liền bế nàng về.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net