Chương 12: Nhớ cha mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) Câu trong ngoặc kép ( ) chỉ suy nghĩ của nhân vật

Ngạt Ngọc Sương giật mình tỉnh dậy, nàng vốn tưởng mình đã về được nhà nhưng khi nhìn lại mọi thứ xung quanh, nàng liền không kìm lòng được mà bật khóc nức nở. Mọi thứ vẫn như vậy, nàng vẫn còn ở đây, ở phủ Tây Bá Hầu, ở cái thế giới này.

Khương Tử Nha lúc này đang tính bước vào phòng Ngạt Ngọc Sương xem sức khoẻ cho nàng, nghe thấy tiếng nàng khóc thì bước chân chàng cũng dừng lại.

Ngạt Ngọc Sương không biết có người ở ngoài, nàng vừa khóc vừa trách ông trời:

- Không phải tôi đã cầu xin ông rồi sao. Tôi chỉ muốn được về nhà thôi. Đây không phải là nơi tôi thuộc về. Sao ông cứ bắt tôi ở lại đây chứ. Hức.

Nghĩ đến ba mẹ của mình, Ngạt Ngọc Sương càng khóc lớn hơn.

Khương Tử Nha đứng ở ngoài cũng hiểu được mọi chuyện.

Thì ra ngày hôm đó khi Tiểu Hạ nói nàng mất tích, y có bấm tay xem quẻ cho nàng. Quẻ lại cho hay nàng muốn tự vẫn, y cứ nghĩ mình đã bói sai nhưng không ngờ là nàng muốn tự vẫn thật.

Khương Tử Nha nghe thấy có tiếng bước chân gấp gáp, có lẽ là Hầu gia và Hầu gia phu nhân đến thăm nàng, y liền lặng lẽ rời đi.

Cơ Xương và Thái Tự trước giờ không có nhi nữ nên luôn xem Ngạt Ngọc Sương là con mà yêu thương vô cùng. Biết tin nàng muốn tự vẫn liền nhanh chóng đến thăm nàng.

Thái Tự nghe tiếng Ngạt Ngọc Sương khóc liền nhanh chóng đến dỗ nàng, người khẽ vuốt tóc nàng, giọng ôn nhu an ủi nàng:

- Sương Nhi sao lại khóc thế? Có chuyện gì có thể nói cho Cơ thúc mẫu nghe.

Ngạt Ngọc Sương vừa khóc vừa nói:

- Con không muốn ở đây, con muốn được về nhà, muốn được gặp phụ thân và mẫu thân.

Thái Tự nghe xong không khỏi xót xa mà ôm nàng vào lòng, xoa đầu nàng an ủi.

- Sương Nhi ngoan đừng khóc nữa, phụ thân và mẫu thân con mất, ta và Cơ thúc thúc con cũng đều rất buồn. Nhưng con còn có ca ca mà, có ta và Cơ thúc thúc cùng mọi người nữa. Ai ai cũng đều yêu thương con hết.

Cơ Xương đứng ở đó nhìn, thấy chỉ cần có phu nhân ở lại đây là được rồi liền đi ra chính điện của phủ.

Ở chính điện của phủ Tây Bá Hầu

Cơ Phát:

- Tại sao thừa tướng lại biết muội ấy muốn tự vẫn ở sông Thu Tề?

Khương Tử Nha đáp lại:

- Khi Tiểu Hạ nói quận chúa mất tích, Tử Nha có âm thầm bấm tay xem quẻ. Quẻ lại cho ra là cô ấy muốn tự vẫn ở sông Thu Tề. Tử Nha không hiểu tại sao quận chúa lại có ý định như vậy nên nghĩ mình ra quẻ sai, mới không nói cho mọi người biết mà âm thầm đi kiểm tra.

Vũ Cát:

- Lý do gì mà quận chúa lại nghĩ quẫn như vậy chứ?

Cơ Xương lúc này cũng bước ra, liền nói:

- Sương Nhi nhớ đến phụ thân và mẫu thân rất nhiều nên mới nghĩ quẫn như thế. Phu nhân ta đang ở bên để dỗ dành, khuyên nhủ nó.

Nghĩ đến việc Ngạt Ngọc Sương muốn tự tử, Na Tra là người tiếp xúc với nàng nhiều nhất trong mấy ngày qua không khỏi thương cảm cho nàng:

- Thì ra chính là vì lí do này mà quận chúa muốn tự vẫn. Quận chúa thật đáng thương.

Một lúc lâu sau, Thái Tự cũng bước ra chính điện, Cơ Xương thấy thế liền hỏi tình hình của Ngạt Ngọc Sương:

- Sương Nhi như thế nào rồi?

Thái Tự:

- Sương Nhi khóc nhiều quá nên ngủ thiếp đi rồi. Đợi con bé tỉnh dậy, thiếp sẽ nấu cháo cho nó ăn.

Ngạt Ngọc Sương nằm ở trên giường, buồn bã nói ra suy nghĩ của mình:

- Có lẽ ông trời bắt mình ở lại thì chắc là mình có duyên ở đây rồi. Nếu nghĩ theo hướng tích cực, ở đây cũng không có gì xấu. Mọi người đều rất tốt với mình, lại có trai đẹp bao xung quanh nữa. Thôi thì chi bằng sống tốt ở đây vậy. Biết đâu chừng một ngày nào đó mình sẽ được về lại thế giới của mình. Mong rằng ba mẹ mình có thể mãi mãi sống tốt và khoẻ mạnh.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Ngạt Ngọc Sương vỗ mặt mình để lên tinh thần, nàng cố gắng điều dưỡng lại sức khoẻ của bản thân. Lúc chán nản thì cùng Cơ thúc mẫu đi dạo phố, mua đồ hoặc ăn bánh thưởng trà.

Triều Ca vào lúc này

Trụ Vương từ ngày gặp được Ngạt Ngọc Sương thì si mê vô bờ bến. Mặc dù hắn ta vẫn thương yêu, chiều chuộng ba tỷ muội Tô Đắc Kỷ, Phụng Thanh Thanh và Ngọc Khánh nhưng hắn lại chưa thấy thoả mãn. Hắn vẫn mong muốn có được nàng.

Phụng Thanh Thanh và Ngọc Khánh thấy vậy thì vô cùng tức giận. Tô Đắc Kỷ thì ngược lại, nàng ta rất bình thản như không hề để tâm đến. Phụng Thanh Thanh và Ngọc Khánh thấy vậy thì khó chịu, cả hai liền nũng nịu nói:

Phụng Thanh Thanh:

- Đại tỷ làm sao vậy. Mặc dù đại vương suốt ngày bên tỷ nhưng lúc nào cũng nghĩ đến Ngạt Ngọc Sương, thế mà tỷ không thèm để tâm.

Ngọc Khánh:

- Hay là để muội và Nhị tỷ đi đến Tây Kỳ bắt cô ta lại rồi mang về đây, chúng ta cùng ăn cô ta luôn.

Tô Đắc Kỷ lắc đầu bó tay, buông lời nói:

- Muội thật là ngốc đó Ngọc Khánh. Nếu chúng ta ăn Ngạt Ngọc Sương xong thì cũng sẽ bồi tán cùng cô ta luôn.

Ngọc Khánh:

- Là sao chứ? Muội không hiểu.

Phụng Thanh Thanh:

- Nói muội ngốc mà muội không chịu nhận. Ăn Ngạt Ngọc Sương xong thì Nam Đô và Tây Kì kết hợp lại với nhau, Triều Ca của ta sẽ khó chiến thắng hơn. Chưa kể, cả ba người chúng ta cũng sẽ bị Khương Tử Nha bắt lại và giết chết.

Phụng Thanh Thanh nói đến đây thì sực nhớ ra dạo gần đây không thấy Thân Công Báo liền hỏi Tô Đắc Kỷ.

- Đại tỷ, tỷ có biết Công Báo ở đâu không? Sao dạo này muội không thấy huynh ấy?

Tô Đắc Kỷ đáp lại:

- Tỷ có một cuốn tâm pháp giúp nâng cao pháp lực và tu vi nên đã đưa cho Công Báo tu luyện rồi. Tầm khoảng mấy tháng nữa, chúng ta mới gặp lại đệ ấy. Hai muội đừng có đi làm phiền đệ ấy, đây là mệnh lệnh của tỷ đó.

Phụng Thanh Thanh và Ngọc Khánh đồng thanh.

- Dạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net