Chương 13: Giải thoát thỏ trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) Câu trong ngoặc kép ( ) chỉ suy nghĩ của nhân vật

Mấy ngày nay không thấy quân Triều Ca đến Tây Kì nghênh chiến nữa. Khương Tử Nha đoán chắc đám người Tô Đắc Kỷ có âm mưu khác.

Chàng liền dặn dò mọi người cố gắng đôn đốc binh lính luyện công và bản thân tranh thủ luyện tập để nâng cao tu vi, còn chàng thì cũng bế quan tu luyện luôn.

Ngạt Ngọc Sương ngồi ở trong phòng ngáp ngắn ngáp dài chờ đợi Tiểu Hạ đến. Một lúc sau, Tiểu Hạ cùng mấy hạ nhân nữa bước vào phòng nàng, trên tay cầm liền mấy hộp lớn hộp nhỏ.

Ngạt Ngọc Sương ngạc nhiên liền hỏi:

- Gì thế này, sao nhiều đồ thế?

Tiểu Hạ đáp lời:

- Đây là đồ Hầu gia phu nhân tặng cho người. Hầu gia phu nhân sợ người nhớ nhà nên có đặt may mấy bộ y phục và trang sức giống kiểu của Nam Đô cho người.

Tiểu Hạ vừa mở mấy chiếc hộp để cho Ngạt Ngọc Sương vừa nói:

- Mười hộp này là y phục và hài, hai hộp này là trâm cài, năm hộp này là dây chuyền, ba hộp này là hoa tai và hộp này là vòng tay đó ạ.

Ngạt Ngọc Sương vừa nghe Tiểu Hạ nói toàn bộ đồ vừa nhìn sơ qua mấy món đồ trong đó, nàng liền nói:

- Cơ thúc mẫu thật là, người đâu cần phải tặng cho mình nhiều đồ đến thế chứ.

Lúc này, Thái Tự cũng đến, trên tay còn cầm một khay bánh.

Ngạt Ngọc Sương:

- Thúc mẫu, sao người tặng con nhiều đồ quá vậy, làm như con ở đây luôn không bằng.

Thái Tự:

- Thì con sẽ ở đây dài lâu nên ta mới mua nhiều đồ cho con đó. Thuận Nhi nói rồi, quốc sự ở Nam Đô khi nào chưa giải quyết xong thì con không thể về đó được. Con cứ an tâm ở lại đây với ta. Ta có mang bánh quế hoa và chè hạt sen cho con nè.

Ngạt Ngọc Sương hí hửng cầm bánh quế hoa lên ăn, miệng vừa nhai vừa nói:

- Thật ra, y phục bây giờ con mặc cũng đã đẹp lắm rồi. Người không cần phải tốn nhiều ngân lượng để mua thêm cho con đâu.

Thái Tự:

- Ta không bỏ tiền ra mua cho con đâu nên con đừng lo. Là ca ca con có sắp xếp một số người thợ chuyên may y phục và làm trang sức kiểu Nam Đô ở đây cho con. Họ ở đây chỉ để làm đồ cho con thôi đó. Nhưng mà họ chỉ mới đến đây ngày hôm nay, y phục Nam Đô của con có lẽ phải mất tới mấy tháng mới làm được ra được tầm hai, ba bộ.

Ngạt Ngọc Sương gật gù đã hiểu, giọng nói mang chút buồn:

- Ồ, thì ra là vậy. Ca ca lại vất vả nữa rồi.

Thái Tự thấy vậy thì vỗ nhẹ bàn tay nàng an ủi.

Sau khi nói chuyện xong với Tây Bá Hầu phu nhân, Ngạt Ngọc Sương liền đi đến phòng của Khương Tử Nha. Nàng nhớ đến vụ ở sông Thu Tề, nhớ lại cảnh Khương Tử Nha truyền khí cho nàng, nàng bất giác cũng đỏ mặt.

Nàng gõ nhẹ cửa phòng của y, một lúc sau thì cửa đã mở, nhưng người mở cửa không phải y mà là đồ đệ của y - Vũ Cát.

Vũ Cát nhìn thấy Ngạt Ngọc Sương liền lộ rõ vẻ không thích ra mặt.

- Là quận chúa đấy sao, sư phụ của thần đang bận bế quan tu luyện rồi. Có chuyện gì thì người đợi sau hẵng nói nhá.

Vũ Cát nói xong liền đóng cửa luôn. Ngạt Ngọc Sương đứng ngây ngốc nhìn cánh cửa, buồn tủi nhỏ giọng nói:

- Ta...chưa có nói gì mà.

Ngạt Ngọc Sương thấy thái độ này của Vũ Cát cũng không tức giận, nàng quay lưng bước về phòng mình.

Từ khi lần đầu tiên Vũ Cát gặp Ngạt Ngọc Sương đã không có cảm tình rồi. Nàng biết điều đó qua cách đối xử của hắn với nàng và cũng biết lý do tại sao hắn lại đối xử với nàng như vậy.

Trong phim, Mã Chiêu Đệ vẫn còn sống vì được Khương Tử Nha cứu chữa kịp thời. Nhưng khi Ngạt Ngọc Sương xuất hiện, mọi thứ đã thay đổi, Mã Chiêu Đệ đã chết. Dù nàng không trực tiếp khiến cô ấy chết, nhưng cũng được xem như là gián tiếp hại cô ấy.

Mấy ngày sau, Ngạt Ngọc Sương ở trong phủ cảm thấy rất tẻ nhạt, nàng liền bắt đầu lên kế hoạch giải toả nỗi buồn.

- Quận chúa, người đi chậm lại một chút có được không? Nô tỳ đã mệt lắm rồi.

Tiểu Hạ than thở, bước đi chậm rãi rồi cô ấy dựa vào luôn cây tre bên cạnh, bàn tay liên tục vỗ nhẹ vào đôi chân đang mỏi nhừ của mình.

Ngạt Ngọc Sương lúc này mới chịu quay đầu xem người đằng sau:

- Được thôi, nghỉ một chút rồi đi tiếp.

Nàng ngồi xuống một tảng đá nhỏ, lấy chiếc giỏ tre trên lưng mình xuống, nàng ngồi đếm mấy loại rau, củ mà mình đã hái được nãy giờ trong rừng.

Tiểu Hạ ngồi bên Ngạt Ngọc Sương, nhìn nàng đang đếm đám rau củ, hỏi:

- Quận chúa, mấy cái này sao người không để hạ nhân đi mua mà người phải tự đi hái chứ. Người thân thể vàng ngọc, lỡ bị thương thì phải làm sao.

Ngạt Ngọc Sương:

- Muội lo cái gì chứ. Ta đâu phải trẻ lên ba đâu mà để muội lo lắng. Với lại, làm sao ta biết ngoài chợ có số rau ta cần hay không, ta thà tự đi còn hơn. Còn nữa, ở trong phủ quài cũng ngột ngạt, đi ra ngoài không phải sẽ vui và đỡ chán hơn sao?

Tiểu Hạ:

- Người nói thì có lý đó. Nhưng mà lỡ người của Triều Ca mà bắt chúng ta thì khổ lắm đó.

Ngạt Ngọc Sương:

- Cái đó thì muội khỏi lo. Dạo gần đây ta thấy họ không bàn chuyện chiến sự nữa mà lo đôn đốc luyện binh. Chắc là người của Triều Ca chưa tấn công nên họ mới như vậy.

Hôm nay cũng được coi là một ngày tốt, Ngạt Ngọc Sương thu hoạch được rất nhiều rau, củ. Nào là măng, cải thảo, cà rốt, cà tím, khoai tây, củ cải trắng,...

Ngạt Ngọc Sương thấy đống đồ ăn này nhìn cũng đủ rồi, thế là nàng đeo giỏ lên vai trở về phủ.

Đi được một đoạn thì có tiếng động lạ ở đằng sau, Ngạt Ngọc Sương và Tiểu Hạ giật mình quay lại xem.

Ngạt Ngọc Sương:

- Tiểu Hạ, muội có nghe thấy không?

Tiểu Hạ run rẩy trả lời:

- Dạ có ạ.

Cả hai nhìn chăm chú vào bụi cỏ đằng sau nơi phát ra tiếng động. Ngạt Ngọc Sương lấy hết can đảm tiến lên xem thử.

Tiểu Hạ ở đằng sau nhỏ giọng nói:

- Quận chúa, người phải cẩn thận đó.

Ngạt Ngọc Sương gật đầu. Nàng nhặt cành cây ở dưới đất lên, chầm chầm vén đám lá sang một bên. Một bóng dáng màu trắng từ từ xuất hiện. Thì ra là một chú thỏ trắng đang bị mắc kẹt trong cái bẫy của thợ săn.

Ngạt Ngọc Sương thấy thế liền thở phào một cái:

- Thì ra chỉ là một con thỏ trắng mà thôi.

Sau đó nàng lên tiếng tiếp:

- Tiểu Hạ, mau qua giúp ta.

Tiểu Hạ:

- Dạ.

Nàng để cành cây xuống đất, dùng hết sức của mình mở cái bẫy ra. Còn Tiểu Hạ cũng nhanh chóng bế con thỏ ra bên ngoài.

Nhìn vết thương không ngừng rỉ máu trên chân con thỏ, Ngạt Ngọc Sương cảm thấy nó rất tội nghiệp.

- Thỏ con ngoan, ngươi chịu đau một chút nhé. Ta rửa vết thương cho ngươi.

Nàng lấy bình nước đổ ra khăn tay của mình, nhẹ nhàng lau sơ qua vết thương cho nó. Con thỏ cũng như có linh tính, nó ngoan ngoãn nằm trong lòng Tiểu Hạ, nằm yên để nàng lau vết thương.

Ngạt Ngọc Sương đi quanh gần đó nhìn xem có loại cây nào có thể cầm máu được không. Nhìn thấy từ cách đó không xa có loại cây giống cây ngổ, nàng liền chạy đến xem thử.

Ngạt Ngọc Sương:

- Là cây ngổ này. May thật. Tiểu Hạ, cho ta mượn khăn tay của muội.

Tiểu Hạ:

- Dạ đây, quận chúa.

Ngạt Ngọc Sương rửa sạch cây ngổ, đem nó giã nát rồi đắp lên vết thương của thỏ trắng, sau đó, nàng dùng khăn tay của Tiểu Hạ băng bó lại.

Nàng ôm con thỏ trắng vào lòng, vuốt ve nói:

- Cùng theo ta về phủ Tây Bá Hầu nhé.

Ngạt Ngọc Sương ôm thỏ trắng đi về phủ. Trên đường về, nàng còn vui vẻ ngân nga hát bài "Thanh Lai". Tiểu Hạ đi cùng nàng cũng không nhịn được mà nở một nụ cười tươi.

- Quận chúa, người hát bài gì mà hay thế? Nô tỳ chưa từng nghe qua.

Ngạt Ngọc Sương nhìn Tiểu Hạ, nàng cười nói.

- Còn nhiều bài nhạc hay nữa mà muội chưa từng nghe qua đâu. Khi nào rảnh ta sẽ thêm mấy bài cho muội nghe ha.

- Dạ, quận chúa.

Tiểu Hạ nghe vậy thì vui vẻ chạy lon ton đằng sau nàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net