Chương 6: Gặp Thân Công Báo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) Câu trong ngoặc kép ( ) chỉ suy nghĩ của nhân vật

Sáng ngày hôm sau, Ngạt Ngọc Sương và Na Tra được Vưu Hồn dẫn tới pháp trường.

Ngạt Ngọc Sương bước lên vũ đài, bắt đầu giả bộ tập luyện. Vưu Hồn đứng ở dưới nhìn nàng không chớp mắt. Vì thế cũng dễ để Na Tra thuận tiện theo dõi xung quanh.

Ngày hành hình, Trụ Vương, Đắc Kỷ và Thanh Thanh, Ngọc Khánh sẽ ngồi ở vị trí chính diện. Các quan thần sẽ ngồi xen kẽ hai bên ở phía dưới. Một đội quân lính sẽ đứng thành một vòng tròn để bảo vệ.

Phía dưới xung quanh Lầu Trích Tinh được bao bọc bởi Sái Bồn, ở đó cũng có quân lính bảo vệ.

Quanh đi quẩn lại, đây được xem như là một trận pháp không có kẽ hở. Chưa kể còn có cả Văn thái sư và Thân Công Báo đều ở đó.

Ngạt Ngọc Sương còn đang mãi suy nghĩ thì nàng liền giật mình khi lời nói của Vưu Hồn cất lên:

- Quốc sư, sao hôm nay ngài lại rảnh rỗi đến đây thế, cả Phí đại nhân nữa.

Thân Công Báo khi thấy có người lạ bước vào pháp trường, lớn tiếng mắng Vưu Hồn:

- Vưu Hồn, sao ngươi dám để người lạ mặt vào pháp trường. Ngươi không biết đây là nơi hành hình Khương Tử Nha, Cơ Phát và Ngạt Thuận sao.

Phí Trọng cũng vào lời:

- Vưu đại nhân, lần này là đại sự quan trọng, sao ông có thể tắc trách đến thế.

Vưu Hồn bị mắng sợ xanh cả mặt, vội lên tiếng giải thích:

- Xin Quốc sư bớt giận. Tôi vừa kiếm được một vũ cơ rất xinh đẹp lại có tài năng múa. Tôi đưa họ đến pháp trường là để tập luyện trước. Vài ngày sau, tôi sẽ dâng lên một điệu múa tuyệt đẹp mua vui cho đại vương.

Thân Công Báo nghe xong liền bước đến trước mặt Ngạt Ngọc Sương và Na Tra. Cả hai đều không dám thở mạnh, nhất là Ngạt Ngọc Sương.

Vưu Hồn bên cạnh lên tiếng nhắc nhở:

- Đây là Quốc sư đương triều, mau hành lễ với ngài ấy.

Ngạt Ngọc Sương, Na Tra đồng thanh:

- Tham kiến Quốc sư.

Khi giọng nói ngọt ngào của Ngạt Ngọc Sương cất lên, Thân Công Báo liền nở một nụ cười, nói:

- Được rồi, mau đứng dậy đi.

Ngạt Ngọc Sương và Na Tra nói lời cảm tạ với hắn xong liền đứng lên.

Thân Công Báo nhìn thấy dung nhan của Ngạt Ngọc Sương, hắn liền nở nụ cười nói:

- Nàng tên là gì?

Ngạt Ngọc Sương mặt hơi cuối xuống, nhẹ nhàng đáp lại:

- Dạ, là Ngọc Nhi.

Thân Công Báo vỗ tay vài tiếng, nói tiếp:

- Ngọc Nhi sao, tên này thật hợp với nàng.

Ngạt Ngọc Sương:

- Đa tạ đại nhân đã khen.

Thân Công Báo:

- Không phải nàng đến đây là để luyện múa sao, nàng hãy đi luyện đi.

Ngạt Ngọc Sương vâng dạ rồi quay người bước lên vũ đại tiếp tục luyện múa.

Thân Công Báo quay sang Na Tra, nói với giọng nghiêm nghị:

- Còn ngươi là ai? Có liên quan gì đến Ngọc Nhi cô nương.

Na Tra cung kính trả lời:

- Tôi là ma ma của Ngọc Nhi, là Lý ma ma của Lưu Ly phường ở Kinh Lục.

Thân Công Báo nhìn Ngạt Ngọc Sương đang múa trên vũ đài, hắn ra lệnh cho Vưu Hồn đứng bên cạnh:

- Được rồi. Nếu Ngọc Nhi cô nương muốn đến đây tập luyện thì cứ cho cô ấy vào. Đừng làm phiền cô ấy.

Nói rồi hắn cứ đứng ở đấy nhìn theo Ngạt Ngọc Sương mãi không ngớt, hắn nở một nụ cười quỷ dị. Có lẽ hắn đang nghĩ ra một mưu kế nào đó.

Thân Công Báo ra lệnh tiếp cho Vưu Hồn, Phí Trọng:

- Hai ngươi mau đưa Khương Tử Nha, Cơ Phát và Ngạt Thuận ra đây để chúng phơi thây trước khi bị hành hình. Không được cho chúng ăn cơm uống nước. Canh chừng chúng nghiêm ngặt cho ta. Nếu có bất trắc gì thì hai ngươi cũng tự biết đó.

Thân Công Báo nói xong liền bỏ đi. Vưu Hồn và Phí Trọng run sợ cúi người chào rồi sai binh lính đưa họ ra.

Khi họ được đưa ra, Ngạt Ngọc Sương nhận thấy Na Tra muốn cứu người liền lên tiếng ngăn cản lại:

- Lý ma ma, Ngọc Nhi tập xong rồi. Chúng ta mau về thôi.

Na Tra nghe tiếng Ngạt Ngọc Sương liền quay lại nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu. Nàng bước đến nắm chặt tay cậu, vỗ nhẹ tay cậu ra hiệu cậu hãy bình tĩnh.

Vưu Hồn:

- Ngọc Nhi cô nương đã tập luyện xong rồi sao?

Ngạt Ngọc Sương:

- Vâng ạ. Đa tạ ngài đã đưa dân nữ đến đây.

Vưu Hồn:

- Ngọc Nhi cô nường đừng khách sáo. Hãy về nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày sau hãy múa thật đẹp cho đại vương xem.

Ngạt Ngọc Sương:

- Vâng ạ.

Nàng hành lễ rồi kéo Na Tra bước nhanh ra ngoài.

Khi đi ngang qua nhìn thấy ba người họ bị dụng hình, trên người toàn vết thương, nàng vừa sợ hãi cũng vừa tức giận nhưng bây giờ chẳng thể làm gì được cả. Nàng mau chóng đưa Na Tra ra khỏi đây.

Na Tra nhìn thấy cảnh đó liền lập tức dứt khỏi tay Ngạt Ngọc Sương chạy qua bên đó. Nàng lo lắng chạy đến kéo cậu lại, nói vừa đủ hai người nghe.

- Ngươi đừng làm bậy. Thân Công Báo để họ ở đây không phải không có lí do, chúng đều có chủ đích cả.

Na Tra nghe nàng nói vậy liền đứng lại, nhưng trong lời nói vẫn còn sự mất bình tĩnh.

- Không lẽ chúng ta để họ ở đây chịu khổ sao?

Ngạt Ngọc Sương kéo Na Tra đi.

- Thà chịu khổ mấy ngày còn hơn phải mất mạng. Nếu lúc nãy ta không kịp kéo ngươi lại, thì cả ta và ngươi và Dương Tiễn, Hao Thiên Khuyển đều sẽ bị bắt.

Na Tra im lặng đi theo Ngạt Ngọc Sương. Nàng biết cậu lo lắng cho họ nên an ủi:

- Ngươi đừng lo. Ta đã nói sẽ không để họ chết. Ta nói được làm được. Ngươi phải tin tưởng ta.

Na Tra xin lỗi nàng.

- Xin quận chúa thứ lỗi, thần lỗ mãng không nghĩ đến âm mưu của bọn chúng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net