[Fanfic][Yoosu] When the pain becomes love (Pj 4 Chun's birthday~)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

link fic

http://www.yeuamnhac.com/music/showthread.php/840102-Fanfic-Yoosu-When-the-pain-becomes-love-Pj-4-Chun-s-birthday-

đã có sự đồng ý của tác giả

Author: ngan25 aka Kachan aka Cassilla aka Mận Mận aka Mèo điên aka bla bla…

Pairing: Yoosu (little Yunjae, Min…)

Genre: SA, pink, romance (không kém film Hàn), little supernatural(in SE)…

Rating: T

Disclaimer: Họ là của nhau 4ever

Summary: Khi nỗi đau trở thành tình yêu, nó sẽ xoa dịu tất cả những đau khổ mà hai người yêu nhau đã trải qua. Và khi tình yêu trở thành nỗi đau, nó sẽ khiến con người ta đánh mất chính mình và trở nên thủ đoạn…

Note: Fic hem có lô gic lô tô gì hết, nhất là cái vụ về học chuyên ngành ĐH (Ka chưa học với chưa tìm hiểu [năm sau thi òi] nên vik đại, RDs đừng ý kiến (oO_____Oo)

Cái fic này thực sự có ý tưởng, mà sao vik ra thấy nhảm nhảm ==” với lại ban đầu Chơn ca giống uke ghê gúm….TT_________TT

Fic có 2 ending. Một HE(Happy ending), một SE(Sad ending), và cái sad ending thực sự rất…angst, ai thích đọc ending nào thì đọc, đọc cả hai cũng được mà không đọc cái nào cũng chả sao *cười*

Vik xong fic này trong vòng 2 tuần đó! Chưa kể có mấy ngày không vik nữa, RDs tin không? *cười hô hô*

Chương đầu: Lần đầu gặp nhau

Đó là một ngày đẹp trời nhưng chả tươi sáng gì mấy đối với Junsu cậu. Công việc đột xuất chồng chất một đống to đùng như núi tảng, đè bẹp và chiếm hết thời gian nghỉ ngơi dành cho ngày thứ bảy cuối tuần. Rõ ràng là vừa hết tháng, sổ sách, hàng hóa cũng đã kiểm kê chuyển giao sạch sẽ không còn cái gì để làm, thế mà trưởng phòng của cậu lại lạnh lùng bước vào lúc Junsu định đi về nhà ăn trưa (căn cơ là thứ bảy chỉ làm buổi sáng), chất lên bàn cậu một đống sổ sách tài liệu khổng lồ, tỉnh bơ bảo là “Thứ ba, trên bàn tôi!”. Thế đó, chí có ba ngày mà phải làm thế, thực tình Junsu muốn cầm cái ghế mà phang vào bản mặt ngứa mắt ấy vài chục cái.

Junsu căn bản không thù vặt, nhưng lại thù rất dai, tất nhiên chẳng dễ dàng gì mà bỏ qua cho cái tên trưởng phòng “thừa thải ngồi mà không làm gì, quăng hết cho cấp dưới làm rồi hưởng công”. Nhiều lần cũng chơi hắn vài cú đau như sau khi làm xong hết, đưa cho hắn coi trước mặt mọi người, sau đó bí mật giấu đi khiến hắn bị cấp trên khiển trách te tua. Cả phòng kinh doanh cậu lại có cơ hội cười hả hê.

Haizzzz….Ăn cơm, ăn cơm, ăn thôi~ Không nghĩ nữa.

À quên, đôi lời về Junsu chứ. Tên đầy đủ Kim Junsu, 24 tuổi, tình trạng single, là một nhân viên bình thường của một công ty không bình thường tí nào. Một công ty trực thuộc W Co., tập đoàn đứng thứ nhì về doanh thu mỗi ngày ở HQ. Thật may mắn vì một người bình thường như cậu lại có thể vào làm việc trong đó. Ờ thì, cứ cho là cậu có một khuôn mặt vừa đẹp trai vừa đáng yêu nên có lợi thế chút đi, cứ cho là cậu học đại học Seoul và đạt được bằng tốt nghiệp loại ưu giỏi nhất trường đi, cứ cho là có thêm cái bằng giao tiếp Nhật ngữ chuyên nghiệp nữa đi, và cứ cho thêm vài cái nữa…Nhiêu đó chắc đủ để biết sơ về cậu rồi nhỉ.

Junsu chả hiểu tại sao sau khi ăn xong buổi tối hôm nay lại có nhã hứng đột xuất, đi dạo vòng vòng mấy con phố nhỏ gần nhà mình. Hai tuần nữa ở đây sẽ tổ chức lễ hội Tết Trung Thu rất lớn, nên hiện tại bây giờ, trên các đoạn đường đâu cũng được trang trí bằng những chiếc đèn lồng nho nhỏ cùng muôn vàn bóng đèn be bé đủ màu sắc sặc sỡ. Không khí cũng tấp nập hơn và nhộn nhịp hơn hẳn. Junsu tự nhủ, dù hôm Trung Thu, có bị tên trưởng phòng tấn bao nhiêu việc thì cũng phải ra phố xách đèn lồng mà tham gia lễ hội này (bạn nhỏ nhí nhảnh ham dzui~).

Và thế là Kim Junsu cậu cứ theo đuổi cái tư tưởng đón Tết Trung Thu vui vẻ mà không biết mình đã đi tít vào một con đường cụt! Haizzz~ ai để ý đâu, một phần cũng do đường đông quá nên cậu mới tìm con đường vắng vắng đi đó chứ…

_Huhuhu…..anh…..anh à….em sợ…..huhuhu….cứu em…..

_Bọn mày….không được…động đến cô ấy…

_Hahha, đến lúc này mà còn sức bảo vệ người khác à??? Đưa tao cái gậy đó!

BỐP!

_Thế là xong! Tao cá là nó chả sống nổi đêm nay đâu!.....Hey bà chị, thế chừng nào tụi này lấy được thù lao của mình đây?

_Ngày mai, tại quán cũ. Giờ thì biến đi, lỡ có người bắt gặp thì nguy.

Cậu đứng im như tượng, sững sờ trước cảnh tượng được “dàn dựng” của người phụ nữ ban nãy vữa bù lu bù loa mà nấp sau lưng người đàn ông ấy. Qua ánh đèn vàng hiu hắt ngoài phố, cậu chỉ có thể thấy mờ ảo người phụ nữ ấy có gương mặt của một thiên sứ, nhưng tiếc thay là cái nụ cười đầy ác tâm và tham vọng trong mặt cô ta đã biến nó thành một con ác quỷ đáng kinh tởm. Cậu đoán, cô ả là người yêu của người đàn ông kia, hoặc có thể là vợ…?

Cho đến khi bọn chúng bỏ đi khuất hẳn, Junsu mới giật mình mà chạy tới chỗ người ấy và đưa ngay đến bệnh viện.

=====

Junsu thở dài cầm lấy tờ hóa đơn ghi hai chữ “Viện phí” rồi trở lại chỗ phòng cấp cứu của người đàn ông kia, người mà cậu không hề quen biết mà phải tốn cho người đó gần triệu won...“Ách, đời thật là chết tiệt mà!”, cậu thầm rủa trong lòng, ngồi xuống ghế chờ một cách bực bội.

_Cậu Kim Junsu?

_Vâng._Junsu đứng dậy khẽ người chào ông bác sĩ già vừa từ phòng bệnh của người kia đi ra_Anh ta không sao chứ ạ?

_Anh ta bị thương khá nặng, nhưng vì được đưa đến bệnh viện kịp thời nên đã tạm thời không sao. Chỉ là…._Vị bác sĩ ngập ngừng một lúc_Đầu anh ta bị va đập khá mạnh, tích tụ máu bầm, có thể sẽ ảnh hưởng đến trí nhớ lúc trước…

_Chết tiệt!_Hai chữ khẽ thoát ra khỏi miệng cậu. Hôm nay là ngày xui xẻo gì không biết. Hết bị dồn việc rồi tới dính vô một người không quen biết gì thế này. Thật là…!

_Cậu Junsu? Cậu không sao chứ?

_...À vâng, tôi ổn.

_Cậu có thể vào thăm anh ấy, nếu cậu muốn._Ông bác sĩ mỉm cười, vỗ nhẹ vai cậu một cái rồi bước đi.

_Cuộc đời nhiều lúc thật muốn chửi thề dù rằng mình rất trong sáng._Junsu chán nản lắc lắc đầu rồi mở cửa vào phòng bệnh. (p/s: câu này trong parody Wrong number của KSTE DBsubteam~)

Bước vào phòng, Junsu khẽ cau mày vì cái mùi bệnh viện đáng ghét xộc vào mũi cậu. Bệnh viện là nơi để lại trong kí ức cậu nhiều điều chẳng hay ho gì.

Kéo ghế đến cạnh chiếc giường trắng tinh, Junsu ngồi xuống và bắt đầu “soi” người đàn ông ấy. Anh ta trông hơi quen (mà cậu chả nhớ), có vẻ lớn tuổi và dày dặn, nói chung là trông khá là đẹp trai (^///^). Đôi mắt một mí, sóng mũi cao cao và hơi nhô cao ở đoạn giữa…A~, cái đôi môi đỏ này… có phải thực sự thuộc về một người đàn ông không vậy? (==” tiểu Kim soi ghê ế~)

Sau gần 15 phút soi mói khuôn mặt người khác, Junsu mới đưa ra một kết luận rằng: anh ta giàu, đẹp trai, vợ cũng đẹp (nhưng tiếc là ác quỷ), rồi bị cô ta hại…để cướp tài sản hay…âm mưu gì đó……Dù sao thì, trông anh ta có vẻ là người tốt.

======

_Umm….

Junsu uể oải mở mắt ngồi thẳng dậy khi cảm thấy cử động của người nằm trên giường. Đã ba ngày rồi mới tỉnh. Làm cậu cứ phải chạy tới chạy lui giữa công ty và bệnh viện, chưa kể là cái tên trưởng phòng chết tiệt kia cứ la ó om sòm gì đó mà cậu cóc thèm nghe. Bực ghê, miễn việc của cậu cậu làm xong hết là được rồi chứ gì!

_Anh tỉnh rồi à?

_........

_Anh…không sao chứ? Tôi đi gọi bác sĩ nhé?

Chưa kịp đứng dậy thì anh ta vội chụp lấy tay Junsu_Hyung ah~

_Có lầm không vậy!? Tôi trẻ hơn anh đó! Nhìn mặt là đủ biết rồi. Với lại chúng ta không quen, đừng gọi tôi thân mật thế.

_Hyung~_Anh ta mở to mắt nhìn tôi với vẻ mặt “đây là hyung của mình” rồi ôm chầm lấy cậu (-.- ;;; )

_A…!!! Nè anh gì ơi, đừng làm vậy chứ! Chúng ta có thân thiết quen biết gì nhau đâu!!!_Junsu cố gắng đẩy anh ta ra nhưng không thể vì anh ta quá mạnh (hay vì cậu quá yếu đây XD)_Ôi trời ơi….! BÁC SĨ~!!!!!!!!!!!

_Có phải không vậy!? Tôi thực sự không hề quen anh ta, chỉ thấy anh ta bị hại nên đem vào đây thôi! Mà giờ thế này thì chẳng lẽ tôi phải nuôi anh ta luôn à?!

_Cậu Kim bình tĩnh, cái này…_Vị bác sĩ hít một hơi sâu_Lúc cậu tìm anh ta không có chứng minh thư hay bất cứ thứ gì à?!

_Không có cái gì sất! Nếu biết tôi đâu có điên mà bỏ cả triệu won ra đóng viện phí cho anh ta!

_Tôi đã bảo là cậu bình tĩnh._Lấy tay áo lau mồ hơi_Việc mất trí thế này, thời gian có thể từ từ chữa được…

_Khoảng bao lâu?!

_Nếu ở tại bệnh viện điều trị thì, một năm là ngắn nhất! *vội bịt tai*

_CÁI GÌ?!!!!!!!!!!_Tiếng hét có tần số cao ghê a, làm mấy cô y tá giật mình buông đồ trên tay hết rồi

_Chúng tôi sẽ cố ga….

RẦM!

_Cậu Kim!!!! Cậu Kim à!!!

Cạch! *quay lại*

_Anh ta có thể xuất viện chưa?!

_R…..rồi…

_Tôi đưa anh ta về!

_Ơ…khoan…khoan đã cậu Kim!!!

RẦM!

_Anh tên gì thế? Còn nhớ không?_Junsu vừa hỏi vừa nghiêng người qua mà thắt dây an toàn cho cái con người già bị con nít hóa kia

_Yoochun! Gọi là Chunnie đi hyung~_Anh ta kéo dài giọng với chất giọng trầm ấm của mình, nghe rất dễ thương (^///^)

_Haizzz…Đã bảo đừng gọi là “hyung” mà!_Junsu thở dài nhấn ga lái đi. Trong đầu bay ra muôn vàn thứ gọi là $$$ mà mình phải chi ra vì sắp phải “nuôi” thêm một nhân khẩu lạ hoắc trong nhà. Ây ây, ai biểu Kim Junsu cậu là một con người siêu siêu siêu tốt làm gì chứ!

_Hyung~

_Aisshh! Gọi là Junsu!_Junsu đáp cụt ngủn. “Thà để anh ta gọi tên còn hơn gọi hyung thế này! Nghe mà nổi cả da vịt!”

_Um….Junsuuu~_Anh ta-Yoochun, gật gật đầu tỏ vẻ hiểu ý rồi đột ngột vươn tay chạm vào mặt cậu_Junsu đẹp quá! Da mặt mịn mịn…Woa, môi đỏ quá đi… (Au *bịt mũi?*: ==” cái loại con nít quỷ biến hóa gì đây…?! *ngất*)

Junsu đông cứng người. Lần đầu tiên trong cuộc đời cậu bị sờ mó tự nhiên và công khai như thế này. Cậu cảm nhận được mặt mình đang nóng dần lên, trong khi cái bàn tay kia cứ sờ sờ, thỉnh thoảng lại nhéo nhẹ một cái. Vì việc hất ra mấy lần có vẻ không có xi nhê nên Junsu cậu từ bỏ cái ý nghĩ đó trên đường rồi cán bẹp nó rồi.

Junsu cứ thế mà mím môi lái xe về tới nhà mình. Cực hình cực hình cực hình a!

=====

_Woa~ Junsu giỏi quá! Nấu ăn ngon quá đi!_Yoochun khen lấy khen để khi húp sì sụp chén canh rong biển của mình_Junsu ngày nào cũng nấu cho Chunnie nha!

_Uhm…_Junsu mỉm cười gật đầu, không nói gì hơn. Vì căn bản là, cái tên to xác tính con nít trước mặt mình thật sự…….không biết dùng từ gì để nói đây! Đã một tuần trôi qua, chịu đựng chịu đựng chịu đựng……muôn vàn từ đó thấm vào suy nghĩ của Kim Junsu như là một sự ám ảnh rồi. Thật là…..muốn bùng phát!!!

Trời ơi, tại sao lại cho con có tính nhân đạo cao cả vậy!!!

Nhớ lại cách đây năm ngày, nghĩa là sau “bé” Chunnie đã được Junsu đem về “nuôi” hai ngày, vì không thể chịu nổi việc “vô công ty là có thêm một cái đuôi đi theo ngồi đó tới khi cậu về thì về theo” nên Junsu đã quyết định đem Yoochun đến đồn cảnh sát nhờ người ta đăng tin “trẻ lạc”. Nhưng chưa đầy ba tiếng thì bị đồn trả về với lí do là “cậu không nên đưa người nhà của mình vào đồn thế chứ!”…..==” Cũng vì thế mà Junsu cậu lại phải tiếp tục nuôi cái của nợ “trời ban” này.

_Junsu…Junsu ah~

_Hmm???

_Chunnie muốn ăn mì Ý…Mai Junsu làm nha? Nha?~

_Rồi rồi, biết rồi._Junsu gật gù rồi thu dọn chén bát đi rửa. Yoochun cũng lăng xăng thu dọn phụ cậu rồi mang đến bồn rửa chén._Anh…à Chunnie đi ra phòng khách coi tivi đi, để Junsu rửa là được rồi.

_Ui~ đến bây giờ Junsu vẫn gọi Chunnie là anh thế?! Giận Junsu luôn!_Yoochun phồng má tỏ vẻ giận dỗi rồi vùng vằng bỏ đi, bỏ lại Junsu một mình đứng nhìn mà nén cười. Thật dễ thương khi một người trưởng thành làm những hành động của con nít như vậy….Junsu tự cười một mình, lắc nhẹ đầu, tay vẫn không quên nhiệm vụ rửa đống chén đĩa.

Sau bữa tối, thường thì Junsu sẽ ngồi coi tin tức hay bóng đá, phim ảnh linh tinh gì đó để thư giãn rồi mới đem việc ra làm. Nhưng bây giờ thì khác, sau bữa tối, Junsu phải bay đi mà mần việc vì tivi đã bị “Chunnie” giành coi hoạt hình mất tiêu rồi! Thế nên việc làm xong hết thì cũng phải lết đi mà ngồi coi hoạt hình với “Chunnie” luôn…

Tối khuya, mới là cái vấn đề kinh khủng nhất mà khiến Junsu không hề muốn đi ngủ chút nào. Nếu như “Chunnie” chịu ngủ một mình một phòng.

Ngay từ hôm đầu tiên, cái giường của cậu đã bị chiếm một nửa diện tích. Cái con người tên “Chunnie” kia cứ một mực không chịu ngủ một mình mà đòi ngủ chung với cậu, chưa kể khi ngủ còn ôm cứng ngắc, báo hại Junsu cả đêm cả cục cựa được tí nào, sáng nào cũng cứng người mà bò dậy đi làm.

Rồi, tới lúc ngủ rồi đó! (=.= |||)

_Ngủ ngon, Junsu~_Yoochun thích thú hôn chụt lên má Junsu rồi vòng tay ôm cậu, vùi đầu vào vai cậu nhắm mắt ngủ.

Haizzz….Cái vụ hôn trước khi ngủ này bị “Chunnie” làm cả tuần nên quen rồi, không như bữa đầu mà hét lên tặng cho “Chunnie” một cái bạt tai (==”). Thôi cứ coi như là có thêm cái gối ôm trên giường vậy. Junsu thở dài, khẽ nhích người lên một tí rồi chìm vào giấc ngủ…

<<<<<=>>>>>

_Tìm không thấy?!! Cái xó xỉnh nào mà cậu ta đến mà không ai tìm ra hả?!!!_Người thanh niên với khuôn mặt giận dữ pha sự lo lắng ném mạnh cái li thủy tinh xuống nền gạch sáng bóng_Có đào tung cái nước này cũng phải tìm cho ra!

_Vâng, thưa cậu chủ!

_Bình tĩnh nào hyung, Yoochun hyung đâu phải là người hay đi lung tung.

_Hyung biết thế, nhưng nếu không xảy ra chuyện gì thì đã gọi về báo cho hyung biết để không phải lo lắng thế này rồi!

_Không phải đêm qua anh ấy sau khi nhận điện thoại của vợ yêu dấu thì đã chạy biến mà bỏ em với hyung lại trả tiền đấy sao?!

_Changminie, ngày nào mà hyung chưa công nhận Im Yoona là người nhà thì cô ta vẫn chưa là vợ của Yoochun!

_Vâng vâng, chưa là vợ dù đã có giấy đăng kí kết hôn và đám cưới đàng hoàng…_Cậu thanh niên nhỏ hơn-Changmin-thấp giọng nói chỉ đủ cho mình nghe

_Nói gì đó!? *liếc*

_Hô hô….em có nói gì đâu!_Changmin phớt lỡ rồi bật người đứng dậy_Em đi sang nhà hyung ấy thử xem sao.

_Hey, hyung đi với!

Cộc cộc!

_Vào đi!

_Thưa cậu chủ, có tin rồi!

_Nói mau!

_Cô Park đã về, nhưng bị thương nặng đang trong viện cấp cứu. Còn ngài Park thì…

_Yoochun làm sao hả?!!!

_Thưa…cô Park trước khi bất tỉnh…nói là…ngài Park bị bọn tấn công….đánh gần chết rồi mang đi mất rồi ạ…!!

Sững người.

_Hyung!!! Jaejoong hyung!!

=====

_Hôm nay Chunnie ở nhà nhé! Vì hôm nay đi làm nhiều việc làm lắm nên Junsu không đưa Chunnie đi đến công ty được đâu._Junsu nói nhanh vì giờ làm sắp đến, tay vớ lấy cái áo khoác treo trên móc đồ cạnh cửa chính_Chunnie ở nhà đừng có táy máy lung tung đồ của Junsu đó!

_Không muốn đâu~ Junsu cho Chunnie đi theo với!_Và cái “của nợ trời ban” lập tức sụt sùi bay tới ôm cứng tay cậu, dứt quyết không cho đi ra khỏi nhà_Đi đi~ Chunnie hứa sẽ không làm phiền Junsu làm việc đâu mà!~

_Ôi trời ạ…!_Junsu nhìn Yoochun bằng ánh mắt không tưởng và “không thể sống mãi như thế được”, suy nghĩ một hồi lâu rồi quyết định…móc điện thoại ra gọi. Sau ba hồi đổ chuông, bên kia bắt máy trả lời_Annyeong Yunho hyung! Lâu không gặp hyung, em nhớ hyung ghê~!.........À uhm thì có chút chuyện…Jang Rin đang được nghỉ học phải không hyung?...Tại em có một người đang sống chung với em….Aisshhh~ hyung nghĩ cái bậy bạ gì trong đầu thế hả?! Không phải!........Mệt, không nói với hyung nữa. Hyung bảo Rinnie sang nhà em ngay bây giờ đi….NOW!!!!!!

_Junsu dữ quá đi~_Yoochun cau mày, hai má phụng phịu nhìn Junsu, tay vẫn không chịu buông_Junsu không muốn Chunnie đi làm với Junsu! Junsu xấu quá!

_Ai da, thật sự hôm nay rất bận mà, hôm khác Junsu dẫn Chunnie đi ăn kem coi như bù, được không?

_Hứa rồi đó! Ngoéo tay nào!

_Uhm…_Junsu thở phào ngoéo tay Yoochun. Cuối cùng thì cũng giải quyết được tạm thời cái “của nợ trời ban” rồi._Bây giờ dù gì cũng đã trễ, thôi thì ngồi đợi Jang Rin đến luôn vậy.

_Junsu ah~ Jang Rin là ai vậy?_Yoochun giật giật vạt áo khoác của Junsu, hỏi_Có dễ thương như Junsu hông?

_Đảm bảo Chunnie gặp sẽ thích ngay. Jang Rin rất đáng yêu đó nha!~ Biết nấu ăn giỏi như Junsu vậy, còn biết hát, chơi game giỏi,…

Ding dong!~

_Thật vui khi được gặp lại em, Rinnie~_Junsu vui vẻ vòng tay ôm lấy cô gái nhỏ nhắn có gương mặt phờ phạc vì chưa tỉnh ngủ mà đã bị ông anh trai dựng đầu dậy bảo đến đây_Phiền em giúp oppa nhé! Vài bữa thôi, sau đó oppa sẽ dẫn em đi chơi và đi ăn mấy món thật ngon nha!

_Rồi rồi, oppa đi đi…_Jang Rin gục gật đầu_À mà quên, oppa phải chỉ em người oppa muốn em làm “bảo mẫu” là ai chứ?

_Giới thiệu với em, đây là Yoochun, em gọi là Chunnie được rồi. Chunnie, đây là Rinnie. Hai người làm quen nha.

_Oppa, oppa, có cái gì nhầm lẫn ở đây thì phải..._Jang Rin lập tức bừng tỉnh khi nghe Junsu con người lớn tuổi kia chính là người mà cô nhóc phải chăm sóc_Em làm baby-sister, chứ không phải làm male-sister đâu!

_Oppa nói cái này, em bình tĩnh xíu...Chuyện là….$#&%#$@$&%^….._Rồi tuông một tràng vào tai Jang Rin_Tóm lại là em giúp oppa, ở nhà lo cho anh ta, oppa không thể cứ đem theo anh ta vào công ty mãi được.

_Ôi trời ơi! Em đến bó tay oppa. Không dưng đem người lạ hoắc về nhà, còn nuôi nữa chứ._Jang Rin chậc chậc lưỡi chán nản, không hề chú ý tới việc “của nợ trời ban” kia đang sờ sờ nắn nắn gì đó tay trái của mình ==”_Sao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC