Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap này viết theo lời của Jungkook.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tôi mang theo tâm trạng bực dọc trên suốt quãng đường trở về kí túc xá. Cứ nghĩ đến chuyện lúc chiều, tôi lại như muốn phát điên lên được. Từ cách mà Yuju đối xử với tôi đến những lời mà cô ấy nói, rằng cô ấy muốn cắt đứt toàn bộ quan hệ với tôi, tất cả mọi thứ như chất xúc tác khiến tâm trạng tôi trở nên căng thẳng, bực bội.

Tại sao cô ấy có thể nói ra những lời như vậy? Tôi cũng đã suy nghĩ rất kĩ xem bản thân mình có làm chuyện gì khiến cô ấy khó chịu hay không, nhưng tôi hoàn toàn không thể nghĩ ra, hoặc cũng có thể là tôi đã vô tình làm gì đó không vừa mắt cô ấy mà tôi không biết. Nhưng suy cho cùng, cô ấy hẳn là vẫn không nên đối xử với tôi như vậy. Tôi chẳng hề muốn tức giận với cô ấy, nhưng chẳng hiểu vì sao hôm nay cách cư xử của cô ấy lại khiến tôi vô cùng bực mình. Tôi chấp nhận tính cách của cô ấy nhưng cũng không thể để cô ấy vô cớ tức giận với mình vì những điều vô lí được.

Nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng đó, tôi vô thức quăng mạnh chiếc điều khiển máy điều hoà trên tay. Tôi không muốn tiếp tục nghĩ về Yuju nữa, bởi cô ấy luôn khiến tôi hoàn toàn bị mất kiểm soát.

"Em làm gì mà phát tiết lên cái TV như vậy? Bể màn hình rồi này thấy chưa?"

Anh quản lí đang lái xe bỗng tấp lại vào một bên lề đường nhắc nhở tôi. Bấy giờ tôi mới nhận ra mình thực sự có hơi quá đáng. Tôi hạ giọng xin lỗi anh quản lí một tiếng rồi tự giác bước xuống xe, thấy vẻ mặt tôi có chút căng thẳng, anh ấy cũng quan tâm hỏi.

"Em không sao chứ? Khuya thế này rồi còn đi đâu?"

Tôi lấy từ trong xe ra một chiếc nón chùm đầu màu đen đồng thời quay đầu nói với anh quản lí.

"Em phải xuống xe ngay, nếu không em không biết là mình sẽ làm ra loại chuyện gì nữa"

Có thể tôi sẽ không kiềm chế được mà phá nát luôn mọi thứ trong xe mất.

Tôi thuyết phục một hồi, rốt cuộc anh quản lý cũng yên tâm để tôi rời đi mà không gặng hỏi thêm lí do tại sao tôi lại trở nên như vậy. Kì thật tôi chỉ biết đó là do Yuju, nhưng tôi lại nửa chắc chắn nửa không chắc chắn bởi vì chẳng có lí do gì mà cô ấy lại tồn tại trong tâm trí tôi lâu như vậy cả.

Tôi lang thang cảm nhận không khí mát mẻ của buổi đêm lặng như tờ. Khác với Thượng Hải xa hoa luôn sặc mùi khói bụi, Seoul của đất nước tôi vẫn là thành phố yên bình và trong lành nhất mỗi khi đêm đến. Mấy tiếng ngồi máy bay từ buổi chụp hình ở Thượng Hải trở về Seoul đã đủ mệt mỏi đối với tôi rồi, lại còn thêm chuyện của tôi và Yuju, tôi chẳng còn cách nào khiến tâm trí mình khuây khoả ngoài cách đi dạo quanh thành phố như thế này.

Seoul về đêm hoàn toàn vắng vẻ và yên ắng. Không có một người nào đeo bám, chụp hình, hay dùng ánh mắt long sòng sọc nhìn vào tôi cả, có lẽ như vậy lại tốt hơn, bởi thứ tôi đang cần chính là sự yên tĩnh. Yên tĩnh để suy nghĩ về mọi thứ đã diễn ra.

Tôi biết lúc đó Yuju chỉ là nhất thời tức giận nên mới nói ra những lời hồ đồ như vậy nhưng suy cho cùng cô ấy vẫn là người có lỗi. Cô ấy nói nặng lời với tôi, tỏ thái độ với tôi trong khi tôi còn chẳng biết lí do là gì nữa. Ít nhất cô ấy cũng phải cho tôi biết lí do giải thích cho sự cáu gắt của cô ấy đối với tôi lúc đó chứ. Nhưng cô ấy đã chẳng nói chẳng rằng mà bỏ đi một mạch khiến tôi hụt hẫng vô cùng.

Suy nghĩ miên man một hồi, không biết làm thế nào mà tôi lại đang đứng trước kí túc xá của Gfriend rồi. Ngước lên nhìn ánh đèn vẫn còn sáng nơi lầu bốn quen thuộc mà lúc trước tôi thường hay sang thăm Eunha và đưa cho cô ấy một ít đồ ăn do mẹ tôi làm, tôi lại không có can đảm quay đầu cũng như tiến về phía trước. Có một thứ gì đó đang đè nặng lên cả trái tim và lí trí của tôi, để rồi tôi nhận ra một hình bóng quen thuộc đang bước lại gần từ phía xa. Vẫn là dáng người cao ráo, thon thả, vẫn là khuôn mặt tươi sáng, xinh đẹp đó nhưng dường như tôi lại cảm thấy rất xa lạ. Có thể là vì tâm trạng tôi đang không được ổn định lắm, hoặc cũng có thể do người đàn ông mà cô ấy đang khoác tay, họ trao cho nhau những ánh nhìn đắm đuối khiến tôi chợt cảm thấy như mình đứng đây liền trở thành một người thừa thải. Nhưng tôi lại không có cách nào rời đi, chỉ đứng yên lặng sau chiếc ô tô nghe những tiếng nói từ xa vọng lại.

"Hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm. Em đã rất vui"

Vui? Giữa hai người chúng ta đã xảy ra chuyện như vậy mà cậu vẫn còn vui vẻ đi chơi cùng người đàn ông khác được hay sao hả Yuju? Tôi nghe rõ tiếng cười hạnh phúc của anh Jaebum, người anh mà tôi luôn tôn trọng.

"Anh cũng vậy, em mau buông tay anh ra và đi vào ngủ sớm đi. Nhớ là phải ngủ ngay đó"

Tôi có thể thấy được nụ cười hạnh phúc tràn ngập trên gương mặt của cô ấy. Nó khiến trái tim tôi như đang bị nghẹn chặt lại, từng mạch máu sôi trào căng tức như đang muốn vỡ tan ra.

"Em biết rồi. Anh cũng như vậy nhé"

Yujin nói không sai. Choi Yuju hình như đã thực sự rơi vào lưới tình của anh Jaebum rồi.

Có phải vì vậy mà cậu mới trở nên lạnh nhạt với tôi không Yuju?

Lúc Jaebum rời đi cũng là lúc Yuju quay đầu toan bước vào kí túc. Không biết mất khoảng thời gian bao lâu, tôi đã chạy đến thật nhanh và giữ chặt lấy tay cô ấy kéo ngược trở lại. Tôi cũng không biết vì sao mình lại hành động như vậy, chỉ biết rằng cơn tức giận của tôi vừa mới kìm nén lại như con thú dữ xổng chuồng mà bùng phát.

"Choi Yuju!"

Tôi giữ chặt lấy cổ tay của cô ấy khiến cô ấy kêu lên một tiếng. Tôi giảm lại lực đạo, tránh làm cô ấy đau, đối diện với đôi mắt long sòng sọc đang nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi đưa tay ấn cô ấy vào bức tường đá bên cạnh, hai tay vẫn khoá chặt tay cô ấy phòng ngừa cô ấy chạy thoát. Giờ đây khi nhìn vào mắt cô ấy ở khoảng cách gần như vậy, tôi không tự chủ được bản thân liền mạnh mẽ ôm cô ấy vào lòng. Bàn tay tôi siết chặt tấm lưng trần của cô ấy, nhìn vào bộ váy quyến rũ lúc chụp ảnh cô ấy vẫn còn mặc ở trên người, trái tim tôi không tránh khỏi một hồi rung đập mạnh mẽ. Cô ấy hiện tại thật xinh đẹp và gợi cảm, mái tóc màu nâu đỏ uốn xoăn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, bờ môi son màu đỏ rượu bỗng chốc lại hé mở càng làm cô ấy thập phần quyến rũ, bỗng chốc, bàn tay cô ấy chạm vào tấm lưng trống trải của tôi, cách một lớp áo sơ mi khiến toàn thân tôi run lên vì xúc động. Tôi đã hiểu vì sao mình lại trở nên như vậy, vì sao mình lại mất kiểm soát khi ở bên cô ấy như thế này, rốt cuộc tôi cũng đã hiểu.

Là vì tôi đối với cô ấy tồn tại một loại tình cảm đặc biệt, tôi chắc chắn rằng giờ đây tôi đã không còn xem cô ấy là một người bạn bình thường nữa. Tôi thật ngu ngốc khi bây giờ mới nhận ra điều này, khi mà cô ấy đã chọn cách rời xa và cắt đứt mọi quan hệ với tôi.

"Jungkook"

Cô ấy gọi tên tôi, như cái cách mà cô ấy gọi tôi trong cơn say lần trước. Giọng nói quyến rũ, ngọt ngào đem tôi từ thực tại phóng thẳng vào trong đê mê. Đôi môi tôi trở nên khô khốc, giọng nói cô ấy cất lên gọi tên tôi khiến từng tế bào trên người tôi bỗng trở nên tê rần. Tôi tê dại tận hưởng cái ôm nhẹ nhàng từ cô ấy, bản thân cũng vòng tay ôm cô ấy thật chặt, như muốn giữ cô ấy mãi mãi là của mình, và, tôi ngửi thấy mùi rượu.

Cô ấy đã uống rượu.

"Cậu uống rượu mà dám để người đàn ông khác đưa về nhà hay sao?"

Tôi bỗng nhiên nghĩ đến chuyện đó lại tức giận, tuy nhiên vẫn ôm chặt lấy cô ấy, để thoả mãn trái tim đang nảy lên từng hồi trong lồng ngực mình, để cô ấy cảm nhận được rằng tôi hiện tại cần cô ấy biết nhường nào. Nếu không gặp cô ấy đêm nay, chắc tôi sẽ phát điên lên vì khó chịu mất.

"Cậu nói như vậy tức là chỉ mình cậu mới được quyền làm như vậy đó hả?"

Trong cơn say, cô ấy cười nắc nẻ nhìn tôi bằng ánh mắt gợi cảm. Được một lúc không thấy tôi trả lời, cô ấy liền chủ động tách ra khỏi người tôi. Nhất thời cảm thấy hụt hẫng, tôi toan đưa tay kéo cô ấy trở lại lòng mình thì cô ấy đã kịp đưa ngón tay trỏ lên môi tôi chặn lại. Cô ấy ghé sát vào tai tôi nói bằng chất giọng khiến hai bàn chân tôi trong giây lát trở nên mềm nhũn.

"Cậu có muốn tôi hay không?"

Giọng nói trầm ấm quyến rũ vừa vang lên bên tai, tôi liền lao vào cô ấy như điên dại. Tôi áp môi mình lên bờ môi gợi cảm của cô ấy, hôn cô ấy một cách ngấu nghiến. Tôi không phủ nhận, hiện tại chính bản thân mình như một con dã thú đang rất thèm khát hơi thở của cô ấy. Tôi không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cô ấy, tôi chỉ biết tâm trí mình hiện tại đang điên loạn, rất muốn đắm chìm trong sự mê man mà cô ấy đem lại.

"Tôi muốn cậu. Rất muốn"

Tôi đưa đầu lưỡi ướt át của mình thăm dò vào khoang miệng ấm nóng của cô ấy, rồi chiếc lưỡi đáng yêu của cô ấy bắt đầu quấn lấy đầu lưỡi của tôi, chúng tôi hôn nhau tựa như không còn muốn biết đâu là trời đất. Mùi rượu từ miệng cô ấy trở thành chất xúc tác khiến tôi càng ngày càng trở nên cuồng nhiệt.

Chúng tôi cứ triền miên một lúc lâu cho đến khi cô ấy hô hấp một cách thật khó khăn. Tôi buông cô ấy ra, quần áo trên người cả hai đã trở nên xộc xệch, tôi vẫn chưa cam lòng tiếp tục vùi đầu vào bờ vai gầy gò của cô ấy, cảm nhận mùi hương êm dịu từ làn da căng mịn. Cô ấy ôm lấy gáy tôi, ngửa cổ, nhắm mắt thở một cách nặng nhọc. Rồi tôi lại cảm nhận được trái tim mình hẫng đi một nhịp khi cô ấy đưa bàn tay lên gáy tôi chặn lại mọi động tác của tôi, và tôi chỉ mới vừa cắn lấy xương quai xanh của cô ấy để lại một dấu hôn đỏ hồng quyến rũ.

"Đủ rồi đấy"

Giọng nói của cô ấy khiến tôi từ trong ngây dại trở về với thực tại. Tâm trí tôi lúc này hoàn toàn bị lấy đầy bởi hơi thở và mùi hương từ cô ấy, bức tôi muốn phát điên lên. Tại sao cô ấy lại khiến tôi trở nên như vậy?

"Cậu thật xinh đẹp"

Cô ấy nhắm mắt ngất lịm đi trong lòng tôi. Bờ vai trần trụi run lên từng hồi, tôi đau lòng khi thấy một giọt nước mắt từ khoé mắt của cô ấy rơi xuống. Tôi sai mất rồi. Tôi không nên làm như vậy, nhất là giữa chúng tôi hiện tại chẳng hề tồn tại một mối quan hệ nào. Nhưng cô ấy cũng đã chủ động đối với tôi, có thể cô ấy cũng có cảm giác với tôi hoặc cũng có thể cô ấy hành động như vậy là vì đang ở trong cơn say. Tôi ôm cô ấy trong lòng thêm một lúc lâu nữa rồi cuối cùng cũng quyết định đưa cô ấy lên kí túc xá. Nhìn cô ấy ngủ một cách yên bình trong lòng thôi tôi cũng thấy thật hạnh phúc. Có lẽ chúng tôi cần thời gian để hiểu rõ nhau hơn. Có thể ngày mai cô ấy sẽ quên hết chuyện đêm nay những tôi nhất định sẽ đợi cô ấy, và cũng là cho bản thân mình thời gian để xác định một cách rõ ràng tình cảm của bản thân. Một khi tôi đã chắc chắn mình yêu cô ấy, tôi sẽ giành lấy cô ấy bằng mọi giá.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đem theo mùi hương dịu nhẹ của Yuju còn sót lại trên người, Jungkook mỉm cười khoan khoái chỉnh lại đầu tóc rồi bước ra khỏi kí túc xá, anh đi ngang qua con hẻm nhỏ, chợt thấy một bóng người lấp ló đang nhìn mình từ phía trong. Jungkook quay đầu lại, vừa kịp lúc nhận ra người đó.

"Eun Byul?"

Anh nheo mắt gọi tên cô gái trong con hẻm nhỏ, nghi ngờ đưa mắt quan sát xung quanh. Không có ai cả, tại sao cậu ấy lại ở đây vào giờ này?

"Jungkookkkkk!"

Eun Byul nhác thấy bóng hình quen thuộc, cô vội chạy thật nhanh đến lao vào lòng anh, ôm anh thật chặt. Vẻ mặt sợ sệt khiến Jungkook có phần lo lắng lại tiếp tục gặng hỏi.

"Có chuyện gì vậy? Cậu bình tĩnh đi nào"

Anh có chút không thoải mái đưa tay tách Eun Byul ra khỏi người mình cúi đầu xuống hỏi han. Eun Byul hụt hẫng, nước mắt bỗng nhiên tuôn trào, vươn tay chỉ vào chiếc xe ở đằng xa. Jungkook nhìn theo chiếc xe đó, vừa kịp lúc chiếc xe đó rời khỏi anh cũng nhìn thấy rõ mặt người ngồi ở trong.

Im Jaebum...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#syy