7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nghĩa Kiện, đừng quên tên em, có được không?"

***

Gần trưa, ánh sáng đã bắt đầu len lõi vào những chậu cây trên bàn, xuyên qua từng chiếc lá trải đều khắp căn phòng. Diệp Nhã Tịnh bắt đầu ngọ nguậy thân mình, có lẻ là sắp thức rồi.

Cô từ từ mở mắt, nhưng đập vào mắt mình không phải khung cảnh của cửa sổ mà là ngực của Khương Nghĩa Kiện. Đến thời điểm đó cô vẫn nữa tỉnh nữa mơ không nhận thức được mình đang nằm trong vòng tay của anh, cô hoàn toàn không nghĩ gì hết mà nhắm mắt lại định thiếp đi thêm lúc nữa. Nhưng chỉ vài giây sau đó, Diệp Nhã Tịnh dường như đã trở về hiện thực, lập tức vương to đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngực anh. Cứ như cô đã đang làm chuyện gì đó rất không thể chấp nhận được.

Từ từ ngước mặt lên nhìn Khương Nghĩa Kiện vẫn còn đang ngủ, lúc này đến cả thở cô cũng không dám thở mạnh. Sau khi đã xác định được tất cả các bối cảnh xung quanh và trước mặt, cô chỉ một giây sau đó liền bật ngồi dậy khỏi vòng tay của anh. Nhưng Diệp Nhã Tịnh hoàn toàn không biết từng cử chỉ như kích động, giật mình, từng cái rung hay thở hắt ra của cô, Khương Nghĩa Kiện hoàn toàn đều biết. Vì anh đã thức giấc từ lâu rồi, chủ yếu là nén lại giường thêm một lúc để nằm ngắm cô ngủ, chỉ thế thôi.

Khương Nghĩa Kiện hoàn toàn đoán được rằng cô chắc chắn sẽ bật dậy sau khi thức giấc, nên căn bản anh đã thủ sẵn tư thế để ôm cô trở lại vào trong lòng mình. Và cứ như thế, Diệp Nhã Tịnh lại nằm im như khúc gỗ sau loạt hành động như kéo cả người cô trở lại giường, một tay dí đầu cô sát vào ngực anh, tiếp sau đó lại vuốt nhẹ mái tóc của cô để trong nó dễ nhìn hơn,...

Tất cả quá trình đó anh hoàn toàn không nói một lời nào, chỉ im lặng cũng đủ làm cho cô đứng hình mất nữa ngày.

Cảm giác gì thế này? Nằm trong lòng Khương Nghĩa Kiện quả thực cảm thấy rất ấm, hơn nữa lại còn có chút rất an tâm. Giống như chỉ cần ôm nhau nằm ngủ thế thôi, phong ba bão táp ngoài kia đợi khi nào chúng ta thức dậy rồi cùng nhau giải quyết. Thực sự cho đến giờ phút này, cô căn bản chưa hiểu rõ được lòng mình. Nhưng có một điều rất chắc chắn, là Diệp Nhã Tịnh cô phải lòng Khương Nghĩa Kiện mất rồi.

Chẳng biết mở lòng vào thời điểm này là đúng hay sai, là thích hợp hay không thích hợp. Nhưng thôi mình cứ yêu đi, mình cứ đánh cược một lần đi.

"Cười gì đó?"

Khương Nghĩa Kiện uể oải nói, giọng có chút gì đó ngái ngủ.

"Chỉ là cảm thấy rất vui."

"Về chuyện gì?"

Diệp Nhã Tịnh không trả lời, thay vào đó lại vòng tay qua ôm lấy thắt lưng anh, nhích thân một chút sát vào anh hơn. Tiếng cô cười khúc khích cũng làm Khương Nghĩa Kiện bất ngờ, cuối cùng cũng chẳng hiểu nổi cô vì cái gì mà cười vui đến như vậy.

"Anh muốn ngủ thêm một chút nữa."

Khương Nghĩa Kiện một tay ôm ghì cô vào lòng, vừa nói.

"Thế em ra ngoài cho anh ngủ."

"Nằm yên."

"Nhưng em không muốn ngủ nữa."

"Nằm xem anh ngủ cũng là ý hay."

"Không muốn đâu."

Buông Diệp Nhã Tịnh khỏi người mình, Khương Nghĩa Kiện bẹo má cô rồi nói, "Thưa cô Diệp, đêm qua cô Diệp có biết cô uống say đến không biết trên biết dưới, hại một người khá mệt mỏi như tôi rất vất vã mới tìm được cô trở về. Về đến nhà lại khóc lóc ỉ ôi nói tôi là người đàn ông xấu xa, nói tôi bỉ ổi lừa gạt cô, làm cho cô từ một người không bao giờ động tới bia rượu lại một phát uống hết cả rượu trong quán bar."

Diệp Nhã Tịnh mắt đứng tròng, cẩn thận nhớ lại từng chi tiết đêm qua. Quả nhiên, từng loạt hình ảnh cứ thi nhau ùa về với cô, không chừa một đoạn nào hết. Má bắt đầu ửng lên như vừa uống xong ba chai rượu, Diệp Nhã Tịnh chỉ biết rụt đầu vào người anh để đỡ xấu hổ, trong lòng lại thầm mắng bản thân sao có thể rất không ra gì như thế.

Xấu hổ, thật không còn mặt mũi nào nữa hết. Lần sau, dù có giận dỗi hay đau lòng đến mức nào cũng không tự chuốc rượu bản thân nữa, ngốc thật mà.

Dường như sực nhớ ra còn một chuyện rất quan trọng anh chưa nói, Diệp Nhã Tịnh lập tức ngốc đầu với hai má đỏ ửng của mình lên, có chút ủy khuất hỏi anh, "Em có nói vì sao em uống nhiều rượu vậy không?."

Khương Nghĩa Kiện suy nghĩ một hồi, rồi lắc đầu bảo "Không".

Cô thở phào nhẹ nhõm, chuyện không nên nói rốt cuộc cũng không nói. Chút sĩ diện cuối cùng nhất định không được làm mất.

Khóe miệng anh tạo thành một đường cong tuyệt mỹ, có chút ý cười kín đáo.

"Anh có ngủ nữa không?"

"Sao thế?"

"Em đói."

Khương Nghĩa Kiện suýt chút nữa bật cười thành tiếng, một tay vò đầu cô chỉ thiếu một chút là thành đống rơm rạ ngoài đồng.

Anh chở cô đến một nhà hàng ăn sáng, nói rõ hơn là ăn trưa vì lúc hai người rời giường đã gần trưa mất rồi. Sau khi ăn uống xong, Khương Nghĩa Kiện đưa cô đến công ty cùng anh làm việc.

Dưới ánh nhìn của trên dưới vài chục người trong công ty, ai cũng mắt chữ A mồm chữ O thì thầm to nhỏ về người phụ nữ đang đường đường chính chính sánh đôi cùng anh vào công ty. Thường thì trước giờ chỉ có Dương Tâm Dật hay cùng Khương Nghĩa Kiện ra vào công ty để bàn công việc, nhưng chưa lần nào nhân viên thấy những hành động quá mức thân mật như anh đang làm với Diệp Nhã Tịnh.

Người phụ nữ kiều diễm xinh đẹp khoác tay người đàn ông lãnh đạm mà hảo soái, song bước cùng nhau dưới ánh mắt cảm thán của mọi người. Đúng là trai tài gái sắc.

Diệp Nhã Tịnh đi một vòng quanh phòng làm việc của Khương Nghĩa Kiện, lần trước tuy đã vào một lần nhưng cô vẫn chưa có diệp tận mắt nhìn thấy từng ngóc ngách trong phòng làm việc của anh. Cho nên chi bằng tranh thủ, một lần xem hết rốt cuộc trong đây có gì mà người ngoài mong muốn được vào đến vậy.

Quả thực mà nói, những nhân viên tầm thường như bọn họ chưa lần nào có cơ hội bước chân vào căn phòng làm việc của anh, cũng như chưa nhìn thấy ngoài Dương Tâm Dật hay đi cạnh anh ra không có người phụ nữ nào có tư cách đặt chân vào đây. Nhưng mỗi lần Dương Tâm Dật muốn vào cũng không phải dễ, cần phải có chỉ thị của Khương Nghĩa Kiện hoặc Phác Chí Huấn mới được quyền vào. Khi nãy thấy Diệp Nhã Tịnh hiên ngang khoác tay anh hướng tới phòng làm việc, không khỏi khiến người ta trố mắt trầm trồ.

Dừng tay lại chiếc hộp màu đồng trên kệ tủ, kiểu dáng của chiếc hộp trong rất cũ, kiểu những người thuộc xã hội xưa hay dùng nó để đựng mấy viên ngọc bảo hay những viên đá quý. Diệp Nhã Tịnh vừa định đưa tay lên mở hộp ra xem thì cùng lúc Khương Nghĩa Kiện gọi cô lại.

"Tịnh Tịnh, về thôi."

Cô không màng tới chiếc hộp nữa, lập tức đi về phía anh, "Xong rồi à? Em còn tưởng phải đợi đến chiều tối cơ."

"Cũng định thế, nhưng thấy em có vẻ rất chán."

Diệp Nhã Tịnh lập tức xua xua tay, "Không sao, anh cứ làm việc của anh đi. Em một mình tự chơi cũng được, không cần để ý đến em."

Cơ mà, vừa nãy anh gọi cô bằng gì? Tịnh Tịnh? Cái tên này xưa nay rất ít người gọi, ngoài bà Tần và Tạ Nhất Tâm thì chẳng còn ai nữa. Nay lại được phát ra từ miệng người đàn ông này, bảy phần ôn nhu, ba phần sủng nịnh hơn khi người khác gọi. Trong lòng lại không khỏi cảm thấy ấm áp.

Thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cô, chỉ một khắc sau đó cõi lòng anh lại mềm nhũn cả ra. Chẳng biết vì sao nữa, chỉ là cảm thấy cô rất đáng yêu, rất muốn đem cô ôm mãi vào lòng không cho ai động đến. Khương Nghĩa Kiện từ lâu lắm rồi mới có cảm giác muốn dùng tất cả để bảo vệ một người như vậy, đã rất lâu rồi.

Anh cười, ánh chiều tà soi rọi vào nụ cười rất hạnh phúc của anh.

Sau này nhất định các cô gái phải tìm được một người, người ấy nhìn mình với ánh mắt say đắm mà Khương Nghĩa Kiện đang nhìn Diệp Nhã Tịnh. Dùng ánh mắt thu gọn mỗi hình bóng cô vào vị trí trung tâm, những thứ xung quanh căn bản chỉ là phù du.

Khương Nghĩa Kiện tiêu soái tiến sát lại gần cô, một tay nâng chiếc cầm nhỏ của cô lên rồi gục đầu thả một nụ hôn xuống. Lúc đầu Diệp Nhã Tịnh bàng hoàng không biết phản ứng thế nào, về sau lại dần thích ứng rồi cũng ôm lấy thắt lưng anh để mặc anh tham lam mút mát đôi môi anh đào của mình.

Ánh hoàng hôn lại một lần nữa chiếu thẳng vào hai con người trong phòng làm việc, mỹ cảnh đang diễn quả thực rất đẹp, rất đáng để một lần trong đời cùng người mình yêu ân ái dưới ánh hoàng hôn.

Có thể là Phác Chí Huấn nói đúng, Khương Nghĩa Kiện không còn trẻ nữa, không thể giống như mười năm qua dùng phụ nữ để lãng quên người cũ được. Dùng tiền để mua phụ nữ là cách anh làm để có thể sống trong thời gian qua, nhưng lại chưa một lần công khai cho cả thế giới biết đích thị là người nào đã cùng anh ân ái hay hạnh phúc. Và nhân chứng sống là Dương Tâm Dật, chưa một lần, chưa một lần nào cả.

Nhưng có lẻ, giới hạn cuối cùng của Khương Nghĩa Kiện là cô, Diệp Nhã Tịnh. Nhưng cũng có lẻ không phải là cuối cùng, anh có thể một ngày không may nào đó sẽ hết yêu cô. Nhưng có một điều Khương Nghĩa Kiện chắc chắn, rằng anh đã thực sự lại yêu rồi. Anh đã thực sự yêu cô rồi, điều đó không có gì có thể phủ nhận được cả.

Khương Nghĩa Kiện muốn cho cả thế giới biết, rằng anh đã yêu Diệp Nhã Tịnh mất rồi.

***

Ở thế giới của hai người, người ngoài cuộc không thể biết rằng tình cảm đối phương dành cho họ nhiều bao nhiêu, hay ít đến mức nào. Chỉ duy nhất tôi và cậu, anh và em, chúng ta biết được ước lượng cảm xúc mình dành cho nhau, nó rốt cuộc nằm ở mức nào.

Đã lâu lắm rồi, Khương Nghĩa Kiện mới biết được lòng mình đã yêu ai bao nhiêu, có tình cảm với đối phương thế nào. Bởi vì gặp được Diệp Nhã Tịnh, hàng loạt xúc cảm mấy năm nay cứ thế mà tầng tầng lớp lớp trào phúng ra.

Cũng đã lâu lắm rồi, Khương Nghĩa Kiện mới thong thả nắm tay người phụ nữ bên cạnh đi dạo trên phố như thế. Không một chút kiêng dè, càng không có lấy chút ngượng ngùng, anh cứ như thế an nhiên nắm tay cô dạo phố.

Gió lạnh đừng đợt như thổi vào lòng, có chút lạnh thật, nhưng không đến nổi khó chịu.

Diệp Nhã Tịnh quay sang hỏi anh, "Anh biết không? Đã rất lâu rồi em mới có cơ hội tản bộ thế này."

"Là vì không có thời gian à?"

Hít một hơi thật sâu, như hít cả dũng khí vào người, cô nói, "Không, vì em không muốn đi một mình."

Khương Nghĩa Kiện cao hơn cô một cái đầu, nên khi nhìn xuống chỉ vừa vặn nhìn thấy được đôi gò má ưng ửng đỏ với chóp mũi của cô. Gò má đỏ chắc vì lạnh, vì thế anh cởi khoác ngoài của mình ra mặc vào cho cô, từng động tác đều nhẹ nhàng và ân cần. Diệp Nhã Tịnh cái gì cũng nhỏ hơn anh, tay cũng nhỏ, vai cũng nhỏ nên khi mặc vào trông chả thấy tay cô đâu cả, rất đáng yêu. Anh còn tỉ mỉ xăn ống tay áo lên để cô bớt vướng víu, thực chất rất chu đáo.

Tất cả mọi hành động nãy giờ anh đều không lên tiếng, vô hình chung sinh ra trong cô một loại cảm xúc được săn sóc, cũng vô tình làm mũi không biết từ lúc nào mà cảm thấy cay cay.

Khương Nghĩa Kiện sau khi xăn tay áo cho cô xong, ngước mặt nhìn lên lại bắt gặp đôi mắt ngấn nước của cô. Trong lòng lại thoáng chút xót xa, đại loại là có chút đau lòng và bất ngờ. Anh không ngờ cô lại khóc, chưa nghĩ rằng mình có làm sai gì hay không đã lập tức xoắn hết cả lên.

"Làm sao vậy?"

Diệp Nhã Tịnh với vẻ mặt bảy phần thương tâm khóc lớn nay càng lớn. Cô không nói gì cả, chỉ từng bước từng bước rúc vào lòng Khương Nghĩa Kiện, khóc ướt cả một khoảng áo sơ mi của anh.

Anh cũng không hiểu gì cả, chỉ thuận theo đó mà bọc lấy cô trong lòng mình.

"Đừng khóc, anh ở đây."

Không biết từ khi nào, nhìn thấy cô khóc anh lại không ngăn được bản thân đau lòng như thế. Cảm giác rất khó chịu, dù biết hay không biết đó có phải lỗi của anh hay không, nhưng chỉ cần cô rơi nước mắt trước mặt anh thì dường như mọi nguyên do anh đều quy chụp vào mình.

Diệp Nhã Tịnh khóc không phải vì anh ức hiếp hay vô thức làm gì có lỗi với cô, mà là vì cô thấy cõi lòng rất ấm áp, rất hạnh phúc. Từ rất lâu rồi, Diệp Nhã Tịnh cô không được ai yêu thương như vậy cả. Nhưng thoát chốc cảm giác lại xuất hiện, chỉ biết thể hiện cho anh thấy mình đang rất cảm động bằng những dòng nước mắt thôi.

Thật ngốc nghếch, nhưng cũng thật đáng yêu.

Gỡ Diệp Nhã Tịnh đang dính chặt vào người mình, Khương Nghĩa Kiện tỉ mỉ lau nước mắt trên mặt cô, cẩn thận vén những sợi tóc không an phận dính vào mặt cô sang một bên, cất giọng nuông chiều, "Em là vì cảm động đến phát khóc thật đấy à?"

Cô gật đầu một cái thật mạnh, hít lấy hít để nước mũi sắp chảy ra.

Anh nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô mà nhếch môi cười, "Sau này đừng khóc trước mặt người đàn ông khác, đây là cấm kị."

"Vì sao?"

Anh vừa xoa đầu cô vừa yêu chiều nói, "Em có biết bộ dạng em khóc trông rất không kiềm lòng được không?"

Diệp Nhã Tịnh bật cười, vừa cười mà những giọt nước mắt cũng theo đó mà rớt xuống nốt.

Ai nói mỗi lần khóc là buồn? Ai nói chỉ những lúc đau lòng mới khóc? Diệp Nhã Tịnh cô hôm nay khóc vì rất rất hạnh phúc đây này. Không biết tương lai thế nào, khó khăn trắc trở hay vui vẻ hạnh phúc, chỉ cần sống cho ngày hôm nay thật vẹn toàn, để ngày mai không hối hận về hôm nay là được.

Cô không chắc tương lai của mối quan hệ này sẽ đi về đâu, nhưng cô cược một lần, cược một niềm tin và cả cuộc đời. Cược niềm tin về một tình yêu chân chính viên mãn, cược cuộc đời cho tình yêu của cô. Chỉ mong sao sau tất cả, những gì cô nhận lại được không quá đau thương.

"Nghĩa Kiện, đừng quên tên em, có được không?"

Ánh mắt Khương Nghĩa Kiện chợt khựng lại, như động trúng vào chỗ nào đó trong tim nên có hơi nhói.

Dùng ánh mắt ba phần dò xét, anh hỏi ngược lại cô, "Sao lại nói thế?."

"Vì em muốn sau này có thế nào, anh vẫn luôn nhớ có một Diệp Nhã Tịnh anh đối xử rất tốt vào hôm nay."

Anh thoáng thở dài, thì ra không phải chuyện gì quá to tát. Chỉ là cô gái của anh lo xa, sợ rằng sau này sẽ không còn nhớ đến cô nữa. Đúng là đại ngốc.

"Được."

Diệp Nhã Tịnh mãng nguyện cười, cười tít cả mắt lại.

Ánh trăng khuất sau những tán cây, có đèn đường thay nhau soi rọi vào hình bóng cặp tình nhân đang tay trong tay thong thả trên phố. Người ngoài nhìn vào, cũng không khỏi ngưỡng mộ cho họ.

***

"Đây là thứ cô cần."

"Tiền của anh, đừng để lộ chuyện này."

"Được."

Dương Tâm Dật nhận lấy tập hồ sơ từ người đàn ông, cùng lúc đó thành giao phông bì tiền cho người đó.

Đợi hắn ta đi, Dương Tâm Dật chậm rãi mở tập hồ sơ ra, chăm chú đọc từng dòng chữ trong đó. Một lúc sau đó, nét mặt cô có chút bất ngờ, hít thở không thông, cẩn thận đọc đi đọc lại dòng chữ ấy vài lần nữa.

Trong một góc phòng ăn, gương mặt tuy đã trang điểm tỉ mỉ của Dương Tâm Dật cũng không ngăn nổi sự biến sắc kinh hoàng của cô. Một lúc sau đó, dường như đã thông suốt điều gì đó, từ gương mặt tràn đầy sự hoảng hốt đã đột ngột biến thành gương mặt đầy ma mị, bí hiểm, cùng với khuôn miệng tạo thành đường cong tuyệt mỹ.

Không ai biết, trong góc phòng đó, đã và đang hình thành một một cô gái không người nào lường trước được.

***

Vài tháng sau đó, cũng giống như vài tháng trước, quỹ đạo cuộc sống của Diệp Nhã Tịnh dường như đã không còn giống một chút nào của quá khứ nữa.

Mấy năm trước, thay vì mở mắt ra cô phải lật đật ngồi dậy sửa soạn đi làm, thì giờ cô có thể thong thả lật người lại rúc vào lòng Khương Nghĩa Kiện.

Mấy năm trước, thay vì mỗi lần muốn ăn một miếng pizza lại phải đắn đo xem ăn miếng lớn để no cả ngày hay ăn miếng nhỏ để tiết kiệm tiền, thì bây giờ chỉ cần một tiếng "Nghĩa Kiện, em muốn ăn cái này", "Nghĩa Kiện, em muốn ăn cái kia" là xong.

Mấy năm trước, thay vì lúc nào cô cũng thui thủi một mình, thì bây giờ bên cạnh đã có thêm một Khương Nghĩa Kiện hết mực nuông chiều cô.

Vì thế, chỉ cần luôn phấn đấu hướng về tương lai, thì cuộc sống chắc chắn sẽ có thay đổi, chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn.

Diệp Nhã Tịnh đang chuẩn bị hành lí cho Khương Nghĩa Kiện đi công tác. Thời gian trước, chỉ toàn là vú Mạc chuẩn bị cho anh thôi, nay chỉ cần còn cô bên cạnh thì mọi việc đều cho chính tay cô làm.

"Không thể đưa em đi cùng thật à?"

Khương Nghĩa Kiện kéo cô ngồi lên đùi mình, ánh mắt đầy phần sủng nịnh nói với cô, "Ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, sẽ mang quà về cho em."

"Em không cần quà, chỉ cần anh bình an trở về."

"Được."

Những lần trước, dù cho có đi công tác xa cỡ nào vẫn nhất quyết mang Diệp Nhã Tịnh theo bên mình. Nhưng lần này tính chất công việc cần có Dương Tâm Dật theo cùng, nên Khương Nghĩa Kiện quyết định để cô ở nhà với lí do hết sức là củ chuối, "Anh không đưa em đi vì bên đấy có rất nhiều đàn ông".

"Mà này, anh cũng nên an phận đi làm thôi nhé. Lén phén với con nào là chết với bà."

Diệp Nhã Tịnh hùng hồn tuyên bố, dùng ngữ khí tiềm tàng hai mươi lăm năm làm người lấy uy với anh.

Khương Nghĩa Kiện phụt cười, ngao ngán lắc đầu nhìn cô. Diệp Nhã Tịnh theo đà nói tiếp, "Còn nữa, em sẽ bất ngờ mua vé máy bay sang đấy tìm anh, liệu hồn đừng có mà giấu giếm em làm chuyện mờ ám."

"Được được, thưa Khương phu nhân."

"Ai là Khương phu nhân của anh? Em còn chưa gả cho anh mà."

"Đằng nào em chả gả cho anh? Thế còn muốn gả cho ai à?"

Khương Nghĩa Kiện tiêu soái tiến sát lại gần cô, vẻ mặt mờ ám áp chế khí thế của cô. Diệp Nhã Tịnh luống cuống không biết nên tránh mặt đi đâu liền đẩy anh ra, biến bị động thành chủ động, "Anh lo mà giữ mình cho tốt, em nghe nói bên đấy có nhiều cô gái chuẩn gu Khương tổng lắm."

Anh lại kiêng quyết tiến sát lại người cô, gian tà nói, "Nói xem, em muốn gả cho ai?"

Chưa kịp phản ứng, tiếng còi xe inh ỏi dưới cổng được cho là phát ra bởi một tay của người hùng Phác Chí Huấn đã góp phần giải nguy cho Diệp Nhã Tịnh. Khương Nghĩa Kiện hặm hực lườm cô rồi mau chóng xuống nhà, quẳng lại cho cô một câu mang tính chất uy hiếp, "Đợi xem lúc anh về sẽ giải quyết em ra sao."

Phác Chí Huấn ngồi trong xe, không biết mình làm sai cái gì mà Khương Nghĩa Kiện lại mang bộ mặt mười phần tức giận như muốn phóng hỏa giết người ngồi vào xe, chằm chằm nhìn anh.

Phác Chí Huấn năm nay đã hai mươi tám tuổi, không biết nên thở thế nào cho đúng.

-----------------------------

Chào mọi người, rất lâu cho chap mới đúng không? Mình sẽ cố gắng để hoàn thành thật tốt tác phẩm này các reader yêu dấu của mình đọc nhé. Cảm ơn vì đã quan tâm đến chiếc tác phẩm nhỏ bé của mình nhé, saranghandae mọi người  ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net