8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sau này phải thật hạnh phúc biết không? Giống như lúc này vậy."

***

Tại sân bay.

"Nghĩa Kiện, lâu rồi mới gặp."

Khương Nghĩa Kiện không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu.

Sắc mặt Dương Tâm Dật có chút thất vọng, nhưng cô nhanh chóng ổn định tâm lí mình ngay sau đó. Cố tình đi nhanh về phía trước khoác tay Khương Nghĩa Kiện, ướt át nói, "Sao lâu rồi không đến chổ em? Người ta rất nhớ anh."

"Cô ấy không thích anh ra ngoài tìm phụ nữ."

Nhếch môi đầy quỷ dị, Khương Nghĩa Kiện cũng theo đó mà gạt tay cô ra.

Từ bao giờ mà người đàn ông này lại biết nghe lời như thế? Từ bao giờ mà người đàn ông này không còn ra ngoài tìm phụ nữ nữa? Rất dễ để đoán, chính là từ khi có Diệp Nhã Tịnh. Không còn hành động ngỗ ngược, không còn làm những chuyện thiếu suy nghĩ nữa, Khương Nghĩa Kiện bây giờ thành người đàn ông thực thụ rồi.

Phác Chí Huấn đi đằng sau cười thầm trong bụng, lắc đầu không biết nói gì về sự mất mặt của Dương Tâm Dật. Có ý định chăm chọc thêm để khuấy động không khí nhưng nghĩ lại có thể Khương Nghĩa Kiện sẽ giết chết mình nếu như còn đùa quá trớn.

Vừa định bước vào cửa an ninh thì điện thoại của Phác Chí Huấn reo lên đột ngột, anh ngoắc tay cho Khương Nghĩa Kiện đi trước, còn mình ở lại để nghe cuộc điện thoại có trời mới biết tại sao lại gọi đến.

"Alo?"

"Alo, là tôi Diệp Nhã Tịnh đây."

"Tôi biết, cô không gọi được cho Khương Nghĩa Kiện hay sao mà gọi cho tôi vậy?"

"Không không, chỉ là...."

Diệp Nhã Tịnh ngập ngừng một lúc, mới ngượng ngùng nói, "... ."

Phác Chí Huấn nhếch môi cười nhẹ, người đi qua đi lại nhìn vào mắt to mắt nhỏ cảm thán trước vẻ đẹp nam tính của anh. Một tay bỏ túi quần, một tay nghe điện thoại, hảo soái, đúng là hảo soái.

"Được."

Sau đó anh kết thúc cuộc gọi, nhanh chóng đi vào cùng với ngài Khương đáng mến của mình.

***

Ngồi máy bay tám tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến được Los Angeles. Lần này là một đối tác lớn, có nhiều năm kinh nghiệm trong lĩnh vực kĩ thuật điện tử. Hơn nữa còn là một bô lão trong ngành công nghệ điện tử. Cho nên lần này người mấu chốt trong lần hợp tác này chính là Dương Tâm Dật, vì cô am hiểu hơn anh về mặt tiếp thu ý kiến của đối phương.

Khương Nghĩa Kiện rất bộc trực, không mấy khi chịu lắng nghe ý kiến của người khác. Mà lần hợp tác này nếu thành công sẽ đem lại cho Khương Nhĩ chỗ đứng vững chắc hơn trên tổng quy mô toàn nước. Nếu lỡ có phút nào tính tình nóng nảy lại ăn nói khó nghe thì mọi công sức đều thành công cốc.

Lần này Dương Tâm Dật đi theo, với tài ăn nói khéo léo cộng với nhan sắc thuộc tầm cao nên được chọn làm người phát ngôn chính cho Khương Nhĩ.

Không đưa Diệp Nhã Tịnh theo được, vì không muốn cả hai đụng mặt rồi sinh chuyện. Trong truyện này, anh công tư phân minh. Không để chuyện của riêng họ làm ảnh hưởng đến lợi ích của mọi người.

Phác Chí Huấn gắp rút lật tập hồ sơ, nói sơ qua cho Khương Nghĩa Kiện biết lịch trình sắp tới.

"Hai giờ chiều nay có cuộc họp đầu tiên với tổng bộ, tối sẽ có buổi tiệc đầu tiên chào mừng cậu đến Los Angeles. Sáng sớm ngày mai sẽ... ."

"Họp tôi vẫn sẽ dự, nhưng tiệc thì không."

Phác Chí Huấn bỏ tập hồ sơ trên tay xuống, nhăn mặt nói với anh, "Tại sao? Tiệc là dành cho cậu, cậu không đến thì ai đến?."

"Cậu."

Khương Nghĩa Kiện dứt khoát nói, sau đó nhanh chóng đến phòng nghỉ của mình.

Vừa vào đến phòng, việc đầu tiên anh làm không phải là tắm rửa sạch sẽ mà là tìm điện thoại gọi cho Diệp Nhã Tịnh.

Người ta yêu nhau, liền cho mọi người xung quanh ăn nhiều cẩu lương như vậy đó.

"Làm gì đó? Anh đến nơi rồi."

"Khiếp, đến từ bao giờ mà bây giờ mới gọi cho em?"

"Thưa bà Khương, anh chỉ vừa đặt chân tới đã gọi cho em."

"Còn lâu mới tin."

"Tùy em."

"Em có việc, gọi lại cho anh sau. Bye bye."

Diệp Nhã Tịnh sau đó liền cúp máy, không chần chừ một giây nào cho Khương Nghĩa Kiện có cơ hội nói thêm vài câu nữa.

Anh cũng không có ý định gọi lại hỏi cô có việc gì, vì vừa ngồi máy bay rất lâu nên thân thể có chút không thoải mái. Nhân lúc chưa có công việc, liền đặt lưng nghỉ ngơi một chút.

Khương Nghĩa Kiện mơ thấy đêm đó anh cùng gia đình đi dự tiệc tân gia anh họ trở về, vì ai cũng uống một ít rượu chúc mừng nên thần trí có chút không tỉnh táo. Lúc đang ngồi trên xe, qua một đoạn đường vắng xe liền thắng rất gắp, tiếng động ngoài xe cũng rất lớn mà còn thất thanh. Anh liền mở cửa rời xe cùng ba mẹ, quang cảnh xung quanh rất tối, đèn đường lại không có. Khung cảnh trước mắt hiện ra khiến Khương Nghĩa Kiện cả đời cũng không quên được. Người phụ nữ nằm đó, người đàn ông nằm đó, dưới họ là một vũng đầy máu đỏ.

Khương Nghĩa Kiện giật mình tỉnh mộng vì tiếng chuông đồng hồ, trán anh ắp lẫm mồ hôi. Mấy năm trước, ban đêm thường hay mơ về giấc mơ đó, rất thường xuyên. Như một loại kí ức ám ảnh anh rất lâu, rất rất lâu. Cho đến khi quen biết được Hạ Hân Nghiên, cô một tay giúp anh thoát được bóng tối tội lỗi không phải anh gây ra.

Nói cách khác, giấc mơ vừa rồi đã qua một thời gian rất lâu không xuất hiện, tưởng chừng như đã bị chôn vùi một cách vĩnh viễn. Nhưng hôm nay lại một lần nữa, một lần nữa nó suýt tí nữa nhấn chìm anh. Mảng kí ức đó đối với anh như một loại tra tấn, mỗi khi nghĩ về cứ như ai dùng dao khoét từng chút từng chút một vào da vào thịt vậy.

Anh rất sợ, thực sự rất sợ máu. Hôm đó trước mắt chỉ toàn là máu, rất nhiều máu. Ba mẹ anh cũng đứng đó, cuống quýt gọi xe cứu thương đến nhưng quá muộn để cứu sống được họ. Năm đó do gia đình nạn nhân không truy cứu trách nhiệm, cộng với việc con gái của họ làm đơn bãi nại cho ba anh nên ông chỉ bị phạt tù 10 năm.

Ngày hôm đó Khương Nghĩa Kiện đến nhà của hai vợ chồng, nhìn đứa con gái mười lăm tuổi của họ vô hồn ngồi trước di ảnh của ba mẹ. Đôi vai gầy không gánh nổi những thê lương, càng không chịu nổi nhiều đả kích như vậy. Cô gái lẳng lặng ngồi đó, không một chút động đậy. Những người hàng xóm xung quanh đều cảm thấy thương xót cho hoàn cảnh của cô, mười lăm tuổi cùng lúc mất cả ba lẫn mẹ, mười lăm tuổi phải một mình một cựa gánh vác cả tương lai.

Khương Nghĩa Kiện năm đó không hiểu vì sao cô ấy lại cao thượng làm đơn bãi nại cho ba anh, cuối cùng từ hàng xóm nhà cô mà biết được sau khi nghe cảnh sát nói sơ lược về gia đình hung thủ đã một mực muốn làm đơn bãi nại cho hắn ta. Nhà anh chỉ có ba và mẹ, lại chẳng khá giả gì, ba lại là trụ cột chính trong gia đình.

Chỉ duy nhất một câu nói của cô anh luôn đặt trong lòng, cuộc đời này dẫu có chết anh vẫn nhớ, "Tôi chỉ không muốn con ông ấy giống như tôi, một đời sau này phải tự gánh vác tất cả."

Xoay xoay thái dương vài cái, sau đó liền sửa soạn một chút rồi rời phòng đến cuộc họp. Cuộc họp diễn ra khá thuận lợi, Khương Nghĩa Kiện lần này không nóng tính ăn nói khó nghe nữa. Phác Chí Huấn đứng một bên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn sắc mặt của Khương Nghĩa Kiện có vẻ thất thần, rất không tốt, Dương Tâm Dật liền đến bên cạnh ân cần hỏi hang, "Anh làm sao thế? Không khỏe chỗ nào sao?."

Gạt tay cô sang một bên, anh lãnh đạm nói, "Tối nay em đi cùng Chí Huấn đến dự tiệc, nói rằng anh có chút không khỏe nên không đến được."

"Anh không khỏe? Vậy em ở lại với anh, Chí Huấn anh ấy đi một mình cũng được."

Phác Chí Huấn đứng đằng sau hóng được chuyện liền chen ngang, "Làm sao được, tôi cũng cần có mỹ nhân đi cùng. Dương Tâm Dật, cô đi cùng tôi. Cậu ta một mình vẫn ổn."

Đi cùng Khương Nghĩa Kiện mười năm, ít nhiều cũng hiểu được trong từng câu chữ của anh có hàm chứa cái gì, dĩ nhiên Phác Chí Huấn biết được rằng Khương Nghĩa Kiện không muốn Dương Tâm Dật có cơ hội ở riêng cùng mình rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tại sao Khương Nghĩa Kiện không làm cách nào khác mà lại đẩy cô sang cho mình? Phác Chí Huấn một phen lửa giận trong bụng không cách nào bộc phát lập tức. 

Dương Tâm Dật ủy mị nhìn sang Khương Nghĩa Kiện, trong lòng thầm mong anh đứng về phía mình. Nhưng Khương Nghĩa Kiện chỉ gật nhẹ đầu với cô, trực tiếp giáng một đòn vào lòng cô.

Dương Tâm Dật luyến tiếc rời khỏi phòng họp, trạng thái như chưa hề có một pha muối mặt nào cả.

Phác Chí Huấn nhìn theo bóng của cô dần khuất sau hành lang, vẻ mặt lặp tức nghiêm nghị nhìn Khương Nghĩa Kiện, hắn giọng nói, "Dương Tâm Dật điều tra cậu."

Khương Nghĩa Kiện uể oải đưa mắt nhìn qua, khó hiểu hỏi, "Điều tra tôi?."

"Phải. Điều tra chuyện năm đó ba cậu tông chết người."

"Đến phòng tôi."

Sát khí tỏa ra cực mạnh, Phác Chí Huấn đứng gần suýt chút nữa làm cho hoảng sợ. Trông mặt Khương Nghĩa Kiện rất không vui vẻ, mười phần trên mặt đều là sự tức giận.

Từ trước đến giờ, Khương Nghĩa Kiện rất ghét có người điều tra về chuyện quá khứ của anh, cũng tuyệt đối không muốn những người bên cạnh lén lút mình làm chuyện đó. Nếu để anh phát hiện, chỉ có thể một ngày biết cả đời im lặng.

"Nói rõ đi."

"Cô ta thuê người điều tra về Diệp Nhã Tịnh, từ đó mới biết được cái chết của ba mẹ cô ấy có liên quan đến ba cậu."

Khương Nghĩa Kiện nghiêm nghị trầm tư không nói lời nào, từ trong túi lấy ra bao thuốc lá, chăm lửa rít một hơi dài rồi phả vào không trung. Làn khói mờ bao phủ lấy gương mặt anh, càng làm sinh khí tỏa ra bên ngoài thêm phần âm u.

"Cô ta, với cậu rất sâu đặm."

"Cậu ra ngoài đi."

Phác Chí Huấn nhìn chăm chăm vào bóng lưng Khương Nghĩa Kiện, quả thực không sai, người ta nói nhìn từ đằng sau những người đàn ông thành đạt trông họ rất cô đơn.

Thở hắt ra một hơi, rồi quay người rời phòng. Giờ đây chỉ còn lại Khương Nghĩa Kiện, hình ảnh người đàn ông với bờ vai vững chãi không thoát khỏi sự cô đơn trong chính căn phòng của mình. Anh nằm ngã ra giường, ánh nhìn quy vào chùm đèn trên trần nhà, bắt đầu nghĩ về chuyện quá khứ cho đến chuyện tương lai.

Trong quá khứ, sau vụ tai nạn Khương Nghĩa Kiện đã đến tìm con gái của họ chính là Diệp Nhã Tịnh thêm lần nữa. Nhưng lần đến tìm đó hàng xóm nói cô đã biến mất từ sau đám tang, cửa nhà đã khóa từ bên ngoài rất lâu, nên họ cho rằng cô đã dọn đi nơi khác, còn đi từ khi nào thì không một ai trong số họ biết được cả.

Trong quá khứ, cũng vào năm đó, Khương Nghĩa Kiện không dưới một lần có ý định đi tìm cô, nhưng vẫn ngáo ngán lắc đầu từ bỏ vì điều kiện kinh tế không cho phép.

Trong quá khứ, ý chí muốn có thể tìm lại được cô đã thôi thúc anh lập nghiệp. Một thời gian khá lâu sau đó, Khương Nghĩa Kiện bằng chính năng lực của mình đã một tay gây dựng lên cả một cơ nghiệp. Nhưng cũng chính vào lúc đó, anh lại bắt đầu lạc hướng khi đã có trong tay tất cả, và thêm nỗi mang mác đau thương của mối tình đầu đã làm chính anh quên mất mục đích đi tìm lại người con gái bất hạnh của vợ chồng họ.

Khương Nghĩa Kiện năm đó đủ lớn để hiểu được người con gái mười lăm tuổi không đủ mạnh mẽ để một mình bước ra đời, anh cũng hiểu gia đình mình là nguyên nhân trực tiếp đẩy cô đến bước đường đó. Và anh cũng hiểu, tìm được cô về anh mới có thể cảm thấy vơi bớt tội lỗi mặc dù chính bản thân anh cũng đang rất đau cho nỗi đau của chính mình, không khác gì.

Năm đó, Hạ Hân Nghiên của anh đã mất đi.

Nhưng có lẻ, thời điểm đó nỗi đau của anh đã vô tình che lấp đi nỗi đau của Diệp Nhã Tịnh.

Khương Nghĩa Kiện nghĩ về tương lai, rồi một ngày Diệp Nhã Tịnh biết được năm đó anh chính là con trai của kẻ đã trực tiếp bóp nát tương lai của mình, lúc ấy cô sẽ thế nào đây? Hôm đó, anh nghĩ sẽ là một ngày mây đen vần vũ kéo đến.

Khương Nghĩa Kiện nghĩ về tương lai, rồi cô sẽ hành xử thế nào với anh đây?

Khương Nghĩa Kiện lại nghĩ về tương lai, nghĩ cho mối quan hệ này đến cuối cùng sẽ kết thúc ở điểm nào.

Khương Nghĩa Kiện nghĩ nhiều đến nổi thiếp đi lúc nào không hay.

***

Thành phố A.

Diệp Nhã Tịnh hôm nay quyết định dạo phố cùng Tạ Nhất Tâm, vì một mình ở trong căn nhà rộng lớn đó căn bản rất nhàn rỗi.

"Tâm Tâm, cậu nói xem bây giờ có phải mình rất tốt đúng không?"

"Phải, rất tốt."

Diệp Nhã Tịnh nở một nụ cười tươi như đó hoa hướng dương dưới ánh mặt trời, nụ cười đã một thời gian rất lâu rồi mới nở ra trên môi cô.

"Anh ta có tốt với cậu không?"

Diệp Nhã Tịnh gật đầu thật mạnh, rất tự hào nói với Tạ Nhất Tâm, "Rất tốt, anh ấy rất quan tâm mình, còn rất thương mình nữa."

Nhìn Diệp Nhã Tịnh cười như vậy, vui như vậy, Tạ Nhất Tâm cũng rất an tâm. Khi trước ít khi nào cả hai có thể nói chuyện yêu đương như vậy, phần lớn đều là luyên thuyên về chuyện tìm chỗ làm, tiền thuốc cho bà Tần, phần còn lại đều là cả hai than thở về cuộc sống của nhau. Nay có thể thấy cuộc sống của người chị em tốt của mình tốt hơn, bản thân cũng rất mừng cho cô.

Tạ Nhất Tâm bất ngờ quay sang ôm Diệp Nhã Tịnh, một tay ở sau lưng vỗ nhẹ vào lưng Diệp Nhã Tịnh, sụt sùi nói, "Tịnh Tịnh a, cậu sau này phải thật hạnh phúc biết không? Giống như lúc này vậy."

Diệp Nhã Tịnh mỉm cười, thầm cảm ơn chúa vì bao năm qua đã có một Tạ Nhất Tâm luôn ở bên cạnh bầu bạn với mình. Khóe mắt bất giác đo đỏ, cô cũng vòng tay ôm lại Tạ Nhất Tâm rồi nói, "Mình biết mà, cậu cũng phải hạnh phúc biết chưa hả?."

Cả hai đứng trong quảng trường ôm nhau rất lâu, nhiều người qua lại cũng nhìn vào rất nhiều nhưng họ vẫn cứ đứng đó ấm áp mà ôm lấy nhau. Nhưng không một ai trong họ biết, đối phương từ đầu đến giờ có vô thức khóc giống mình hay không.

Có một Diệp Nhã Tịnh luôn không mưu cầu cao xa, luôn không tính thiệt hơn, luôn cảm thấy biết ơn vì Tạ Nhất Tâm đã không chê bai mà luôn không bỏ rơi mình. Có một Tạ Nhất Tâm rất thật lòng thật dạ mong muốn Diệp Nhã Tịnh được hạnh phúc, rất yêu thương người bạn của mình là Diệp Nhã Tịnh.

Loại tình bạn này, chính là tìm được một người trong hàng vạn người.

***

Diệp Nhã Tịnh về nhà sau cả buổi hàn huyên tâm sự với Tạ Nhất Tâm, vui vẻ sảng khoái chào vú Mạc rồi lên phòng.

Cô bước ngang căn phòng mật của Khương Nghĩa Kiện rồi đột ngột dừng lại, bất giác quay mặt nhìn chằm chằm vào cửa phòng. Một cảm giác tò mò muốn biết trong phòng đấy rốt cuộc là có cái gì, thứ gì mà quan trọng đến nổi không ai được bước vào. Nhưng ngay sau đó ý niệm đó lại bị cô hung hăng đè xuống, một chút cũng không muốn nó lại trồi lên nữa nên cô nhanh chóng về phòng mình.

---

"Alo?"

"Alo, là tôi Diệp Nhã Tịnh đây."

"Tôi biết, cô không gọi được cho Khương Nghĩa Kiện hay sao mà gọi cho tôi vậy?"

"Không không, chỉ là...."

"Ưmm..., chuyện là tôi định hai ngày nữa sẽ đến Los Angeles để tạo bất ngờ cho Khương Nghĩa Kiện. Hôm xuống sân bay, anh đến đón tôi được không? Tôi không rành đường ở đấy."

"Này này, hai người yêu nhau sao lại liên quan đến tôi nữa vậy?"

"Giúp tôi đi mà, sau này có lộc sẽ nhớ đến anh đầu tiên."

"Không được nuốt lời."

"Nhất định."

"Được."

---

Diệp Nhã Tịnh không nghĩ rằng bản thân lại quá mức phụ thuộc vào Khương Nghĩa Kiện đến vậy, chỉ mới có một ngày không gặp mà tưởng chừng như cả năm rồi ấy. Cảm giác chờ đợi, nhớ nhung một người làm cô cảm thấy cuộc đời này thật đáng sống. Năm đó chia tay mối tình đầu, cứ ngỡ sẽ không thể nào mở nổi lòng mình thêm lần nào nữa. Nào ngờ hôm ấy lại gặp được Khương Nghĩa Kiện, gặp được người mình yêu thương mình đến vậy.

Chỉ là muốn cảm ơn anh, cảm ơn vì đã gặp được anh đúng lúc em mệt mỏi nhất. Diệp Nhã Tịnh muốn nói với cả thế giới, rằng cảm ơn vì anh đã xuất hiện.

Sau khi sắp xếp những thứ cần thiết vào vali để chuẩn bị cho chuyến bay ngày mai, Diệp Nhã Tịnh nhớ nhung không thôi nên cằm điện thoại gọi cho Khương Nghĩa Kiện, mặc cho cước điện thoại gọi xa cũng khá đắt đỏ.

Tiếng chuông điện thoại vang lên được ba hồi nhưng lập tức bị ngắt đi, cô khó hiểu nhìn vào điện thoại. Trong lòng lại dấy lên một nỗi bất an không rõ nguồn gốc, nhưng ngay sau đó liền bình tĩnh trở lại vì Khương Nghĩa Kiện đã gọi lại cho cô.

"Sao lại tắt máy?"

Diệp Nhã Tịnh lo lắng hỏi, giọng còn có chút ức.

Ở đầu dây bên kia Khương Nghĩa Kiện nhận ra được cô đang lo lắng liền cười, nụ cười có chút quỷ dị.

"Để gọi lại, cước phí sẽ tính vào số của anh."

Cô hơi bất ngờ về sự tỉ mỉ chu đáo của anh, đến chuyện vặt vãnh như thế anh cũng chuyên tâm mà chú ý đến. Thực sự, nói không động tâm đều là nói dối. Giờ phút này Diệp Nhã Tịnh chỉ muốn đứng trước mặt Tạ Nhất Tâm để nói với cô rằng, "Tâm Tâm a, mình thực sự đang rất hạnh phúc."

"Nghĩa Kiện, ngày mai anh có bận gì không?"

"Buổi sáng phải dự hội thảo, buổi chiều phải kí hợp đồng với đối tác, tối phải đến tiệc khai mạc công trình mới của tổng bộ", dừng một chút anh lại nói tiếp, "Tiệc là bất đắc dĩ nên mới phải đi."

Khương Nghĩa Kiện nghe được tiếng cười khúc khích của cô ở bên kia, trong lòng lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

"Em hỏi để làm gì?"

"À, vì em muốn biết bạn trai của em đã và đang làm gì thôi. Nhưng mà, ngày mai nhất định anh sẽ rất bất ngờ, em sẽ có quà cho anh."

"Quà? Em quên là anh đang đi công tác à?"

"Ngày mai sẽ biết."

Khương Nghĩa Kiện ngao ngán lắc đầu không biết cô sắp tinh nghịch làm cái gì nữa đây, nhưng lại không muốn cương hỏi dù trong lòng đang tò mò chết đi được.

Cúp máy, anh liền đặt lưng xuống giường đi ngủ ngay vì trước lúc cô gọi đến anh đã uống rất nhiều, rất nhiều rượu. Thân thể có chút không thoải mái, đầu óc lại sắp không chống cự lại sự mơ màng nên đành thỏa hiệp nghỉ ngơi, mặc dù còn cả đống tài liệu anh chưa động đến.

Khương Nghĩa Kiện nằm đó, dù cho đã đi sâu vào giấc ngủ nhưng những cái chau mày đôi lúc không tự chủ được mà hiện lên. Như thể dù bề ngoài đã lặng nhưng tâm vẫn bất chấp mà dậy sóng.

-----------------------------

Xin chào mng, xin lỗi vì để các cậu đợi lâu cho chap này nha. Thời gian tới rất mong các cậu thứ lỗi, vì mình đã bước vào năm học mới rồi á, nên việc up chap mới có lẽ sẽ không thể nhanh chóng được a. Nhưng mình sẽ cố gắng hoàn thành mỗi chap trong thời gian sớm và không để mng đợi lâu đâu, cảm ơn vì đã quan tâm đến chiếc fic nhỏ này nhé uwu ❤


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net