No name

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay la một ngày nắng đẹp, tiếng chim líu lo trên những cành cây xanh tươi rợp lá. Người người qua lại đông đúc dưới phố, tiếng cười vang lên khắp mọi nơi và ông mặt trời vui vẻ ban phát từng tia nắng ấm áp của mình đến mọi ngõ ngách. Mọi người đều trong một tâm trạng vô cùng tốt và đang hăng hái cho một ngày làm việc bắt đầu.

Nhưng…

Chưa hẳn là mọi người…

Có một kẻ bây giờ vẫn đang nằm trên giường và khi những tia nắng mặt trời “bước” vào phòng để đánh thức cậu dậy và đã bị cậu “đạp” ra khỏi phòng một cách không thương tiết. Những tia nắng chạy đi méc ông Mặt trời nhưng khi vừa nhìn thấy người con trai kia, ông đành phải ngậm ngùi dỗ dành các con mình.

-2 tiếng sau-

“Oa… Aw…Tên đáng ghét…Đau quá…”-và hàng loạt những câu chửi rủa vang lên chỉ vì có người suốt đêm qua không được ngủ và sáng nay phải sống cùng với chiếc mông đau =))(không nói tự hiểu)

30 phút sau

Quay qua…quay lại…Thở dài…Nhìn đồng hồ

Một con số 12:00 đập thẳng vào mắt bạn Dứa nhà…Bia=))

Vâng, con người nãy giờ gây ấn tượng mạnh cho chúng ta chính là bạn Dứa. Vì dạo này bạn thường bị một tên tóc trắng nào đó quấy rồi vào buổi tối dẫn đến thiếu ngủ trầm trọng nên bạn ấy hơi nóng nảy, dám gây chiến với cả Mặt trời. Mặc dù bạn Dứa khí chất seme rạng ngời, độ biến thái ngang ngửa Everest nhưng làm sao bạn ấy có thể thắng được một seme còn pervert gấp mấy lần mình cơ chứ(*cười hô hố*, mới học cái này hùi sáng=)) )

Dòm qua…dòm lại…Thở dài…

“Hắn đã đi rồi”-Đừng có hiểu lầm nha, cậu thở dài là vì cậu không thể nào chửi hắn vì cái tội của tối hôm qua chứ không phải cậu nhớ hắn đâu. Nhớ đó. Nói thật đó( không biết tin nổi không đây*cười gian*).

Không có chuyện gì làm, bạn Dứa dĩ nhiên là đi làm vệ sinh cá nhân vào buổi sáng rồi, mặc kệ bây giờ là mấy giờ. Sau đó sai vài tên thuộc hạ của cái tên chết bầm đáng ghét kia mang đồ ăn sáng đến, cho dù là người bảo vệ sương mù của nhà Vongola nhưng địa chỉ nhà của cậu lại ở Millefiore. Và dĩ nhiên ngoại trừ lúc đi lài nhiệm vụ, người bảo vệ sương mù không bước chân vào nhà Vongola vì một-tên-nào-đó không muốn và cậu… ngu gì về. Đường đường là một trong những người mạnh nhất của Vongola lại phải nằm dưới sao, đối với cậu đó là một điều sỉ nhục to lớn. Và vì cậu không ở Vongola nên không biết ở đó cũng có nhiều người nằm dưới lắm =)).

Quay trở lại với đồ ăn sáng, khi tên thuộc hạ của tên tóc trắng vừa bước vào, hắn lập tức đặt đồ ăn xuống và tức tốc chạy ra trong khi tay đang ôm… mũi. Hình như có một thứ chất lỏng màu đỏ chảy ra từ mũi hắn. Cậu không quan tâm, chú ý vào dĩa đồ ăn trước mặt mình mà quên rằng cậu chỉ mặc đúng một chiếc áo rộng phùng phình, một bên vai áo trễ xuống lộ ra chiếc cổ đầy những dấu hôn của một ai đó, cổ áo rộng để lộ ra đầu nhũ đỏ rất sếch xi và dĩ nhiên cái áo che được thứ cần che nếu không Byakuran đã giết mất xác tên thuộc hạ khi nãy rồi. Mặc dù tác giả quan sát kĩ như vậy nhưng kẻ cần phải chú ý đến quần áo của mình vẫn đang thản nhiên ngồi trên giường thưởng thức đồ ăn sáng.

*Đinh đong* (bây giờ mới thật sự bắt đầu câu chuyện, nãy giờ là au ngồi tự kỉ =)) )

Mở cửa, ngó tới ngó lui, không thấy ai, đóng cửa lại.

*Đinh đong*

Mở cửa, tiếp tục ngó, không thấy ai, bực mình, đập cửa lại.

*Đinh đong*

Nổi khùng, mở cửa ra, dòm qua dòm lại, dòm lên dòm xuống. Dừng lại, thấy một gói bưu kiện, đem nó vô, đóng cửa lại.

Trên mặt gói bưu kiện có một bứa thư với nội dung:

Mukuro-kun à, tôi biết cậu không đánh lại Byakuran nên tôi đã chế tạo ra một loại thuốc đặc biệt có thể khiến cậu đánh bại được Byakyran mà không cần phải tốn sức. Tôi không có ý định gì xấu cả, đừng lo.

Ký tên

Watashiwaichigo

_Chỉ nhìn cái tên thôi đã thấy nghi ngờ rồi, dám nói ta đừng lo à. Thôi kệ, có thể đánh bại được Byakuran thì để coi cái thuốc đó lài được gì.

Ực

-5p.m-

Một tên tóc trắng sau một ngày làm việc không có gì là mệt mỏi chạy thẳng vào phòng để gặp trái dứa không bào giờ dịu dàng của mình.

_…Umh…

Đó là tất cả những gì mà vị boss đáng kính nhà Millefiore có thể nói khi nhận được một nụ hôn bất ngờ từ trái Dứa tóc xanh của mình. Choáng toàn tập vì bạn Dứa sẽ không bao giờ làm như vậy(đó là điều tất nhiên). Và bạn Lan nhà ta cũng không phải là một người bình thường nên điều đầu tiên bạn ấy làm sẽ là…

Sờ soạn…

Sờ soạn…

Ôm chầm lấy…

_Mukuro-kun, đúng là em rồi, vậy mà ta tưởng có ai giả dạng em vào đây chứ.

_Đồ ngu, cho dù có giả dạng ta vào đây thì hôn ngươi làm gì chứ-đó là điều mà bình thường Byakuran sẽ nghe được, nhưng hôm nay trước mặt hắn là một người con trai nhìn hắn ngơ ngác cười …ngu. Tác giả thắc mắc không biết nụ cười độc quyền của Dino, Mukuro đã lấy từ lúc nào. =))

_Uhm…

Thêm một nụ hôn nữa, dài hơn. Hôm nay bạn Bia bị ngập tràn trong những nụ hôn tới nỗi bị ngộ độc luôn quá. =))

Một điều tưởng chừng như không bao giờ xảy ra đã xảy ra.

Lan đẩy Dứa ra( bình thường là ngược lại). Hai người chớp mắt nhìn nhau…

_Mukuro à, em không bị sốt đó chứ?-vừa nói, Byakuran nhìn Mukuro bằng ánh mắt kì lạ.

Một điều tưởng chừng như không bao giờ xảy ra khác lại tiếp tục xảy ra.

*Rưng rưng nước mắt*

_Anh không thích em sao?…E-em chỉ…muốn l-làm anh vui… t-thôi mà.-Lần đầu tiên trong Mukuro dùng một giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ và có phần sợ hãi+thất vọng nói với Byakuran.

_E-em thật sự…m-muốn anh đó…-Một loạt suy nghĩ đen tối và không có gì là trong sáng kéo nhau chạy vào đầu Byakuran mở tiệc khiến máu tràn lên não và thông qua lỗ mũi để thoát ra ngoài…

Các nhà đồng minh nhận được tin vi boss nhà Millefiore đã phải vào bệnh viện vì mất máu

Ngày hôm sao, tại trụ sở Vongola, một vụ mua bán trái phép đã diễn ra.

-Chiều, cỡ 2h-

_Cái này là cái gì đây?

_Mukuro hả, à,tôi gửi lộn người, xin lỗi nha. Hahaha.

Không hổ danh là người bảo vệ mây của nhà Vongola, đưa nạn nhân xem chính video đáng xấu hổ của họ mà vẫn không sợ chết. Một luồn khói xung thiên tỏa ra từ chỗ Mukuro và với chất giọng “đáng yêu” nhất của mình, Mukuro hỏi với vẻ mặt vô cùng “chong xáng”:

_Yamamoto à, cậu có thể nói tôi biết ai đã đưa cậu cái này không?*cười tươi hết mức có thể dù xung quanh toàn sát khí*

_À, là…

Sau một buổi chiều truy lùng tung tích kẻ đã quay cái video về chuyện tối hôm qua mà bà con ở đây đều biết là vụ gì rồi đấy, Mukuro biết được Shouichi vì thiếu tiền chế tạo sản phẩm nên đã chế tạo ra một loại thuốc làm thay đổi tính cách 180 độ, gửi dến cho Mukuro, quay lại video và bán lại cho nhà Vongola lấy tiền. nghe nói số tiền dư đủ để cả bọn trả tiền viện phí ba tháng vì sau đó, một cuộc thảm sát đã xảy ra ở nhà Millefiore và tất cả thuộc hạ đã dọn vào ở chung với boss của mình-người hiện giờ đang được truyền máu một cách kịch liệt. Và có tin đồn(tui đồn chứ ai) rằng Mukuro đã không đến trụ sở Vongola nửa năm sau đó.

À quên, au vừa phát hiện gói bưu kiện không nói dối, Mukuro cuối cùng cũng khiến Byakuran vào bệnh viện. Nhưng cái giá cậu phải trả cũng không nhỏ=))

~~~HAPPY ENDING~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net