#67 - Tôi lại làm cô ấy khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh là Hayate nhỉ?"

Hayate chậm rãi ngước đầu lên, không có vẻ gì bất ngờ với sự xuất hiện của cậu. Nhìn mặt hắn, Murad có đôi chút tự ti. Giờ lại gần, nhìn kĩ mới thấy hắn đẹp lồng lộng. Khuôn cằm góc cạnh, mũi cao, mắt sáng. Thật sự thì càng nhìn thì cậu càng muốn nhấn đầu hắn vào bồn cầu.

"Cậu muốn gì?"

"Ông bỏ bùa mê thuốc lú gì cho Airi của tôi đúng không?"

Anh chưa kịp hiểu lí do tại sao tên nhóc trước mặt đổi cách xưng hô nhanh thế thì vế sau của câu nói dội thẳng vào tai.

"Airi của tôi?"

"Phải. Là của tôi."

Murad bá đạo gật đầu. Sau đó đè ngược Hayate vào tường.

"Tránh xa cô ấy ra."

Cậu kề sát mặt anh mà gằn giọng.

Hayate kinh ngạc với hành động của Murad. Chỉ biết mở to mắt ra nhìn. Lần đầu tiên có người sát gần anh đến vậy. Hai má Hayate đột nhiên ửng hồng, hồn bay đi đâu mất tiêu. Không khí giữa hai người bỗng ma mị khác thường.

Vài cô gái ngang đó hú lên, tay chụp hình lia lịa. Airi cũng chạy đến, vừa mới nhìn là đã cạn lời. Nhưng khi thấy cổ áo Hayate bị Murad kéo xuống, cô liền tiến tới giựt ra.

"Cậu làm gì anh ấy vậy Murad?"

Airi hét lên. Đôi mắt cậu bỗng đục ngầu. Không quan tâm đến người xung quanh, Murad thẳng thừng lôi cô đi.

Hayate định chạy theo. Nhưng khi nãy ánh mắt cậu thiếu niên đó chân thành quá, tạo cho anh một cảm giác tin tưởng tuyệt đối. Airi có thể giao cho cậu ấy chăm sóc được

Anh ở lại.

...

"Buông tôi ra! Cậu nghe không? Mau buông tôi ra! Murad!"

Cho đến khi cô gọi tên cậu, Murad mới dừng lại. Cậu ngước mặt nhìn cô bằng đôi mắt không có hồn. Tim Airi như bị ai đó cầm dao cứa một nhát. Đau đớn!

"Mu-"

Cậu chặn lời nói của cô bằng một cách mà Airi chưa bao giờ lường trước được. Murad bá đạo chiếm lấy môi cô. Lợi dụng lúc Airi khó thở mà há miệng, cậu liền tấn công. Lưỡi cậu quấn lấy lưỡi cô không ngừng như muốn rút hết mật ngọt trong khoang miệng. Dần dần, Airi không còn sức chống cự nữa, để mặc Murad tung hoành. Cậu trêu đùa cô, xõa hết bao tức giận mấy ngày qua. Nụ hôn như lấp đầy nỗi nhớ cô trong lòng cậu.

Đây có lẽ là nụ hôn dài nhất mà Airi từng biết. Và là nụ hôn đầu tiên của cô. Thấy cô gái nhỏ không thở được, Murad liền nuối tiếc buông ra. Cậu có vẻ rất khoái chí. Miệng nhếch lên tạo thành hình bán nguyệt vô cùng tà mị. Ánh mắt âu yếm dán lên người trước mặt.

Airi thở dốc, loạng choạng ngả vào lòng cậu. Murad đón nhận cô, vòng tay săn chắc vòng qua eo nhỏ. Ở trong lòng cậu, Airi mới biết một điều. Ngay giây phút này, trên cả thế gian, cậu là nơi mà cô cảm thấy yên bình nhất. Nhưng chỉ trong phút chốc là lý trí lại trỗi dậy, cô đẩy người cậu ra.  Nhưng cánh tay lại mềm oặt như bột, chẳng xi nhê gì với Murad. Airi đỏ mặt, tay chùi miệng liên tục. Mắt ầng ậng nước. Nhận thấy cậu định lau nước mắt cho mình, Airi liền né tránh. Để tay Murad rơi tự do trong không khí. Chơi vơi.

Airi gục xuống vai Murad để giấu mặt mình. Suối tóc xanh trải dài trước mắt cậu. Có chút không quen với màu tóc mới, tay cậu cũng không thể thoải mái vuốt ve tóc cô như trước nữa.

Một hồi lâu sau, cả hai chẳng ai nói câu nào, cứ im lặng mãi. Đến khi tiếng nấc của Airi vang lên, Murad mới ngạc nhiên nhìn xuống. Một phần áo ở ngực ướt đẫm, và cậu biết rằng cô đã khóc. Hai cánh tay cứng đờ như khúc gỗ. Muốn ôm lấy thân hình run rẩy trước mặt nhưng không thể. Cậu đã làm cô ấy khóc... một lần nữa. Một tên con trai làm cho con gái khóc hai lần thì đó là thằng tồi. Phải! Murad đúng là một thằng tồi. Một thằng hèn hạ, ích kỷ.

"Xin lỗi, tôi..."

Miệng cậu khô khốc, nói năng cũng trở nên khó khăn. Đứng trước người con gái này, vốn ngôn ngữ của cậu như cháy rụi hết. Nghe giọng cậu, Airi bừng tỉnh. Cô vội vàng nhảy ra khỏi lòng cậu.

"Tôi không..."

Cậu im bặt khi thấy mắt cô nhìn thẳng vào mắt mình. Chẳng hiểu sao, đôi mắt nâu đó lại sáng như thế. Nó lonh lanh như bong bóng xà phòng, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ.

Môi Airi mím chặt. Dường như không chịu nỗi bầu không khí nặng nề này nữa, cô quay đầu bỏ chạy.

Murad thất thần nhìn cô ngày càng xa mình. Tay vô thức vươn ra như muốn níu kéo chút hi vọng. Nhưng cuối cùng vẫn buồn bã thu về một bề đau khổ. Cậu đứng nhìn cô, cho đến khi Airi chỉ còn một chấm đen nhỏ xíu rồi dần biến mất. Gió mang hương tóc cô vào mũi cậu. Làm mắt Murad cay xè như ăn trúng phải ớt.

...

"Anh nghĩ sao?"

Cô nàng tóc vàng xinh đẹp lên tiếng, quay sang nhìn người cạnh mình. Chàng trai kế bên lặng lẽ nhìn cô, sau đó trút tiếng thở dài.

"Anh cứ tưởng cậu ta sẽ nhận ra. Nhưng tình yêu quá đỗi kì lạ, khiến ai vướng phải đều trở nên ngu ngốc."

"Anh cũng vậy à?"

Cô gái mỉm cười trêu lại. Thấy vậy, Zephys bẹo má Lauriel một cái.

"Đúng! Tôi ngu ngốc. Nhưng cho dù thế nào tôi vẫn yêu cô, dù có trở thành tên ngốc nhất hành tinh."

"Xí. Chỉ giỏi nịnh."

"Anh muốn giúp cậu ấy."

Zephys trở giọng nghiêm túc.

"Giúp thế nào?"

"Tôi biết cách."

Không phải Zephys trả lời, mà là cậu con trai cao gầy trước mặt. Kế bên còn có một cô gái có đôi má phúng phính giống bánh bao dễ thương vô cùng.

"Cậu nói cậu biết cách?"

"Phải."

...

Murad và Hayate quên mất một thứ rất quan trọng. Chuyện hai người "âu yếm" ở Zipland đã trở thành đề tài bàn tán trên mạng.

Thụ phẫn nộ ức hiếp công!》

Tiêu đề ngắn gọn như thế kèm theo bức ảnh thì quả là gây hứng thú cho người xem.

Vừa xem xong bài viết, hồn Murad như muốn lên mây. Lòng không ngừng cầu nguyện rằng Airi đừng thấy nó. Nhưng do xui xẻo, cô lại biết tất.

Ở một võ đường nào đó, có người con trai quỳ xuống trước bàn thờ tổ tiên, tay cầm dao đau khổ nói.

"Không còn chút khí tiết nào của đàn ông nữa. Ta đã làm nhục võ đường này, phải tự sát để chuộc tội!"

"Đừng mà sư huynh!!"

________________________________

Chương tiếp theo: Nụ hôn đầu gửi cho anh
________________________________

#CENCST.

Happy new year!

Năm mới chúc mọi người sẽ đạt được những gì mình mong muốn nhé!

Hello 2020! Goodbye 2019!

Mong mọi người nhận xét và ủng hộ.

Thanks for reading, vote and comment.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net