#68 - Nụ hôn đầu gửi cho anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Airi vào lớp với mái tóc bạc quen thuộc. Cô dường như không nhìn mặt Murad. May là cả lớp không ai nhận ra điều bất thường đó. Hoặc là có nhận ra cũng không muốn xen vào.

Xin xỏ mãi Qi tiền bối mới cho Murad biết số điện thoại và nghề nghiệp của Hayate. Lần mò theo bản đồ cho chính tay Qi vẽ, cuối cùng cậu cũng đến đúng nơi. Nhớ lại khuôn mặt Hayate là Murad lại thấy ghét. May là nhờ Zephys nên tin vặt đó cũng biến mất, người đăng cũng thừa nhận là mình ghép ảnh. Do thế cư dân mạng mới nuối tiếc lắng xuống. Hình tượng đẹp đẽ vẫn vững chắc trong lòng fan hâm mộ. Sau chuyện đó, cậu bị Florentino mắng cho một trận lên bờ xuống ruộng. Thật ức chế! Thế nên hôm nay cậu đến tìm "cây sào" đó tính sổ.

*Xoạt*

Murad đẩy mạnh cửa võ đường. Bên trong vắng hoe không một bóng người, chỉ còn người con trai đang ngồi lặng im giữa sàn. Thấy cậu, Hayaye mở miệng. Khẩu khí không ngạc nhiên chút nào, như đã biết trước rằng cậu sẽ đến.

"Airi không có ở đây."

Murad chột dạ, khẽ hắng giọng.

"Tôi tìm anh."

Hayate trợn trừng mắt nhìn cậu, hình ảnh vào ngày hôm qua hiện lên làm anh không khỏi rùng mình. Biết ông thần trước mặt mình đang nghĩ gì, cậu liền đen mặt chữa lại.

"Tôi đến đây là để thách đấu với anh."

"Mời cậu đi cho."

"Anh không dám?"

"Từ đó chưa bao giờ có trong từ điển của tôi."

Hayate chậm rãi đứng dậy, đi về góc phòng mà lấy ra hai thanh kiếm gỗ. Một cây cho mình và một cho Murad. Đón lấy kiếm, cậu chém vài đường vào không khí để thử độ nặng. Anh quan sát cậu cẩn thận, có vẻ không phải dạng vừa.

"Nếu tôi thắng, cho tôi biết mối quan hệ giữa anh và Airi là thế nào?"

"Người yêu."

"Cái- Tôi biết cậu sẽ thua, thế nên tôi nói ra cho cậu khỏi nhục."

Lời nói quả thật có tác dụng rất mạnh với Murad, mắt cậu tối sầm lại. Khóe môi vẽ lên một nụ cười quái đản.

"Chưa chắc."

Cậu vụt lên trước như cơn gió xoáy, vung kiếm thẳng về Hayate. Nhưng anh chỉ nghiêng người né, trong mắt lộ rõ vài phần ngạc nhiên. Họ không mặc áo bảo hộ, chỉ mình không đánh. Đối với đòn của Murad khi nãy, không né là ăn cám.

Hai người cứ đánh qua lại như thế, chưa ai trúng đòn nào. Cho đến khi lưỡi kiếm Murad chạm gần cổ Hayate...

"Nói! Quan hệ của anh với Airi!"

"Tôi đã bảo với cậu rồi. Chúng tôi là người yêu."

"Thật?"

Hayate chậm rãi gật đầu. Murad run rẩy hạ thanh kiếm xuống. Anh thấy trong mắt thằng bé một sự đau khổ khó tả. Thế cho vẻ kiêu ngạo, tàn bạo khi nãy.

*Xoạt*

Airi hốt hoảng chạy vào, mồ hôi khiến tóc cô dính bệch vào mặt. Khuôn ngực phập phồng hơi thở. Có lẽ có đã chạy đến đây.

"Hai người làm gì vậy?"

Cả hai cứng họng.

"Tại sao cứ đánh nhau mãi thế?"

"..."

Đoạn Airi quay phắt sang Murad, rồi nắm lấy tay cậu kéo đi. Ngờ nghệch nhìn hành động kì lạ của cô, cậu lẽo đẽo đi theo cô.

Hayate ở đây móc trong ngực ra cái điện thoại, bấm bấm vài cái rồi cất vào.

...

Dẫn Murad đến một chỗ an toàn, cô buông tay cậu ra.

Khi nãy khi nghe chị Qi nói cả hai đánh nhau, Airi đã rất sợ. Cô nhanh chóng chạy đến. Chuyện ngày càng trở nên khó khăn. Chỉ tại cô mà liên lụy đến người khác. Cô làm khổ cậu.

Airi quên mất một điều. Con gái có thể đau, tại sao con trai lại không? Nụ cười của họ trông ấm áp như thế nhưng nhằm che giấu lại trái tim buốt giá của mình. Thật sự, để biết một người con trai vui hay buồn cũng rất khó. Rất khó...

"Xin lỗi."

Người Airi run lên bần bật. Còn Murad thì hoảng hốt khi nghe câu nói của cô.

"Tôi làm đau cậu..."

Mắt nâu long lanh như sương sớm, rồi từ đó chảy ra hai dòng lệ nóng. Cô khóc ngon lành như một đứa trẻ. Nhìn mắt cô đỏ hoe, Murad biết gần đây cô đã khóc rất nhiều.

"Tôi không tốt."

Cậu ôm Airi vào lòng. Cố vùi đầu thật sâu vào vai cô, để Airi không thể thấy được những dòng nước mắt lăn dài trên má.

"Đừng khóc nữa... cậu sẽ làm tôi đau đó..."

"Tôi yêu cậu, yêu cậu rất nhiều. Yêu từ lần đầu tiên gặp cậu. Rồi từng ngày, từng ngày trôi qua, cậu bước vào tim tôi khiến tôi không ngừng nhung nhớ. Vào cái khoảng khắc thấy cậu cười, cậu biết không, tôi thật sự đã đổ cậu."

"Có một điều tôi luôn muốn hỏi cậu... nhưng giấu mãi đến bây giờ. Rằng...cậu có yêu tôi không?"

Tim Airi đánh mạnh một cái, nước mắt theo đó trào ra nhiều hơn.

Đã bao nhiêu đêm cô trằn trọc không ngủ, chỉ mong nghe thấy giọng nói cậu. Đã bao giấc mơ trôi qua, cô nghe cậu hỏi mình như thế. Giờ thành hiện thực rồi, Airi thật chẳng biết trả lời cậu ra sao.

Nhớ lại cái lần cậu hôn cô, Airi lại đỏ bừng mặt. Cô biết mình nên trả lời cậu thế nào rồi. Airi đẩy Murad, khiến cậu chàng vẫn còn ngẩn tò te. Ngón tay dài nhẹ đưa lên lau nước mắt cho cậu. Sau đó Airi rướn người lên.

Môi cô mềm chạm vào môi Murad. Như cuốn cậu vào một thế giới ngọt ngào không lối thoát. Cậu đứng đơ ra như phỗng. Rồi khi thấy Airi có dấu hiệu rời ra, Murad mới bừng tỉnh. Cậu liền kéo sát cô lại gần, mặc kệ Airi đang mở to mắt nhìn mình. Murad tiếp tục nụ hôn với thế chủ động, dây dưa một hồi mới buông cô ra. Nhìn cậu thích thú liếm môi như thế, Airi xấu hổ muốn độn thổ.

Hai người âu yếm nhau như thế nên làm gì để ý thấy có người con trai tóc đen đang nhìn họ chằm chằm. Zephys đứng bên kia đường, mặt dày quan sát từ đầu đến cuối, không bỏ lỡ chi tiết nào.

Anh soạn tin nhắn.

"Kế hoạch thành công!"

Một bóng người lướt ngang mặt anh, khiến Zephys mở to mắt nhìn. Cô gái với mái tóc hồng dài lẩn sau đám đông. Nhìn một hồi lâu, Zephys mới thở dài một tiếng...

"Tình yêu quả là thần chết."

...

"Mình chia tay đi."

Murad nhẹ nhàng lên tiếng. Đối phương cũng không quá đỗi bất ngờ. Nhưng cơn đau vẫn khiến mắt cô long lanh.

"Anh tìm được người mình thích rồi ư?"

"..."

"Em biết mà. Nhưng không hiểu sao lại ích kỷ níu kéo anh. Rõ ràng, giữa hai người không có chỗ trống nào để em chen vào."

Yena thốt ra một câu hỏi mà cậu không ngờ tới.

"Airi đã hôn anh chưa nhỉ?"

"Tôi xin lỗi."

"Đừng xin lỗi em."

Yena gắt lên, mặt đẫm lệ tự khi nào.

"Ít nhất, hãy để em lưu lại chút tình cảm về anh."

Gió thổi qua một đợt mạnh khiến tóc cô đung đưa. Yena lại gần Murad, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cậu. Dù có chút bất ngờ nhưng cậu vẫn không đẩy cô ra. Murad biết mình là một thằng tồi khi đã lừa cô ấy như thế. Xem như nụ hôn này là để bù đắp cho Yena. Chắc Airi sẽ hiểu cho cậu thôi.

"Nụ hôn này em gửi cho anh. Mong anh sẽ giữ lại những ký ức thoáng qua về mối tình đầu của em. Và nhớ rằng đã từng có một cô gái yêu anh rất nhiều."

Đó là câu nói cuối cùng sau khi Yena buông cậu ra.

________________________________

Chương tiếp theo: Không phải anh không yêu em
________________________________

#CENCST.

Mong mọi người nhận xét và ủng hộ.

Thanks for reading, vote and comment.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net