Chap 23: Tại sao chúng ta còn gặp lại nhau?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rein không chắc mình làm vậy có đúng không, từ chối Bright ngay khi anh vừa mới quay trở về bên cô. Nhưng giờ đây, Rein đã quá sợ hãi những hạnh phúc nửa vời ấy rồi, chẳng khác nào vứt cô giữa sa mạc nóng bỏng, mỗi ngày cho cô một giọt nước để sống mà chịu đựng cái nóng như thiêu như đốt.

- Mọi người chắc mệt rồi nhỉ? Shiroko, dẫn họ về phòng nhé.

Một tiếng đáp "Vâng" ở cuối hàng, không ai nhận ra cô gái tóc trắng đã theo họ từ ngoài bến tàu vào đến đây. Nhắc mới nhớ, Bright cảm thấy như lâu đài này có gì đó khang khác. Cảm giác…lạnh lẽo hơn. Và anh nghĩ Fine và Shade cũng thấy thế, vì cậu ta cau mày còn Fine thì có vẻ hơi bối rối khi chạm mặt đa số người hầu.

Bright hít sâu một hơi.

- Rein à, em—

- Các quan cận thần và người dân đều rất mong chờ được gặp mọi người. Tiệc chào đón sẽ được tổ chức vào bữa trưa. Từ giờ đến lúc đó, em nghĩ ba người nên đi gặp họ, chắc hẳn dì Kate sẽ vui lắm đấy.

Một vài câu nói, và Rein đã dập tắt chút can đảm mới gom góp được của Bright. Tiếng giày lộp cộp ngày càng xa, Bright vẫn đứng chôn chân ở đó, như thể ai đó vừa mới phun ni tơ lỏng khắp người anh vậy.

Có lẽ dì Kate sẽ cho anh một câu trả lời. Hi vọng là vậy.

♠~♠~♠

Đáng tiếc.

Bright khá chắc mình không phải nguyên nhân khiến dì Kate lạnh nhạt với ba người như vậy. Anh cũng không nghĩ Fine hay Shade đã làm gì khiến bà phật lòng.

- Thật tốt khi được gặp lại các Ngài. Mọi người thay đổi nhiều qua, ta chẳng nhận ra.

Bà quét mắt qua cả ba người họ. Dù trên môi bà vẫn thường trực nụ cười, song Bright đã sống đủ lâu trong lâu đài để nhận ra đó chỉ là để thõa mãn những nghi lễ xã giao không hơn.

Tầm mắt bà dừng lại trên người Fine, cô gái ngại ngùng đáp lại.

- Vâng…Dì vẫn khỏe chứ ạ?

- Tất nhiên rồi. Nếu không làm sao ta có thể chăm lo cho Nữ hoàng sau khi mọi người đi được chứ?

Một thứ gì đó xẹt qua trong tâm trí Bright. Nó khiến anh choáng váng, đến nỗi anh có ảo giác rằng người phụ nữ trung niên vừa liếc sang mình, cái cách như muốn nói "Tất cả đều là lỗi của ngươi," rằng tất thảy mọi thứ anh nhận được cho tới bây gìơ đều là kết cục của những quyết định ngu ngốc trước kia.

Bright nuốt xuống thứ gì đó đang đọng lại trong cổ họng, có thể là cảm giác tội lỗi, dù rằng nếu có thể nuốt xuống dễ dàng như vậy thì thật tốt biết bao.

- Rein…có chuyện gì đó xảy ra với cô ấy?

Dì Kate quay sang nhìn Bright. Gáy anh bắt đầu nhộn nhạo, bụng quặn thắt lại như thể bà vừa mới thả vào một đống thủy tinh vỡ. Ánh mắt bà lóe lên, nghiêm trọng khiến Fine bỗng nhiên hốt hoảng.

- Sao anh lại hỏi vậy? Dì, chị Rein bị làm sao ư?

Bà không động đậy, nhưng con ngươi bà mờ đi, như khi người ta bỗng nhìn về một nơi xa xăm nào đó và hồi tưởng lại những gì đã qua.

Bright tự hỏi bà đang tìm lại khoảnh khắc nào qua đôi mắt già nua kia?

- Nữ hoàng vẫn ổn.

Dì Kate đáp, mắt khép lại.

- Thật sao? Vậy thì tốt quá. - Fine vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm

Bright mở miệng định nói nhưng lại thôi. Bấy gìơ, Shade mới lên tiếng. Cậu ta lặng lẽ đến nỗi Bright đã gần như quên đi sự hiện diện của cậu ta.

- Nếu được vậy thì tốt. Tôi và Bright có vài chuyện muốn bàn bạc với chị dâu vào buổi chiều.

Bright đã có thể kiềm chế không quang một ánh mắt nào về phía Shade. Anh ngạc nhiên nhưng cũng tức giận. Cậu ta nói cụm từ "chị dâu" nhẹ bẫng như thể tình yêu trước đó của cậu đối với Rein chưa từng tồn tại vậy. Bright không thích điều đó, dù nó có nghĩa rằng Shade đã thôi tơ tưởng vợ anh.

Về phần lời nói dối trắng trợn kia, chắc hẳn cậu ta có kế hoạch nào đấy. Dì Kate hình như cũng có vẻ không thích thú lắm với lời đề nghị của Shade. Bà nheo mắt, lạnh giọng.

- Tôi rất tiếc, thưa Đức vua. Nữ hoàng có rất nhiều công chuyện vào buổi chiều. Nếu muốn gặp mặt, các Ngài nên báo trước một tiếng.

Ngày hôm nay của Bright đã đủ tệ rồi, nhưng biết đựơc tin phải đặt lịch mới được gặp vợ mình còn tệ hơn. Tuy nhiên, anh vẫn lịch sự đáp lại mà không liếc nhìn Shade.

- Vậy sao, đành để dịp khác vậy.

- Vậy tôi xin phép. - Dì Kate cúi đầu, chậm chạp bước đi

Còn lại ba người, Fine mới lo lắng nói, đuôi tóc cô rung rung theo nhịp.

- Em thấy lo cho chị Rein quá.

- Không sao đâu. Cô ấy sẽ ổn thôi. Rein mạnh mẽ lắm mà.

Shade vỗ vỗ vai cô, Bright đưa mắt qua và nhận ra cậu ta đang nhìn mình. Cậu ta trông như vừa bị một cơn mưa nhuốm màu u ám lên vậy.

- Ừm. - Anh cười - Rein mạnh mẽ lắm.

Bright ghét mình vì đã nói ra câu đó.

♠~♠~♠

Suốt bữa tiệc đón tiếp, chẳng có mấy lời chào.

Rein ngồi cách xa ba người kia đến cả dặm, cộng thêm hàng hà sa số những quan cận thần đến chúc tựng, mời rượu và đủ các thể loại kết thân khác. Hai bên như ở hai bờ vực mà không có cây cầu nào bắc qua.

Rein cũng chẳng thích thú chuyện này lắm cho cam. Bữa trưa thường ngày của cô ảm đạm thật đấy, nhưng thỉnh thoảng được dì Kate hỏi thăm vẫn tốt hơn là tiếp chuyện mấy lão già bảo thủ có sở thích bác bỏ các chính sách mà cô đưa ra. Cô ghét nơi đông người, ghét cả những người trong đó nữa.

Có vài lần cô liếc qua chỗ Bright, Fine và Shade. Nhưng xem ra họ cũng chẳng khá hơn là mấy, vậy nên Rein mới không thích làm tâm điểm của bữa tiệc. Từ lúc lên ngôi đến gìơ cô chưa bao gìơ tổ chức sinh nhật cho mình, dù đó là dịp tốt để thắt chặt mối quan hệ với các nước làng giềng. Cô có đủ việc để làm rồi.

Người duy nhất thích thú với bữa tiệc chính là những đứa trẻ. Chúng thoải mái đánh chén đống bánh ngọt và hoa quả tráng miệng. Hikari vừa tọng vào miệng nguyên một chiếc bánh nướng nhân kem dâu, trong khi Haruto ngậm đầy một mồm kem tươi từ tháp bánh vanilla bảy tầng. Song, Hiyami có vẻ không ăn gì nhiều.

Rein hơi nhíu mày, cô nhờ Shiroko qua gọi Hiyami.

Hai mẹ con gặp nhau ở ban công bên ngoài sảnh ăn. Đúng như Rein đoán, Hiyami có tâm sự. Đôi mắt con bé chất chứa những suy nghĩ không nó được thành lời. Rein không muốn dọa nó sợ, cô nhẹ nhàng bảo.

- Hiyami, đến đây nào, con yêu.

Cô bé rón rén bước tới gần.

- Cô cho chúng ta vài phút được chứ? Shiroko? - Cô hầu có vẻ bối rối, song cũng gật đầu quay lại sảnh ăn.

Bấy gìơ, Rein mới cúi xuống hỏi.

- Con đang lo lắng chuyện gì sao, Hiyami?

Con bé yên lặng, di di mũi chân như đang suy tư chuyện gì.

- Không thể kể với ta ư?

- Không sao đâu ạ…Chỉ là… - Hiyami lí nhí. - Chúng ta vẫn sẽ đi ngắm hoa vào buổi chiều chứ ạ?

- Tất nhiên rồi. Sao con lại hỏi vậy?

- Không, không có gì đâu ạ.

Con bé tươi cười, một cách yếu ớt, ánh mắt giống như một con người đã chịu quá nhiều tổn thương, nở nụ cười buông xuôi khi được ai đó thương hại. Rồi, nó cúi chào và rời đi.

Có cái gì đó đâm xuyên qua tim Rein. Cả người cô căng cứng một cách khó chịu, như thể tất cả dây chằng trong người cô đều bị cắt đứt trong một nhát dao.

Một thứ gì đó trào lên trong cổ họng. Rein cảm thấy như mình chuẩn bị nôn ra chút thức ăn ít ỏi trong ngày. Cô loạng choạng vịn vào cửa kính.

- Cẩn thận!

Rein nghe thấy tiếng kêu, tiếp đó là cánh tay ai đó đỡ lấy cô đang trượt dần xuống.

- Chị có sao không?

Dù đầu óc choáng váng, Rein vẫn nhận ra giọng nói này. Đại não cô đánh boong một hồi cảnh báo.

- Tôi ổn, Đức vua.

Shade nhíu mày.

- Mặt chị tái mét rồi kìa.

- Chắc là Shiroko trang điểm đậm quá thôi. Không có gì đâu. - Cô đáp lại, bình tĩnh nhất có thể - Vào đi thôi, mọi người sẽ thắc mắc nếu không thấy tôi và Ngài đấy.

Rein lướt qua Shade, trầm giọng. Anh định cản cô, nhưng cánh tay vươn ra lại khựng lại, lơ lửng giữa không trung. Con ngươi anh lẫn lộn giữa một bể sâu cảm xúc.

Cánh cửa sập lại sau lưng, Rein đã vào trong, anh ở ngoài. Hai người chỉ cách nhau một lớp gỗ thông thoang thoảng hương.

Nhưng bức tường cô đã dựng lên để trốn tránh anh, còn dày hơn thế nhiều.

Shade nắm chặt tay, cứ như anh đang hi vọng có thể bóp nát tim mình cùng những đau khổ và dằn vặt bên trong cô gái ấy.

♠~♠~♠

Yours, respecrfully Shiroku Yonemuri
白九四眠り

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net