CHAP 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉnh chu trang phục của mình lại xong Eun Na quay người lại nhìn hai anh, mặt cô hơi khó hiểu cất giọng.

- Chuyện đó đợi lúc khác rồi chúng ta hãy nói tiếp đi. Giờ có chuyện quan trọng hơn em muốn hỏi hai anh.

- Có gì em cứ hỏi đi.

Jin Ho nở nụ cười tươi với cô rồi cất giọng dịu dàng, còn cô thì vẫn cứ giữ gương mặt khó hiểu ấy.

- Tại sao hai anh lại kêu em ăn mặc như thế này để trở về? Nó không phải rất kì dị đối với mọi người ở đó hay sao?

Eun Na nhìn bộ trang phục đậm chất hoàng gia trên người của mình rồi lại nhìn hai ông anh trai đang ngồi trên giường không ngớt lời khen ngợi.

- Anh thấy em mặc nó rất đẹp mà, em đừng vội mở miệng che vẻ đẹp của nó nha. Bộ trang phục mà em đang mặc là do chính tay nhà thiết kế giỏi nhất của hoàng gia chúng ta làm riêng cho em đấy. Và cũng chính là món quà đoàn tụ mà mẹ đặc biệt dành cho em đấy, tiểu công chúa àh.

- Em biết. Nhưng mà anh không thấy nó sẽ là tâm của mọi sự chú ý khi em quay về đó hay sao? Hai anh có bao giờ thấy người nào ở đó đang bình thường mà tự nhiên lại ăn mặc như thế này đi ra ngoài đường chưa?

- Anh thấy Eun Na nói cũng có lý lắm, trong tủ có mấy bộ đơn giản đấy em lấy đại một bộ rồi đi thay đi. Còn bộ này thì đem cất đi khi nào tới lễ trưởng thành của em rồi hãy lấy nó ra mặc.

- Hihi. Em biết thế nào anh hai cũng sẽ nói như vậy mà, chỉ có anh hai là hiểu và thương em thôi.

Eun Na chạy lại ôm cổ Jin Ho hôn một cái vào má anh rồi chạy lại tủ đồ lấy ra một bộ đồ đơn giản nhất xong chạy thẳng vào phòng tắm. Hwan Jin thấy thế liền liếc xéo anh một cái rồi cất giọng đầy vẻ ghen tị.

- Sao lúc nào người nhận được câu nói đó cũng là anh thế? Em ấy chưa bao giờ nói câu đó với em, dù chỉ là một lần cũng không có.

- Haha. Đây gọi là anh em tương thông đấy em trai àh, Eun Na nghĩ gì, muốn gì người làm anh này còn không hiểu nó nữa hay sao? Chỉ cần em thấu hiểu và đứng về phía của em dù điều đó có sai hay là đúng, thì em ấy sẽ keo kiệt tới nổi không nói câu đó với em đâu. Với lại em ấy chưa bao giờ suy nghĩ hay hành động thiếu ý thức rồi mang họa đến cho người mình yêu thương đâu, nên em cứ yên tâm.

- Có thật không?

- Không tin thì em cứ thử đi rồi biết có thậy hay là không. Nhưng anh khuyên em một câu, đừng có làm lố quá nếu không nó sẽ phản tác dụng đấy.

Jin Ho và Hwan Jin vừa kết thúc cuộc trò chuyện của mình thì cũng là lúc Eun Na bước ra cùng một chiếc áo sơ mi trắng khá rộng so với size thật của cô và chiếc quần jean đen dài bó sát, đã thế cô còn đóng thùng một nửa phía trước của chiếc áo nữa chứ.

Mái tóc dài đen tuyền được cô chải chuốc rất suông mượt, hai bên tay áo cũng được cô xắn lên một nửa. Cô đi ra mở chiếc tủ lớn không kém gì tủ quần áo bên cạnh, bên trong toàn là giày với giày.

Cô lựa một hồi cũng quyết định lấy ra một đôi giày cổ cao màu đen đầy cá tính, cô ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh để mang giày vào.

Chưa chịu dừng lại ở đó, cô đóng chiếc tủ để giày của mình lại rồi đi đến mở ngăn bàn trang điểm ra. Bên trong nó có một ngăn cách rất riêng biệt, bên trên cô dùng để đồng hồ, còn ngăn bên dưới cô dùng để phụ kiện và một số trang sức.

Cô không chần chừ lấy ra một chiếc đồng hồ màu đen đeo lên tay, rồi lấy ra một đôi hoa tai có đính đá màu xanh ngọc bích đeo lên tai. Cuối cùng cô lấy một lọ nước hoa ở chiếc tủ kính nhỏ bên cạnh xịt lên người rồi đi lại đứng trước mặt hai anh tươi cười hỏi.

- Thấy thế nào? Nhìn em có ổn không?

- Rất hợp với con người của em, rất hợp với tính cách của em. Chỉ có một từ PERFECT!!

- Hihi. Thật vậy sao ạ? Thật sự là nó ổn đúng không ạ?

Eun Na càng vui vẻ hơn khi nghe Jin Ho nói như vậy, cô quay người lại nhìn mình ở trong gương ngắm trước ngắm sau thêm một lần nữa.

Nhân lúc cô không để ý Jin Ho thục tay vào hông Hwan Jin một cái, Hwan Jin quay lại nhìn anh nhưng anh chẳng nói gì ngoài việc hất mặt về phía cô rồi nháy mắt ra hiệu một cái.

Hwan Jin liền hiểu ý của anh muốn nói đến là cái gì. Không chờ đợi thêm nữa Hwan Jin quay lại nhìn cô vẫn còn đang say sưa nhìn ngắm mình ở trong gương rồi lên tiếng vui vẻ.

- Chuẩn bị xong rồi thì chúng ta mau xuất phát thôi, giải quyết công việc càng nhanh càng tốt vì anh muốn đưa hai người đến một nơi.

Vừa nghe thấy Hwan Jin nói vậy cảm xúc vui vẻ trong cô càng tăng cao hơn nữa, cô quay người lại hí hửng hỏi anh.

- Là nơi nào vậy anh ba? Chỗ đó có vui không? Có đồ ăn ngoan không? Có trò chơi vui không?

- Mọi thứ đều có hết. Không biết tiểu công chúa của anh có muốn đi cùng anh và anh hai đến đó không?

- Có có có! Em muốn đi!

- Vậy thì chúng ta mau đến trường của em làm thủ tục nhập học cho bọn anh rồi chúng ta cùng nhau đến đó, em chịu không?

- Chịu!!

Thế là ba người đi đến tạm biệt Yejin đang bận rộn trong thư phòng rồi dùng áo choàng tàng hình và đôi cánh lông vũ đen tuyền mang đầy quyền lực của hoàng gia và loài thuần chủng của mình bay thẳng đến trường đại học của Eun Na.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net