Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến tiệm bánh thì chia tay nhau tại đây, cô bước vào tiệm thì nghe tiếng chào của nhân viên:

- "Chị mới đến!"

Cô cũng "ừ" rồi kêu nhân viên đi làm việc tiếp. Sau đó cô vào bếp làm phần bánh để bán hôm nay.

Mấy người nhân viên ở đây ai cũng quý cô hết ấy. Dù có người bằng tuổi hay lớn hơn hay nhỏ hơn nhưng cô vẫn đối xử với họ rất tốt. Nên nhân viên cũng ít ai mà làm gì trái phép lắm.

Trên đường đến trường.

- "Ủa hyung, quán đó là của anh hả?" - Jungkook khều tay Jimin hỏi.

- "Không, quán đó của Jihee, con bé mê làm bánh nên mở một tiệm riêng vậy đó. Khi nào rảnh nguyên đám lại kéo qua chơi. Chiều cưng muốn đi không?"

- "À vậy cũng được, ngày đầu về em cũng chưa có tiết học. Thôi bây giờ em về nhà gặp ba mẹ đây. Em không nói với ba mẹ hôm nay em về nên định gây bất ngờ cho họ."

- "Ừ vậy thôi, bọn anh đi nhé!"

- "Dạ."

Nói là về nhà nhưng cậu không hẳn đi thẳng đến nhà, mà còn quẹo vào tiệm bánh của Jihee nữa.

Cô đang làm bánh trong bếp thì nghe bên ngoài có gì ồn ào quá nên cũng chạy ra xem thử.

Ra là do Jungkook đẹp trai quá nên biết bao nhiêu cô gái đang tụ tập lại bàn bạc đây nè. Thấy cảnh tượng như vậy, cô nghĩ không biết khi vào trường rồi sẽ như thế nào nữa!

Thấy Jungkook cô mới hỏi:

- "Ủa sao cậu lại ở đây? Cậu không đi học cùng mọi người à?"

- "Hôm nay tôi không có tiết học nên định về nhà luôn, chợt nhớ ra cũng phải mua gì đó làm quà nên tôi định mua bánh của chị cho họ. Được chứ?"

- "À được thôi. Vậy ba mẹ cậu thích ăn loại nào? Hay đợi tôi, tôi sắp làm xong một phần bánh mới, ăn liền cho ngon luôn nhé. Cỡ 10 phút nữa là xong rồi."

Cô nói vậy thôi, chứ biết rõ vợ chồng giáo sư thích ăn gì mà. Mà mẻ bánh cô đang làm cũng là loại cả hai đó thích ăn nên cố tình kêu vậy đấy.

- "Vậy cũng được."

- "Cậu cứ kêu đồ uống rồi ngồi chờ một chút. Bánh ra ngay."

- "Được!"

Nói xong thì cậu lại quầy kêu món, nhưng khổ nỗi kêu mãi mà cô nhân viên không nghe, thấy vậy nên cô lại rồi hỏi cậu uống gì luôn:

- "Cậu muốn chọn loại nào?"

- "Cho tôi một matcha latte nhé!"

- "Dạ vâng! Còn gì nữa không ạ?"

- "À còn hai phần bánh chị nói."

- "Được rồi tôi sẽ tính vào luôn."

- "Đây là hóa đơn của cậu, mời cậu ra ngồi chờ, nước sẽ ra ngay ạ!"

- "Cảm ơn."

Sau khi bấm xong thì cô kêu cô nhân viên lại để khách kêu món như thường, cô cũng phải đi pha chế luôn. Sợ nhân viên nó chú ý quá không pha được là bỏ luôn.

Pha xong cô đem đến cho cậu:

- "Matcha latte của cậu."

- "Cảm ơn chị, mà đây là quán của chị chị phải tự đi phục vụ thế à?"

- "Tất cả là nhờ ơn phước của cậu hết đấy! Tụi này cứ thấy ai đẹp trai là hồn bay đi đâu hết. Có lần nguyên đám Jimin lại đây mà tôi là chủ phải đi làm bánh rồi pha chế xong đi đưa nước nữa."

- "Chị là chủ mà chị không la nhân viên à?"

- "La gì chứ! Tụi nó tốt tính lắm, cậu lại nhiều lần rồi tụi nó cũng không để ý nữa đâu, được một ngày là quay trở về như cũ liền thôi. Thôi cậu ngồi đây tôi vào xem bánh."

Sau cuộc nói chuyện bất giác trên gương mặt cậu vẽ lên một nụ cười thật tươi.

Bánh đã xong, cô chỉ cần chia bánh và cho vào hộp. Đưa cho Jungkook, cô cảm ơn vì đã đến ủng hộ rồi lại quay vào quản lí tiệm tiếp.

Về đến nhà, Jungkook nhấn chuông rồi đợi mẹ ra mở cửa.

Mẹ cậu bất ngờ mà ôm chầm lấy con. Hỏi thăm con rất nhiều nữa.

Sau màn hỏi thăm thì Jungkook lên phòng thay một bộ đồ thoải mái hơn. Cậu xuống và lấy 2 phần bánh ra đưa cho ba mẹ.

Mẹ cậu mới nói:

- "Đây là tiệm bánh của con bé Jihee nè, chắc nó lấy cho mình bánh hoa anh đào đây."

- "Ủa mẹ biết tiệm này sao mẹ? Mà sao mẹ biết luôn cả món bánh trong này?"

- "Chuyện thì hơi dài dòng, hôm nay nó sẽ tới nhà mình ăn cơm, ăn xong rồi mẹ kể con nghe nhé!"

- "Ba với mẹ con thương con bé như con ruột. Nó tốt lắm! Mấy ngày con đi du học là nó qua lo cho ba mẹ hết." - ba cậu ăn một muỗng rồi nói.

- "Đây con ăn thử coi, ngon lắm. Tay nghề của con bé đúng là tuyệt thật." - bà đưa cho Jungkook ăn thử.

- "Ngon thiệt ba mẹ nhỉ?"

- "Ừ con! Thôi chắc con cũng mệt rồi, vào phòng nghỉ ngơi đi rồi lát ra ăn trưa nha."

- "Dạ mẹ."

Cậu lên phòng sắp xếp lại đồ đạc vào tủ nhưng không thôi nghĩ đến chuyện Jihee quen nhà mình. Quen nhưng tại sao lại không nói cho mình biết? Suy nghĩ được một hồi thì cậu thiếp đi lúc nào không hay.

Bây giờ là 10h30, tức là giờ cô phải đi chợ. Sau khi đã đi chợ xong hết thì cô qua nhà giáo sư Jeon để nấu ăn.

Jungkook cũng giật mình thức dậy từ lúc nào không hay. Xuống bếp định lấy nước uống thì thấy bóng dáng nhỏ bé đang chạy trong bếp để nấu ăn.

Tự nhiên cái hình bóng này in sâu vào trong tâm trí cậu luôn rồi. Đang đứng thì mẹ cậu tới nói:

- "Jungkook con thức rồi à? Để mẹ giới thiệu luôn nhé, đây là Jihee - người mà mẹ kể với con."

Cô đang nấu thì nghe tiếng đành quay lại. Mẹ cậu nói tiếp:

- "Còn đây là Jungkook con trai cô, cô có nói tới nó khoảng 2 năm trước. Hai đứa làm quen đi."

- "Dạ thật ra là hai tụi con cũng biết nhau ạ." - cô dừng tay nói.

- "Vậy à? Vậy quen lâu chưa?"

- "Không mẹ, chỉ mới sáng nay thôi."

- "Ơ vậy à? Thôi cứ để từ từ rồi biết nhau cũng được. Jihee à con có cần cô giúp gì không?"

- "Cô à, con đã nói là cô phải ngồi yên mà. Cô mà làm gì là con sẽ giận và không qua đây nữa đâu nha!"

- "Thôi thôi được rồi, con cứ làm đi có gì thì kêu cô nhé."

- "Dạ cô."

Mẹ cậu và cậu đi ra ngoài phòng khách, cậu mới nói:

- "Mẹ, kể con nghe đi mẹ."

- "Chuyện gì?"

- "Thì chuyện về chị Jihee này."

- "Chẳng phải mẹ đã nói là ăn cơm xong sẽ kể sao? Đợi đi con."

- "Mẹ!!"

- "Không cằn nhằn nữa, con vào trong xem Jihee có cần giúp gì không, có gì con giúp nó."

- "Dạ."

Vào trong bếp, cậu lại kế bên cô, cô giật mình muốn rớt luôn cái vá múc canh. Cậu hỏi:

- "Chị có cần giúp gì không?"

- "Cậu là con trai mà cũng đòi phụ việc bếp núc á?" - cô nói bằng giọng mỉa mai.

- "Là con trai thì vẫn phải biết một chút để sau này giúp vợ đồ nữa chứ!"

- "Ôiii! Ghê nha. Mới năm nhất đại học đã nghĩ đến chuyện lấy vợ luôn rồi đó à? Tôi đây năm ba còn chưa có ai nè!"

- "Tôi chỉ cần đẹp trai thì búng tay một phát là xếp hàng dài dài nhé."

- "Ghê ta!" - lại tiếp tục giọng điệu mỉa mai.

- "Yah! Tôi nói thật đấy, chị không tin à?"

- "Được rồi được rồi tôi tin, mà cậu kia nói chuyện với người lớn mà kính ngữ đâu hết rồi hả? Cứ này này mãi đi."

- "Biết rồi biết rồi, khổ chị ghê. Có gì cần giúp không?"

- "À cậu thử nêm món canh này coi có thiếu vị gì không?"

Cô múc một muỗng canh rồi đưa tới miệng cậu. Làm xong hành động đó thì cô cũng tự thấy xấu hổ về bản thân mình. Chắc giờ mặt cô đỏ như trái cà chua luôn rồi quá. Đưa cho Jungkook cầm muỗng rồi cô đi qua làm món khác.

Cậu phì cười trước dáng vẻ đáng yêu của cô nhưng vẫn phải giữ bộ mặt nghiêm túc nếm canh:

- "Tôi thấy cũng vừa ăn rồi ấy."

- "Vừa rồi sao, vậy tốt rồi. Bây giờ cậu rửa thịt giúp tôi."

- "Ok."

Đang rửa thì cậu mới thấy đây là món dành cho người bị run tay, cậu xoay qua hỏi:

- "Chị này! Đây có phải là món cho người bị run tay không?"

Cô nghe cậu hỏi thì giật mình, sao cậu ấy lại biết chứ?

- "Suỵt... cậu nói nhỏ thôi, sau khi ăn xong tôi với cậu ra nói chuyện riêng rồi tôi nói cậu nghe."

Cậu thấy rất tò mò luôn đó. Đi du học vài năm về cậu như người trên mây chả biết trời chăng mây gió gì luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net