[Thiên Ý Trêu Ngươi] part1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~THIÊN Ý TRÊU NGƯƠI~

Luận Kiếm Phong tuyết rơi mịt mù, tiên cảnh cũng hóa bi thương. Chỉ nghe tiếng gió đạp tuyết.

Vụn vỡ…

Tuyết liên vấy máu…

Chàng một lần lại một lần phá hủy thế giới của ta…

Bây giờ thực sự bỏ ta một mình trong cõi trần ai lạc lõng?

Ta hận…

Ta hận thiên ý trêu ngươi…

***

“Ta hiện tại không muốn thấy hắn, hãy cho ta vài năm...”

Nàng không muốn nhìn thấy hắn? Hay là không đủ can đảm để nhìn hắn nữa?

Mất bao lâu để con người ta quên đi một mối thù diệt môn?

Không có gì biện minh cho thảm án ngày ấy, nàng có hận, hắn cũng không thể trách. Hắn chỉ mong một lần nàng quay đầu.

Đỉnh Hoa Sơn, hắn chờ nàng. Chờ nàng suốt kiếp...

***

\Như thế nào là tĩnh tâm?/

Hắn từng nghe sư phụ nói về chữ “tĩnh” khi luyện công. Là bình lặng như mặt bể không có sóng. Thế nhưng sóng biển ngàn năm còn vỗ có khi nào yên?

Trong yên lặng, chỉ có tuyết rơi nhè nhẹ trước Tam Thanh điện, hắn trầm mặc. Trong tay vô thức mân mê đóa tuyết liên đón gió lạnh càng nở rộ. Ngân quang tỏa ra phản chiếu lên hơi sương mờ biến ảo. Hoa tuyết li ti vương lên nếp y phục đạo sĩ. Là đạo sĩ? Phải, hơn hai mươi năm bước chân vào Thuần Dương quan cũng có thể coi là cao nhân. Có điều, sư phụ hình như đồ nhi chưa bao giờ tĩnh tâm...

Khi trước làm một kẻ sống trong mưa máu gió tanh, tạp niệm chưa loại hết. Một chữ “tĩnh” kia lĩnh hội không được bao nhiêu. Bây giờ phù du danh lợi trong tâm cũng không còn để ý, hắn vẫn chưa từng có thể tĩnh tâm. Đến tột cùng, hắn hiểu được thế nào là một đường đao hạ, vĩnh viễn không thể xóa mờ...

***

Hắn hại nàng thành cô nhi chỉ trong một đêm. Cũng chỉ một đêm, Cốc gia trăm mạng người chìm trong biển lửa. Mũi kiếm hắn vung lên không có chút lưu tình, máu nhuốm đỏ trang viên. Thế nhưng khi thấy nàng mở to đôi mắt sợ hãi nhìn lên, tay hắn cứng lại. Kiếm dừng giữa không trung, lần đầu tiên trong đôi mắt trong trẻo của nàng, hắn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân-quỷ dữ. Hạ xuống thanh kiếm trong tay, hắn thất thần nhìn ấu nữ Cốc gia thu mình run rẩy trong góc, khóc không thành tiếng. Đột nhiên hắn cảm thấy không đành lòng xuống tay với nàng.

“Không còn ai”-Hắn hờ hững đáp lại đồng bọn. Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh đôi mắt của nàng, loại ánh mắt cả đời hắn không quên.

Đêm ấy, hắn để nàng sống sót...

***

Hội duyên một khắc tương phùng

Hận vãn, uyên ương chẳng chung một đường

***

Gặp lại nàng chính là sự đùa giỡn mà trời cao dành cho hắn. Thế gian luân hồi, hắn gây đau khổ cho người khác, sẽ phải trả giá.

Ngày ấy, Vạn Hoa cốc mênh mông hoa nở. Trong màn mưa bụi mịt mờ, lạc hoa phiêu lãng lung linh. Giữa ngàn hoa rơi đầy trời ngưng đọng lại hình bóng giai nhân. Tử y giản dị, mái tóc buông lơi khẽ lay động lẫn cùng sắc hoa trắng một màu thanh thuần. Trong mắt nàng vẻ an tĩnh như nước, lại man mác tựa mưa giăng bốn phía, sâu thăm thẳm. Ánh mắt linh hoạt dõi theo cánh hoa chấp chới chao nghiêng trong gió. Bàn tay hé mở đón lấy đóa hoa nhỏ bé. Nụ cười thuần khiết mông lung giữa trời hoa vũ. Thần thái so với tiên tử không kém bao nhiêu.

Cảnh trước mắt như một giấc mộng, Vạn Hoa tân tú tựa đóa u lan lặng im khoe sắc. Hắn đứng bên hàng cổ thụ rợp bóng, nhìn không chớp mắt.

...Là nàng...?

Cốc Chi Lam...

***

Gió ào ạt thổi, át đi tiếng bước chân đạp tuyết khẽ khàng. Từng bước ngập ngừng như sợ làm mất đi vẻ thâm trầm uy nghiêm tĩnh lặng của Tam Thanh điện. Từ khi nhập môn cho tới giờ, Tịch Lam hôm nay là lần đầu tiên lên tận Tam Thanh điện. Bình thường chỉ nhìn từ xa, thấy đình đài im lìm trong tuyết sương quanh năm che phủ, một loại linh khí tôn nghiêm gây cho nàng cảm giác thành kính khó tả. Khác với loại cảm giác khi nhìn Thuần Dương cung, nơi đây cũng uy nghiêm, nhưng lại cô tịch, gần như lạc lõng.

Trước sân điện, dáng hình lặng lẽ trong bóng tuyết rơi. Nếu như hình dung chính điện kia tạc từ băng, nhất định hình bóng kia là nét vẽ của hoa tuyết lưu lại.

Cao ngạo như tuyết...

Cô độc như gió...

Mờ ảo như sương...

Nàng đứng sững lại. Thật không muốn bước vào một không gian của ảo mộng nhân gian mà người ngồi kia là ảo ảnh đẹp chực vỡ tan trước mắt...

***

-Sư...-Lời dừng lại ở đầu môi, nàng chợt lúng túng không biết nên xưng hô như thế nào cho đúng phép tắc.

Như một loại giao cảm kì lạ, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên.

Không gian lặng đi.

Tuyết vẫn rơi không ngừng. Gió vẫn lạnh buốt.

Có phải quá mong chờ hóa ảo giác?

Nàng đứng trước hắn. Mái tóc bạc phất phơ trong gió. Ánh mắt mịt mờ tầng sương phủ. Từ trong kí ức rất sâu, hắn vô thức gọi “Lam nhi”-khẽ khàng hơn hơi thở.

...Nàng tới...?

Tịch Lam giật mình. Sao...sao có thể? Đây rõ ràng lần đầu tiên gặp mặt, người làm sao có thể biết tên nàng? Trong tiếng gọi có bao nhiêu khắc khoải, bao nhiêu tình cảm đợi chờ. Dường như là gọi một người khác...

Giữa lúc còn đang phân vân, nàng bất ngờ cứng người bởi vòng ôm đột ngột. Hương tuyết thanh tao nhàn nhạt vây lấy nàng, chốc lát khiến nàng ngây ngẩn không thể phản ứng. Hơi ấm vững vàng bao phủ, tận cùng tâm can run lên bởi thứ tình cảm vô danh. Sự dịu dàng ưu thương chạm đến từng giác quan. Mãnh liệt nhưng tĩnh lặng. Nỗi nhớ trào lên chân thật đến nỗi nàng thấy hốc mắt mình thật sự nóng. Là loại tình yêu sâu đến thế nào trong cử chỉ quá đỗi dịu dàng này?

Mất một lúc để ý trí thực sự lại sau rung cảm lạ lùng bởi sự đồng cảm thấu hiểu hay bởi điều gì khác không biết, nàng bối rối không biết nên làm thế nào. Đẩy người ra? Nàng không nỡ cự tuyệt lại cảm giác khao khát ẩn chứa bi thương của người, cũng luyến tiếc run rẩy khẽ khàng trong lòng mình đi?

-Sư thúc...-Không còn cách nào khác, nàng đành lên tiếng, mong rằng có thể chạm tới tâm can tràn ngập hoài niệm của người.

Hắn cả người chìm trong ảo cảnh bị một tiếng gọi kia đánh thức. Không gian xung quanh tan ra, chỉ còn lại gió vẫn lạnh lùng quất từng cơn.Nhanh chóng lùi lại một bước, lời xin lỗi khó khăn nói ra. Nữ tử trước mặt hắn chỉ biết cúi đầu, tóc rũ xuống che toàn bộ biểu cảm trên gương mặt. Khoảng im lặng kéo dài giữa hai người, tâm trí đều rối loạn...

Cuối cùng Tịch Lam cũng lên tiếng phá vỡ im lặng, dù giọng nàng không lớn hơn tiếng gió được bao nhiêu.

-Quan chủ lệnh chuyển cái này cho sư huynh.-trong tay nàng một phong thư mà vừa liếc nhìn đã khiến hắn cau mày. Ác Nhân Cốc?

Nhận phong thư, hắn ngay cả một tiếng đáp lại lời nàng cũng không có. Chỉ nghe nàng cung kính cáo biệt, lui xuống khỏi Tam Thanh điện.

Bước chân xuống những bậc đá dài, nàng còn ngoảnh nhìn bóng lưng người in lên nền trời tuyết dáng vẻ cô độc. Bức thư trong tay đã sớm bị vò nát...

Bởi vì khi nàng nhập môn, người đã luôn chẳng bao giờ xuất hiện trước chúng đệ tử, chỉ lặng lẽ lo công việc trên Tam Thanh điện. Những đệ tử nhập môn muộn không bao giờ biết được trước kia đã có chuyện gì xảy ra với người. Nhưng đó là một câu chuyện đau lòng?

***

Luận Kiếm Phong ở trên đỉnh cao nhất phía bắc Thuần Dương, quanh năm tuyết bay la đà, phảng phất như tiên cảnh. Hắn đứng im trong mưa tuyết, lặng lẽ chờ đợi một trận chiến sinh tử. Xưa nay những kẻ muốn tìm Thuần Dương Ngũ tử thách đấu không ít. Nhưng lần này, Đào Hàn Đình ngông cuồng của Ác Nhân Cốc đưa tới chiến thư, lại chỉ đích danh hắn. Lại một trận mưa máu gió tanh.

Võ công Thuần Dương lấy bất biến đối vạn biến, bình tâm điều khiển nội lực. Kiếm chiêu biến ảo nhẹ nhàng như mây, nhưng vẫn uy dũng mạnh mẽ khiến nhiều người kiêng nể. Hắn học kiếm thuật Thuần Dương hơn hai mươi năm, đạt cảnh giới ít người với tới. Trận chiến này...

Bàn tay vô thức chạm đến đóa tuyết liên lúc nào cũng mang bên mình, hắn nghĩ tới nàng. Có thể nhìn nàng một lần nữa thật tốt.

Trong lồng ngực đột nhiên dội lên cảm giác bức bối khó chịu, hắn vội cúi mình cực lực nén lại cơn ho. Nền tuyết vương lên huyết sắc, như vệt chu sa in lên nền trắng tinh khiết...

Gió lộng vô tình làm đóa hoa mai lìa cành. Ngạo mai giữa tiết đông chợt tàn phai...

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net