[Thiên Ý Trêu Ngươi] part2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm sâu.

Thời gian mòn mỏi trên những bước chân lặng thầm của bóng tối, lơ lửng trên những hơi thở buốt lạnh của sương đêm. Mộng mị miên man trong vực xoáy của ký ức vụn vỡ rời rạc từng mảnh lạc lõng. Quá khứ cắt những vết sâu vào tiềm thức, nhức nhối những đớn đau của ngày cũ. Cơn mơ lặng lẽ kéo chìm cảm giác vào bóng tối, vây lấy chúng bằng những sợi tơ vô sắc khôn bề tháo gỡ…

Giữa mênh mông tối thẫm mịt mờ, chớp sáng vụt lên rạch đôi thế giới.

 

Lửa.

 

Ánh lửa thiêu rụi màn đêm. Lưỡi lửa hung hăng khoe khoang sức nóng ghê người.

 

“Lam nhi”

 

“Lam nhi”

 

Tiếng gọi rất nhỏ, tưởng chừng bị nuốt chửng trong đêm. Phảng phất trong hơi khói của lửa đỏ, bóng lưng mảnh dẻ run rẩy cúi khom che chắn cho một thân ảnh nhỏ nhắn khác. Người phụ nữ đem chút sức tàn bao bọc cho đứa con gái bé bỏng.

 

“Lam nhi, con ở yên đây nhé! Tuyệt đối không được đi đâu cho đến khi mẫu thân quay lại…”

 

Đứa trẻ gật đầu, nước long lanh trong đôi mắt to tròn. Tiếng nấc nghẹn lại khi nó cố gắng cắn môi ngăn mình nức nở.

 

Thế rồi rất lâu, rất lâu không có ai quay lại.

 

Cơn mưa đêm bất chợt ập xuống dập tắt đám cháy. Trên những lớp than ẩm ướt, mùi gỗ cháy khét vẫn còn đặc sánh. Bước chân êm nhẹ không tiếng động trong bóng tối mờ mịt. Kiếm quang lóe lên trong đêm tia sáng bạc. Mũi kiếm hướng xuống đứa trẻ run rẩy. Xuyên thấu qua màn đêm, đôi mắt hắc y nhân lạnh như lưỡi thép trong tay. Thế giới của đứa trẻ chao đảo, vụn vỡ thành muôn vạn mảnh. Bóng tối nuốt chửng nó. Nuốt chửng…

 

Hoa hải mênh mông, dập dờn sóng hoa xanh lam. Trông xa chỉ thấy muôn muôn vạn vạn đóa hoa nở trải dài miên miên hết tầm mắt. Nắng trong lấp lánh chiếu trên tầng không. “Mạn thiên hoa vũ”[1]-chỉ có thể hình dung như thế về hoa hải trong Vạn Hoa Cốc. Hồ điệp chấp chới cùng lạc hoa phiêu lãng…

 

Bóng dáng tử y thiếu nữ mảnh mai như chìm khuất giữ biển hoa. Bên nàng, nam tử phong thái phảng phất tiên phong đạo cốt cũng trầm tư. Thiếu nữ mỉm cười, nụ cười của sắc hoa lan tỏa mông lung. Tay đan tay, hơi ấm vững vàng lạ lẫm len lỏi vào từng giác quan, để lại rung động khẽ khàng. Nụ hôn đầu phớt nhẹ như cánh bướm trên hoa. Nàng say. Say giữa hoa hải miên man, say trong nắng non đầu xuân, say bởi hương vị ngọt ngào váng vất như mê dược của thứ rung cảm đầu đời.

 

Cảnh sắc lại thay đổi. Hành trình tới Trường An vì một bí mật của năm tháng trở thành nỗi ám ảnh. Những gương mặt thoáng qua, những sự kiện kinh thiên động địa, những câu chuyện quá khứ về thảm án Cốc gia,… Tất cả giống như một lưỡi dao cắt vụn hy vọng cùng tình cảm. Thế giới dưới chân nàng một lần nữa sụp đổ. Bóng đêm sâu hút mở ra…

 

Nàng chìm xuống dòng nước tối vô hình. Thế gian tàn nhẫn vẫn ồn ào những tạp âm. Có tiếng nói rất khẽ: 

 

“Hoa Sơn, ta chờ nàng…”

 

Quên đi…

 

Quên đi…

 

Quên đi điều gì?

 

Thù hận?

 

Tình yêu?

 

Màu huyết sắc phủ lấy thế giới của nàng.

 

“Lam nhi…Xin lỗi nàng…”

 

Cơn đau thấu buốt qua lồng ngực.

***

Cốc Chi Lam giật mình tỉnh dậy. Nàng nhận ra mình vừa nằm mơ. Những hình ảnh chập chờn rời rạc của giấc mộng mộng dài vẫn còn mơ hồ trong đầu. Bàn tay nàng đã lạnh buốt, hơi thở chợt đắng ngắt. Và cơn đau nhói lên sau cùng vẫn còn ân ẩn nơi lồng ngực. Một loại dự cảm chẳng lành bủa vây lấy nàng một cách vô lý. Nhìn ra phía cửa sổ, đêm đã nhạt màu. Ánh bình minh xanh phơn phớt nơichân trời. Nàng trở dậy thắp sáng ngọn nến trên bàn, cũng không muốn quay lại giấc ngủ để tiếp tục mộng mị.

Ánh lửa vàng vọt soi rọi không gian nhỏ bé giản dị. Gió từ ngoài ùa vào phòng đem theo hơi ẩm lành lạnh. Ánh nến hơi chao đảo như muốn phụt tắt khiến nàng phải đưa tay chắn bớt gió. Lúc này nàng mới nhận ra trên sàn vung vãi giấy. Đêm qua nàng quên đóng cửa sổ. Cúi mình thu nhặt xấp giấy đặt lại trên bàn, nàng lặng người khi nhìn lại…

Trên mặt giấy Tuyên Thành trơn bóng, nét họa dang dở. Mực nhòe từng vết bởi dòng lệ thổn thức.

Tại sao?

Mỗi nét bút đưa đều là thần thái của người.

Ôn nhu…

 

Dịu dàng…

 

Giả dối…

 

Dừng tay trên dáng hình đôi mắt quen thuộc thảng thốt, nàng trầm ngâm.

 

Thâm trầm…

 

Mênh mông…

 

Và lạnh…

 

Như năm ấy người nhìn xuống nữ hài tử run rẩy?

Nàng khi trước đã luôn tự hỏi tại sao đôi mắt người hoang hoải gần như u tịch. Người vẫn luôn luôn trầm lặng như dòng nước. Nhiều người từng nói nàng làm người thay đổi. Lãnh tính của người không bao giờ biểu lộ trước mặt nàng. Nhưng bây giờ nàng thốt nhiên nghĩ tới cái đêm của mười mấy năm về trước.

Lửa đỏ.

 

Máu tanh.

 

Sát khí.

 

Tất cả đều không bằng một ánh mắt! Đôi mắt lạnh xuyên thấu tâm can.

 

Đâu mới thực sự là người?

Ánh bình minh le lói qua khung cửa. Sắc xanh nhợt của nắng sớm lọc qua bức rèm trúc chiếu lên những mảnh giấy mực vẽ ướt nhòe…

***

Trời sập tối.

Hoàng hôn đã tắt hẳn nơi chân trời, bóng tối tím thẫm man mác lan tỏa khắp Vạn Hoa Cốc. Gió nổi rì rào như bản hợp thanh vô tận thì thầm với trời cao. Trong khoảnh khắc chuyển sáng tối, có những khi khiến con người ta cảm thấy trống rỗng. Cảm giác của ngày chưa qua, bóng tối chực chờ bao phủ, chợt chênh chao như chẳng có gì để níu kéo. Ánh sáng lùi lại, biến mất ở ranh giới giữa bầu trời và mặt đất, đem theo hết thảy rực rỡ của vầng dương ban ngày chỉ để lại buổi đêm thăm thẳm mênh mang.

Lẳng lặng ngắm nhìn ngày tàn qua khung cửa sổ với một cảm thức gần như buồn bã, nàng chìm vào thinh lặng đến nỗi không nhận ra tiếng gõ cửa. Tiếng động kiên nhẫn lặp lại đều đều  khẳng định ý muốn gặp chủ nhân căn nhà. Nàng hơi giật mình khi ý thức trở lại, vội vàng bước ra mở cửa. Cánh cửa hé mở, hiện ra trước mắt nàng một vóc dáng dỏng dỏng của nữ nhân toàn thân bao kín bởi lớp áo choàng rất rộng. Tấm màn sa tối màu phía trước che đi toàn bộ khuôn dung của vị khách. Đến vào lúc ngày tàn, hẳn là đã đi rất xa mới có thể tới được Vạn Hoa Cốc. Khách nhân tìm đến đây không phải điều lạ, vốn dĩ nơi đây là chốn mà nhân sĩ giang hồ cầu đảo Dược vương Tôn Tư Mạc. Nhưng cô nương này không có dáng vẻ vội vã của một người tìm dược sư, hơn nữa nếu muốn tìm gặp Dược vương cũng không phải ở chỗ nàng. Thật lạ lùng là vị cô nương này bất chợt gợi lên cho nàng loại cảm giác quen thuộc khó tả. Thân ảnh lặng yên như một ảnh ảo bước ra từ quá khứ xa xăm…

Cốc Chi Lam hơi lùi lại một chút trước khi cất tiếng hỏi:

“Cho hỏi cô nương có việc gì?”

Nữ nhân trước mặt cúi đầu khe khẽ như chào, giọng nàng ta mỏng như sương:

“Cô nương có phải Cốc Chi Lam?”

Nàng làm một cử chỉ giống như giật mình. Tìm nàng? Trái tim chợt dội lên cảm giác hoang mang bất định hệt như mỗi khi nàng tỉnh giấc khỏi mộng mị. Nàng nhẹ gật đầu theo quán tính, không để ý xem cô nương kia có nhận ra lời thừa nhận không nói ra thành lời này hay không. Một lúc nàng mới nhận ra cả khách lẫn chủ vẫn còn đứng ngoài cửa, bèn vội vàng lên tiếng mời vào.

Vào phòng thắp lên ngọn nến trên bàn, nàng quay lại vừa lúc vị khách bước vào vùng ánh sáng yếu ớt của ánh lửa chập chờn. Bất giác nàng lặng người.

Tấm mạng sa được gỡ đi để lộ ra những tia lấp lánh của mái tóc bạc buông dài xuống bờ vai. Dung nhan thanh lệ giống nàng đến không ngờ!

Nàng ta lại không có chút biểu cảm cho thấy sự ngạc nhiên nào, như đã biết trước, chỉ yên lặng chờ đợi cho cơn choáng váng chốc lát của nàng qua đi. Nàng chợt cảnh giác thêm mấy phần với mục đích tìm người của vị cô nương này.

Đã từng biết về việc dung mạo mình có bao nhiêu tương tự với Cốc Chi Lam đến mức sư thúc cũng nhận nhầm, Tịch Lam chỉ im lặng quan sát nữ tử trong lòng sư thúc. Nàng ấy quả giống như những gì nàng được nghe. Một người trong sáng thiện lương làm tan chảy cả băng giá trong lòng một Thuần Dương lăng hư tử. Vẻ xa xăm trong đôi mắt đóa u lan của Vạn Hoa Cốc chợt làm nàng nhớ đến ánh nhìn hoài niệm của sư thúc khi ngồi trong gió tuyết trước Tam Thanh điện.

Sư thúc, Lam nhi sẽ giúp người…

Khoảng yên lặng kéo dài giữa hai nữ tử bị phá vỡ khi Tịch Lam lên tiếng trước, vẫn giọng mỏng như sương khói tháng ba:

“Chi Lam cô nương, ta tìm cô nương vì muốn trao cho người một thứ…”

Cốc Chi Lam nghi hoặc nhìn chăm chú cô gái trước mặt chậm rãi lấy ra một vật khiến nàng chấn động.

Thiên Sơn Tuyết Liên.

Đóa hoa trong tay Tịch Lam vẫn nở rộ như trong gió tuyết. Ngân quang nhàn nhạt bao phủ. Cánh hoa trắng muốt tinh khiết khum khum ôm lấy đài sen. Hương thơm thoảng ra trong phòng, tươi mát như gió xuân.

Ánh mắt Cốc Chi Lam rơi trên đóa hoa. Mảnh kí ức xưa cũ chập chờn ẩn hiện. Người ấy ngày trước mang tuyết liên tới cho nàng, nàng nhất định không gặp, để người chờ ở Vạn Hoa Cốc không biết bao nhiêu ngày, trước khi tịch liêu mà nói hẹn nàng ở đỉnh Hoa Sơn. Nay người không đến, cô nương này lại mang tuyết liên tới đây. Không lẽ…

Nàng không nhận ra mình đã run rẩy khi đón nhận đóa hoa, giọng nghẹn lại khi hỏi:

“Kỳ Tiến, chàng…?”-là câu hỏi không thể thốt lên thành lời. Là giấc mơ… Thế giới của nàng phủ toàn màu huyết sắc. Cơn đau thấu buốt lồng ngực…

“Sư thúc…đi rồi…”

Khoảng lặng vô biên sau câu trả lời của Tịch Lam. Trong vô thức, thế giới lại lần nữa mất đi sắc màu, ngàn muôn mảnh vụn sắc nhọn cứa vào tim. Bóng tối muôn thủa của tuyệt vọng bi thương lại mở ra…

Thế gian cứ như vậy mà tàn nhẫn.

***

Luận Kiếm Phong tuyết rơi mịt mù, tiên cảnh cũng hóa bi thương. Chỉ nghe tiếng gió đạp tuyết. 

 

 

Vụn vỡ… 

 

 

Tuyết liên vấy máu… 

 

 

Chàng một lần lại một lần phá hủy thế giới của ta… 

 

 

Bây giờ thực sự bỏ ta một mình trong cõi trần ai lạc lõng? 

 

 

Hoa Sơn ta đã đến rồi… Sao chàng không chờ ta?

 

 

Luận Kiếm Phong chôn vùi chàng, chôn vùi ta, chôn vùi hết thảy những gì còn lại của thế giới đã nát vụn…

 

 

Kỳ Tiến, ta không hận chàng. Ta hận thiên ý trêu ngươi…

 

 

~Hoàn~

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net