Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Junho sốt ruột gõ ngón tay trên vô lăng, đợi Soeun trong chiếc xe mà anh mượn từ một người bạn. Cô và các đồng nghiệp trong Happy Ending đã cùng nhau ăn mừng suốt hai giờ đồng hồ vì phim của họ đã kết thúc với rating tốt đẹp. Dù Soeun nói cô sẽ gọi khi tan tiệc nhưng Junho vẫn tới thẳng đây vì buổi tập luyện kết thúc sớm hơn dự kiến và anh thì không muốn về nhà.

Sau khi chính thức hẹn hò, anh và Soeun chỉ gặp nhau vài lần. Lịch làm việc dày đặc và Soeun thậm chí còn phải quay phim liên tục qua đêm. Vì vậy, cứ mỗi khi có chút thời gian rảnh rỗi, dù chỉ là một giờ, họ vẫn thống nhất là cố gắng gặp nhau bằng mọi cách.

Hôm nay là một ví dụ. Junho biết rằng Soeun rất mệt mỏi với bữa tiệc và bản thân anh cũng kiệt sức vì tập luyện, nhưng nếu họ không gặp nhau hôm nay, có lẽ sẽ phải tới tận cuối năm khi đêm nhạc của 2PM diễn ra. Nếu mà như vậy thì anh không thể chịu nổi. Những cuộc gọi vội vã và những tin nhắn ngắn ngủi là không đủ và chúng càng khiến anh nhớ cô hơn. Vì vậy, những cuộc gặp hiếm hoi như thế này thực sự là những khoảnh khắc vô cùng quý giá đối với họ.

Cuối cùng thì Soeun cũng đi ra với các đồng nghiệp. Anh thấy cô cúi chào và lắc đầu với nhiều người. Có lẽ cô từ chối họ đưa cô về. Vẻ đẹp của Soeun và tính cách cởi mở của cô thực sự rất hấp dẫn đối với những người cô làm việc cùng. Anh yêu cô cũng bởi tính cách này nhưng lại cũng vô cùng lo lắng khi xa cô thời gian dài.

Soeun chỉ còn lại một mình. Junho gọi cho cô.

– Soeun à, em nhìn về hướng 2 giờ nhé, thấy chiếc xe màu xanh sẫm không?

– Ồ, em thấy rồi.

Soeun thận trọng nhìn ra xung quanh rồi bước về phía anh. Junho mỉm cười. Mỗi lần họ gặp nhau chả khác gì hoạt động tình báo thời chiến tranh.

– Em có phải uống nhiều không? – Junho cầm lấy túi xách cho cô rồi để ra ghế sau.

– Jogeum! – Soeun thở dài – Anh mệt không? Có đói không?

– Không mệt – Junho vuốt tóc cô – anh đã ăn một chút trước khi đến đây rồi. Em có buồn ngủ không?

Soeun nghiêng người dựa vào vai anh, nhắm mắt lại, khẽ nói:

– Ở bên anh thì em không thấy mệt gì hết.

– Em cứ ngủ một chút khi anh lái xe nhé – Junho nói, rồi khởi động máy, bật đĩa nhạc mà Soeun thích nghe mỗi lần ở bên anh.

Soeun ngồi thẳng dậy, lắc đầu:

– Không, em không buồn ngủ.

– Nhìn mắt em kìa, Kim Panda! – Junho gõ nhẹ tay vào trán cô.

– Em không sao mà – Soeun cười – trông anh còn mệt mỏi hơn em. Mà tại sao anh cứ muốn gặp nhau hôm nay thế? Em đã ngừng quay phim nên sẽ có vài ngày nghỉ mà.

Junho không biết phải trả lời cô thế nào. Dù anh đã được thông báo trước kế hoạch từ lâu nhưng anh vẫn giấu cô. Anh không muốn cô cảm thấy buồn trong khi quay phim. Anh sẽ phải xa cô trong 5 tháng tới.

– Soeun à – Junho ngập ngừng nói. Soeun không trả lời. Mặc dù cô nói là không buồn ngủ nhưng có lẽ vì mệt mỏi, vì không khí dễ chịu trong xe khiến cô ngủ thiếp đi.

Junho lặng lẽ mỉm cười. Anh vặn nhỏ nhạc rồi với tay lấy chiếc áo khoác của mình trùm lên vai cô. Anh dừng xe nơi họ vẫn hẹn hò, ngả người ra ghế, chăm chú ngắm cô đang say ngủ. Khuôn mặt cô trông thật ngọt ngào, trong sáng và vô cùng xinh đẹp. Junho không thể kìm lòng, giơ tay vuốt nhẹ lên má cô khiến Soeun bừng tỉnh.

– Em xin lỗi – cô ngượng ngùng nói – em không thể chống lại cơn buồn ngủ.

Junho mỉm cười, im lặng.

– Chúng ta tới nơi rồi hả? – Soeun nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi – sao anh không gọi em?

– Em ngủ say quá nên anh không nỡ – Junho nói – em có muốn ra ngoài đi dạo một lát không?

– Có chứ, nếu anh muốn – cô nhìn vào mắt anh giây lát rồi đột nhiên hào hứng nói – Gaja!

Bờ sông lúc này không một bóng người. Soeun khoác tay anh và bước sát bên anh.

– Anh biết không, dù lần hẹn hò nào chúng ta cũng đến đây nhưng mà em vẫn thấy rất thích – Soeun vui vẻ nói – Junho à, anh có biết có bao nhiêu ngọn đèn đường từ chỗ chúng ta đậu xe đến đây không?

Junho lặng lẽ lắc đầu.

– Có 15 cái. Em đã đếm khi lần thứ hai chúng ta đến đây – Soeun cười khẽ – vớ vẩn quá, hả anh?

Junho cảm thấy dễ chịu và hạnh phúc khi Soeun ríu rít bên anh như thế này. Nhưng càng hạnh phúc bao nhiêu anh lại càng nghĩ đến 5 tháng sắp tới.

– Anh hạnh phúc đến mức không thể nói được à? – Soeun đùa – nếu thế thì anh phải cảm ơn em chứ.

– Cảm ơn em – Junho nói đơn giản.

Soeun ngoảnh sang nhìn anh, đôi mắt biết cười của cô tràn đầy âu yếm. Junho bất ngờ dừng lại rồi không nói một lời nào, anh ôm cô thật chặt trong tay mình.

– Soeun à, anh sẽ phải đi lưu diễn 5 tháng tới – cuối cùng Junho phá tan sự im lặng. Có lẽ lúc này, khi khuôn mặt anh được giấu kín trong mái tóc cô, anh mới có đủ can đảm để nói với cô chuyện này.

– Em biết – Soeun thì thầm.

– Em biết? – Junho lùi lại, kinh ngạc hỏi – Làm sao em biết được? Ý anh là em biết khi nào?

– Chỉ mới vừa xong thôi – Soeun nhìn sâu vào mắt anh – em có thể đoán được khi thấy hôm nay anh trầm lặng khác thường. Điều mà em chưa biết chỉ là phải mất 5 tháng thôi.

Junho im lặng, không biết phải nói gì. Soeun ôm anh, tựa cằm vào vai anh, khẽ nói:

– Junho à, gwenchanha. Anh sẽ gọi cho em hàng ngày, đúng không?

Junho xiết chặt vòng tay thêm chút nữa. Tại sao cô lúc nào cũng dễ dàng hiểu và thông cảm cho anh như thế? Các cô gái luôn muốn bạn trai của mình tối ngày ở bên, quan tâm và nói những lời ngọt ngào. Nhưng anh chưa bao giờ có đủ thời gian để làm những chuyện thông thường nhất cho cô.

– Anh xin lỗi. Anh luôn làm em phải buồn.

Soeun im lặng. Junho cảm thấy người cô rung rung. Anh lùi lại nhưng Soeun vẫn không buông tay ra. Anh biết cô đang khóc và rõ ràng là cô không muốn anh nhìn thấy.

– Soeun à...

Soeun lùi lại. Mặc dù cô đã kín đáo lau nước mắt nhưng mắt cô vẫn còn đỏ khiến tim anh thấy trĩu nặng. Cô mỉm cười và nói:

– Thực sự thì em sắp bắt đầu dự án mới và lúc đó cũng bận rộn lắm. Đó là một dự án cổ trang và tính cách nhân vật không giống với em lắm nên em phải cố gắng rất nhiều. Nhưng Junho à, vì anh em sẽ làm tốt – cô cười lần nữa và sau đó nói bằng giọng cổ – Ngài cũng phải làm tốt nhé, bệ hạ!

Junho cười. Cô luôn biết làm cho anh thấy nhẹ nhõm và thoải mái. Anh lẽ ra phải là người động viên cô nhưng ngược lại luôn là người khiến cô phải lo lắng. Junho nắm tay cô:

– Chúng ta cùng làm tốt nhé!

Soeun trịnh trọng nói:

– Bệ hạ, thần thiếp thấy đói.

Junho cười và bắt chước cô:

– Được, hoàng hậu của ta. Ta sẽ ban cho nàng tokkboki.

Cả hai cùng cười phá lên. Junho choàng tay lên vai cô, kéo cô lại gần anh. Mặc dù anh không biết tương lai của anh và cô sẽ thế nào nhưng anh biết ngay lúc này, Soeun thực sự làm anh thấy rất hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC