Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã 3 giờ sáng nhưng Soeun và Junho vẫn chưa muốn tạm biệt nhau. Quán cà phê không còn ai ngoài hai người, ngay cả các nhân viên cũng đã ra về hết. Vì chủ quán là một người bạn rất thân của Junho nên mỗi lần anh bí mật đưa Soeun tới đây, người bạn đó đặc biệt dành chỗ cho họ và đích thân phục vụ.

Junho và Soeun dành nhiều thời gian nói về dự án mới của cô. Anh không có nhiều kinh nghiệm để chia sẻ nhưng vẫn lắng nghe cô rất chăm chú và không thể không thầm khâm phục sự dũng cảm khi chọn lựa của cô. Bên cạnh những diễn viên tên tuổi thực lực, cô rõ ràng là chịu không ít áp lực.

– Đừng để bị ảnh hưởng vì những bình luận vớ vẩn em nhé. Cứ làm hết sức mình và học hỏi từ các tiền bối là được rồi – Junho vuốt nhẹ má cô khi thấy vẻ mặt đầy tư lự của cô.

– Em biết – Soeun thú nhận – nhưng không hiểu sao đôi khi em vẫn bị ảnh hưởng anh ạ.

– Anh thì lại rất tự tin – Junho cười – Anh đã xem bộ phim Empress Chunchu của em, tất nhiên là chỉ những cảnh có em thôi. Anh thực sự ngưỡng mộ những gì em đã làm trong drama đó.

Soeun cười ngượng ngùng:

– Anh đang tâng bốc em đấy à?

– Ani – Junho vỗ nhẹ vào má cô – em tuyệt thật mà. Em làm thế nào trong những cảnh cưỡi ngựa và bắn cung thế? Khó khăn lắm đúng không?

– Em đã phải tham gia một đợt huấn luyện bắn cung 3 tháng. Cưỡi ngựa thì không vấn đề gì nhưng những cảnh chiến đấu thì thực sự là rất đau đớn. Giống như là anh thực sự bị đánh vậy đó. Hồi đó em đã không thể ngủ được vì cả người đau nhừ tử.

Junho gật đầu:

– Anh hiểu. Là một diễn viên chuyên nghiệp, em phải học rất nhiều thứ phải không? Lúc đó em còn rất trẻ nhưng mà thực sự tỏa sáng trong một drama lớn như vậy, anh rất ngạc nhiên. Thật đấy. Hơn nữa – Junho cười – em rất đẹp. Mỗi lần em xuất hiện, anh thấy mọi thứ xung quanh em như bừng sáng vậy- Junho chợt ngừng lời rồi nói tiếp với giọng ganh tỵ – vị hoàng đế đó thực sự rất may mắn vì được diễn bên cạnh một hoàng hậu đẹp như em.

Soeun hơi đỏ mặt. Cô chợt hỏi:

– Mà Junho à, anh nghĩ sao nếu em phải diễn những cảnh tình cảm trong bộ phim tiếp theo?

Junho không trả lời ngay. Anh biết nhất định Soeun đã từng diễn nhiều cảnh tình cảm trong sự nghiệp diễn xuất của cô. Anh phải chấp nhận điều đó khi hẹn hò với một nữ diễn viên. Nhưng thật khó để nói cho cô hiểu suy nghĩ của anh lúc này.

– Thực lòng thì anh không thích – Junho thẳng thắn nói – nhưng nếu công việc của em đòi hỏi, anh cũng không phản đối. Chỉ có điều...

– Sao anh?

– Chỉ có điều anh sẽ không xem những cảnh đó hay bất kỳ bình luận nào về nó. Thế thôi.

Soeun nắm tay anh và mỉm cười đầy vẻ biết ơn.

– Đừng có nhìn anh kiểu như vậy – Junho nhướn mày – Anh cảnh cáo em, anh nghiêm khắc lắm đấy.

Soeun cười. Sau khi nói về vai diễn mới của Soeun, họ xem một vài trang của fan. Cả hai đều muốn biết cộng đồng fan hình dung về họ như thế nào. Mặc dù họ không thể khiến các fan của mình hạnh phúc bằng cách công khai mối tình của mình nhưng Soeun và Junho đều cảm động trước tình yêu các fan dành cho họ, đồng thời luôn thấy thú vị và ngạc nhiên trước trí tưởng tượng kỳ diệu của fan hâm mộ. "Anh ước gì mình có thể làm được tất cả những chuyện như vậy cho em". Junho thường nói sau khi đọc được một truyện viết về họ trong thế giới fanfic. Soeun cười. "Anh đã quá hoàn hảo với em rồi, Junho à!".

– À, em mới xem clip Mr. Pizza của anh.

– Ồ, geuge ... – Junho mỉm cười.

– Tai của anh lúc nào cũng đỏ thế à? Nếu họ biết mình hẹn hò thế này, em không thể tưởng tượng được các anh ấy sẽ làm gì với anh – Soeun khúc khích cười.

– Khi anh quay M&L cùng với em, anh mới twit về bạn gái thôi mà đã đủ khốn khổ lắm rồi. May mắn là có Tec hyung đứng về phía mình.

Soeun thở dài, im lặng. Junho ôm lấy vai cô nói:

– Em mệt lắm, phải không?

– Ani ...

– Soeun à, đừng buồn nhé. Hãy tin tưởng vào anh, vào chúng ta, được không?

Soeun gật đầu.

Không muốn làm phiền bạn, Junho đứng dậy đi ra quầy bar để lấy nước cho Soeun. Khi anh quay trở lại đã không thấy Soeun ở đó nữa. Anh lo lắng nhìn quanh, chợt nghe có tiếng ai đó đang chơi vài nốt nhạc bằng ghita. Junho quay nhìn ra phía sân khấu nhỏ của quán cà phê và ngạc nhiên thấy Soeun đang ngồi đó chỉnh dây đàn một cách chăm chú. Anh chưa bao giờ biết cô có thể chơi ghita nên hết sức ngạc nhiên và hào hứng.

– Junho à – Soeun ngẩng lên và mỉm cười – Em chơi một bài anh nghe nhé?

Junho bước lại, ngồi xuống bên chiếc bàn cạnh sân khấu, khoanh tay trước ngực và vui vẻ nói:

– Hay quá. Anh rất muốn nghe.

Ban đầu Junho nghĩ chắc cô chỉ chơi được một đoạn bập bõm nhưng khi nốt nhạc đầu tiên vang lên và giọng hát trong vắt như pha lê của Soeun cất lên thì Junho hoàn toàn kinh ngạc. Anh đã từng nghe cô hát một đoạn của Yozoh khi quay M&L, nhưng không quá ấn tượng dù rõ ràng là giọng cô khá ngọt ngào.

Love is like that
A day passes, two days pass and I still think of you
One moment faded, another moment is clear as crystal
This is love

Một bài hát hoàn hảo cả từ tiếng đàn và giọng hát. Junho không thốt lên lời sau khi Soeun ngừng đàn. Cô bối rối nói:

– Không hay lắm hả anh? Em chưa bao giờ chơi ghita cho ai nghe cả. Em chỉ tự học thôi.

– Ồ – Junho thốt lên – tuyệt lắm, Kim Soeun. Em làm anh ngạc nhiên đấy. Sao em chưa bao giờ nói với anh là em có thể chơi ghita tốt như thế chứ?

– Em chỉ biết bài này thôi – Soeun đỏ mặt nói – Dành cho anh.

Junho bước lại gần cô, nhấc cây đàn ra khỏi tay cô rồi ôm cô thật chặt trong tay mình.

– Cảm ơn em. Giọng hát của em còn hay hơn cả bản gốc nữa đấy.

– Em đã lo là anh không thích – Soeun mỉm cười – nhưng nếu anh đã cho là tuyệt thì liệu em có cơ hội nào được biểu diễn bên cạnh 2PM hay không?

Junho cười to:

– Gureom. Lúc đó, nếu em có lấy hết fan của tụi anh thì anh cũng chấp nhận sự thật cay đắng đó một cách tâm phục khẩu phục.

Soeun cũng cười và sau đó khẽ thở dài, cô tựa cằm vào vai anh, thì thầm:

– Nếu anh nhớ em, anh sẽ làm gì?

– Hmm, để còn xem anh có nhớ em không đã chứ.

Soeun đập tay vào vai anh:

– Lúc này anh còn đùa được sao? Em hỏi thật đấy.

Junho lùi lại nhìn cô rồi khẽ lắc đầu:

– Nhưng anh nghiêm túc mà. Để xem thứ gì ở em khiến anh nhớ em nhỉ? Mái tóc này, đôi mắt này hay khuôn mặt này? – Junho vừa nói vừa vuốt nhẹ lên mái tóc, đôi mắt và khuôn mặt cô, rồi thở dài – Anh không nhớ gì cả.

Soeun chăm chú nhìn Junho. Ánh mắt ấy khiến tim anh đập mạnh.

– Em biết tại sao không? – Junho đặt tay lên ngực anh rồi tiếp – vì em ở ngay đây nên mỗi lần nghĩ đến em, anh sẽ làm thế này.

Soeun gật đầu, đặt tay lên ngực cô và mỉm cười:

– Em cũng sẽ làm như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net