Chap 1: TÌNH CỜ GẶP MẶT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

GIỚI THIỆU NHÂN VẬT NAM

Đoàn Nghi Ân
Học sinh giỏi khu vực nông thôn. Quê nhà là Quảng Thuần, còn được mệnh danh là Xóm nghèo. Ước mơ vào học trường GOT7 và đã thành hiện thực. Sở hữu gương mặt thanh tú. Được mọi người nhận xét là gương mặt mĩ nữ.
---------------------------------------------------

Vương Gia Nhĩ
Hạng 2 kì thi Tuyển sinh. Lớp 1-A trường GOT7. Con trai một tập đoàn dầu khí HEAVEN lớn thứ 2 cả nước
-----------------------------------------------------
Phác Chân Vinh
Hạnh 299 kì thi Tuyển sinh. Lớp 1-A trường GOT7. Con thứ của tập đoàn điện thoại toàn cầu ZenPhone
------------------------------------------------------
Lâm Tể Phạm
Hàng xóm của Nghi Ân. Tiến sĩ Sinh vật học. Giáo viên môn Sinh học trường GOT7
------------------------------------------------------
Kim Hữu Khiêm
Lớp 3-H trường GOT7. Là học sinh nổi tiếng cá biệt. Trưởng clb hiphop. Con trai trưởng nông trại GinFarm. Badboy chính hiệu
--------------------------------------------------
Thôi Vĩnh Tề
Lớp 3-A trường GOT7. Hội trưởng hội học sinh. Con trai hiệu trưởng Thôi Vĩnh Phúc. Nam thần trong lòng các nữ sinh
-------------------------------------------------------
Bạch Bảo
Lớp 3-E trường GOT7. Hội phó hội Học Sinh. Con trai thẩm phán Bạch Kiến Long.
======================================================

GIỚI THIỆU NHÂN VẬT NỮ

Bạch Tường Nghi
Hạng 70 kì thi Tuyển sinh. Lớp 1-A trường GOT7. Đại tiểu thư công ty thời trang ROYAL. Đồng thời là con gái ngài Chủ tịch.
----------------------------------------------------------
Triệu Khả Hân
Hạng 87 kì thi Tuyển sinh. Lớp 1-D trường GOT7. Hoa Khôi năm 1 trường GOT7 do hội học sinh bình chọn. Bạn gái Gia Nhĩ. Con gái Thị trưởng.
------------------------------------------------------------
Trương Thiên Mạn
Hạng 19 kì thi Tuyển sinh. Lớp 1-A trường GOT7. Là con gái nhà báo nổi tiếng Trương Thiên Phúc và luật sư tài ba Lâm Tố Ngọc
------------------------------------------------------------
Vy Ánh Linh
Hạng 100 kì thi Tuyển sinh. Lớp 1-A trường GOT7. Bố mẹ là thương nhân khá giả.
======================================================
Vào truyện nha ☆*:.。. o(≧▽≦)o .。.:*☆

CHAP 1:

*Cạch* - hai cánh cửa chính chỉ mới hé mở.

"Mẹ ới, mẫu thân, mẫu hậu, u ơi, bầm ơi, má ơi...!!!!" - bao nhiêu danh xưng về mẹ trong tích tắc đã được nó liệt kê với âm lượng nhỏ đủ để hàng xóm nghe thấy. Chỉ tội cho mẹ nó, vừa về đến nhà là bị nó đưa cho tờ giấy như đập vào mặt.

"Gì thế? Bình tĩnh nào con trai".

"Không bình tĩnh được đâu mẹ ơi.. Xem này" - nó nhảy cẩng lên vì sung sướng.
Bà lật tờ giấy. Nhìn thật kĩ từng chữ một ... [GIẤY BÁO NHẬP HỌC trường THPT GOT7. Thông báo đến học sinh ĐOÀN NGHI ÂN xếp hạng Nhất kì thi Tuyển sinh. Hoàn toàn miễn phí các khoản tiền trong năm học tới.] - Bà lại lướt mắt lên trên đọc lại từ đầu.. Thật chậm và không muốn bỏ sót bất cứ một chữ hay dấu câu nào. Cứ như thế 4 lần... Mắt bà bắt đầu đỏ lại... Giọt nước mắt đầu tiên đã rơi.

Bà khóc....

Là sự thật, tất cả đều là sự thật. Con bà đã đậu là GOT7, ngôi trường mà học sinh ở Xóm Nghèo này đều không dám nghĩ đến. Bà muốn hét thật to rằng "Bà con ơi, con tôi đậu GOT7 rồi" nhưng như có thứ gì nghẹn ngay giữa cổ họng bà. Bà chỉ biết ôm đứa con trai yêu quý của mình mà khóc. Đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.

"Nhưng con trai à, lỡ năm sau..." - đó là điều bà đang lo nghĩ lúc này.

"Mẹ đừng lo lắng nhiều, con sẽ cố gắng học giỏi, tiếp tục hạng nhất, mẹ phải tin con trai mẹ chứ" - nó mỉm cười với bà. Nó làm vậy chỉ để an ủi bà, vì nó biết học sinh trong ngôi trường đó đều không phải dạng vừa đâu. Đó cũng là ý chí kiên cường của nó.

Rồi ngày nhận lớp cũng đã đến. Vì chưa có đồng phục nên các học sinh được phép mang đồ thường. Đây cũng là ngày duy nhất mà thầy cô lẫn học sinh có thể diện bộ đồ yêu thích đến trường, miễn sao không quá hở. Bởi thầy cô cũng có đồng phục. Bộ đồ thường nó đang mang trên người là tất cả tiền dành dụm 1 năm trời của nó chủ yếu tạm thời che đi thân phận. Nó sợ mọi người phát hiện ra nó nhà quê sẽ khinh thường và mỉa mai nó. Nhưng so với những con người đằng kia thì đúng là cách biệt rất lớn.

Dẹp chuyện áo quần qua một bên. Hiện giờ nó đang đứng trước một chiếc cổng với hàng chữ lớn phía trước [GOT7 International Highschool]. Trường Trung Học Quốc tế GOT7 là ngôi trường cấp 3 lớn nhất thế giới, với sự hợp tác của 7 quốc gia có nền giáo dục phát triển bậc nhất. Vì thế nên học phí ở đây rất đắt đỏ, hầu như chỉ có con đại gia mới dám mò đến đây. Chưa kể là phải trải qua kì Tuyển sinh cực kì khó khăn. Ngôi trường này cũng có một ưu tiên rằng học sinh xếp hạng Nhất được miễn tất cả khoản tiền cho năm học sau. Đó là lí do nó được đứng ở đây. Được học ở ngôi trường này chính là ước mơ bao lâu nay nó ấp ủ. Chỉ cần bước qua cánh của này thôi là ước mơ nó thành sự thật. Rồi nó sẽ thành công, sẽ giúp đỡ người mẹ già không phải nai lưng ra làm vất vả nữa, mẹ nó sẽ được ăn sung mặc sướng. Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng làm nó phấn khởi biết nhường nào.

1.. 2.. 3.. 4.. 5.. Nó đếm từng bước, từng bước một. Mắt chữ O mồm chữ A, nó hoàn toàn ngạc nhiên với hình ảnh phía trước. Trước mặt nó hiện lên toàn cảnh ngôi trường. Khác xa với báo đài, khác xa với trí tưởng tượng của nó. Đối với nó đây không phải là trường mà chính xác là một lâu đài được xây theo phong cách hiện đại.

Lướt qua bảng nội quy. Nó chợt nhớ ra là phải đi nhận lớp. Cầm tờ giấy thông báo trên tay, nó dáo dát lượn qua từng căn phòng chủ yếu để tìm cái bảng tên lớp của nó.

*Rầm* - hình như nó vừa va phải một cái gì đó. Cột ư? Ai chơi đi xây cột ở giữa đường? Nó vừa xoa đầu vừa ngước mắt nhìn thử.

"A! Thật xin lỗi!!" - hai giọng nói cùng cất lên rồi cùng mỉm cười.

"Xin lỗi, tôi chạy hơi vội" - cậu thanh niên ấy cúi người xuống, một tay xoa trán của nó - "Cậu không sao chứ ?"

"À... không sao, chỉ đụng nhẹ, tại tôi không nhìn đường thôi" - mặt nó bỗng ửng đỏ lên. Nó choáng bởi hành động ấy, nó choáng vì chiều cao ấy. Chiều cao 1 mét 68 của nó ở quê là đã cao, thế mà trước mặt nó. 1m7? Hay 1m75? Không.. 1m8 mới phải... Nó không tài nào đoán nổi chiều cao ấy, chỉ biết là cao hơn nó rất nhiều.

"À không sao thì tốt rồi" - cậu ấy mỉm cười với nó. Nếu nói có thể giết người bằng nụ cười thì chính là cậu thanh niên kia. Nó như ngây dại vì nụ cười mang ánh nắng ấy.

"A!! Giấy nhập học.... Năm nhất à?" - chính câu nói ấy đã kéo hồn nó từ chín tầng mây trở về vị trí cũ.

"À... Vâng" - nó giật mình trả lời.
"Cho hỏi lớp 1-A ở đâu ạ?" - bây giờ nó mới nhớ ra mục đích của mình.

"Dãy lầu bên kia nha... Phòng đầu tiên, bên này của năm ba" - tên thanh niên ấy lại mỉm cười

"À.. Năm ba... Cảm ơn nha" - lần này nó không bị thôi miên bởi nụ cười đó nữa, bởi ánh mắt của nó đang hướng về dãy phòng bên kia. Nó cúi đầu chào rồi bước tiếp.

"ĐOÀN NGHI ÂN... Tên đẹp đó". Cậu ấy nói vọng lại như một lời tạm biệt dễ thương.

Nó lại tiếp tục bước đi, nhưng trong đầu nó không phải là 1-A, không phải là bạn mới của nó như thế nào, không phải là giáo viên mới ra sao mà chỉ hiện lên hình ảnh của nụ cười đó, của chiều cao đó và gương mặt nam tính đó.
"Chắc chắn là hotboy rồi"- đó là điều mà nó đang nghĩ về thanh niên ấy.

"ĐOÀN NGHI ÂN... Tên đẹp đó" câu nói ấy tự nhiên hiện ra trong đầu, nó bất giác mỉm cười.

Dễ thương thật...

#DanDan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC