Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nếu có nắng xin hãy là nắng ấm
Chiếu sáng nơi đây - nơi con tim giá lạnh
Rồi đau thương sẽ ngừng, mưa cũng sẽ tạnh
Ta nắm tay nhau qua khoảng thăng trầm

-Hwang Eunbi-


- Sao thơ mày nay ướt át quá vậy? Mà chẳng liên quan gì luôn. - Hai cô gái đang ngồi cạnh nhau, một quán cà phê không phát nhạc. Eunbi ngâm thơ, Lisa cảm thụ. Chung quanh toàn là hoa, hoa Anh Đào nở bao phủ những con đường một màu hồng tươi... nhưng nhạt. Đôi mắt Eunbi thấm đượm một nỗi buồn xa xăm, như một sự trống vắng, nhỏ khe khẽ đáp : "Hôm nay là tròn hai ngày Minhyuk ra đi"
- Chuyện qua rồi mà. - Lisa an ủi
- Không đâu, đối với Jisoo và đặc biệt là Eunha, bọn họ vẫn còn rất đau.
- Nói cũng đúng, Jisoo và Minhyuk đã học chung lớp 4 năm cấp hai. Còn Eunha... - Lisa đang nói, đột nhiên khựng lại vì chính cô nàng cũng không biết mối quan hệ giữa Minhyuk và Eunha là như thế nào.
- Con bé thích thầm cậu ta - Eunbi trả lời cho thắc mắc của cô bạn, giọng chắc nịch. Điều này trước giờ Eunha chỉ kể cho Eunbi với Jisoo, cũng không hẳn là kể mà là do Jisoo phát hiện thấy biểu cảm của Eunha khi tiếp xúc với Minhyuk có phần hơn lạ. Jisoo đã nói với Eunbi và hai người cùng đi tra khảo cô bé.
- Thật sao?
- Eunha đã thừa nhận - Eunbi gật đầu - Con bé rất khó khăn khi phải yêu đơn phương một người mà không biết người đó có yêu mình hay không, hai năm rồi. Nó không dám hỏi vì nó sợ. Nhưng theo những gì Jisoo kể, Eunha đã viết thư gởi Minhyuk để bày tỏ tình cảm của mình hồi chiều ngày mồng 5 vừa qua. - Eunbi kể hết những gì mình biết, mặt chẳng có tí sức sống.
- Bữa mà bọn mình bàn chuyện sinh nhật Yoongi à?
- Ừ, cả đêm đó, có vẻ như nó không ngủ được vì lo lắng không biết Minhyuk đọc rồi sẽ phản ứng như thế nào. Cũng tại hôm đó tao đi ngang qua nhà Minhyuk thấy xe đạp của Eunha nên tò mò dừng lại xem. Sau khi Eunha bỏ lá thư trước cổng, bấm chuông rồi chạy đi vội vã, Minhyuk đã đọc thư và mặt cậu ta trông có vẻ hớn hở và hạnh phúc lắm!
- May mà Minhyuk đọc được, lỡ thành viên nào trong gia đình nó phát hiện ra trước là chết. - Lisa giả sử - Mà không lẽ Minhyuk cũng thích Eunha?
- Chắc vậy. Mà hình như hôm đó gia đình Minhyuk không có ai ở nhà... à... có một người lạ mặt... - Eunbi sực nhớ ra, mắt nheo lại như bị chói nắng.
- Người lạ mặt? Mày biết người đó không? - Lisa "copy" nguyên xi nét mặt của Eunbi, trông có vẻ nghiêm trọng.
- Tao chịu. - Nhún vai - Có vẻ đó là một người đàn ông chừng ba lăm bốn mươi. Tao thấy lúc Minhyuk ra đem thư vào nhà đọc, ông ta lẻn vào nhà như ăn trộm vậy, hình như ông ta nấp ở trong nhà Minhyuk nguyên tối đó.
- Ông ta có làm gì Minhyuk không?
- Sau khi Minhyuk đọc lá thư thì tao đi mất, đi gặp Jungkook mà!
- Trời đất - Lisa hụt hẫng hẳn ra. - Mà có khi nào ông ta giết Minhyuk?
- Cũng có thể... - Eunbi thở dài. Mặc dù cả hai người Lisa và Eunbi đều muốn biết lí do Minhyuk ra đi nhưng không có manh mối nào cả. Người lạ mặt đó còn chưa biết tốt xấu ra sao nên họ chỉ biết chờ tin từ cảnh sát.
- Thôi nào, cười lên. Mai còn đi phá sinh nhật thằng Mìn nữa! - Đúng vậy, trước giờ Lisa không thích sự im lặng và cũng không thích sự u ám. Trong những ngày rảnh rỗi ở nhà, Lisa luôn "làm phiền" đám bạn có số phận bi đát vì suốt ngày bị cô nàng đeo bám không tha. Nhưng cũng vì thế, cô được phong cho danh hiệu vô cùng cao quý là "Happy Vitamin" (Vitamin vui vẻ - gọi tắt là Hamin)
- Hy vọng hai nhỏ kia cũng bớt sưng mắt rồi! - Nhờ Lisa, Eunbi lạc quan lên khá nhiều, tâm trạng cũng đỡ hơn.
- Hai ngày rồi khóc gì nữa bà cố! - Cười, nụ cười tỏa nắng.

__________________________________


Chiều hôm đó, họ tụ tập lại như mọi khi, ở một công viên gần bờ sông có nước chảy xiết. Buồn thì dù gì cũng buồn rồi nên giờ đây họ không còn giữ những bộ mặt u sầu như bị Thần Sầu nhập nữa. Eunha và Jisoo cũng có mặt ở đó. Và
"Dường như nắng đã làm má em thêm hồng" - Xe đạp (Thùy Chi)
Họ không còn khóc, nỗi đau cũng đã vơi bớt phần nào. Cả đám họ đã thống nhất là không nhắc đến những chuyện đã qua về Minhyuk trước mặt nhau.

- Yoongi đâu? - Mingyu vẫn luôn là người mở đầu những cuộc trò chuyện.
- Thằng đó là thánh đi trễ mà. - Người đáp là Kim SeokJin
- Chờ nó chắc dài cổ luôn quá! - Jennie
- Thì mình bàn chuyện sinh nhật nó đi - Phát ngôn cực thông minh của chàng Taehyung
- Ờ ha! - Jisoo cười hệt như vừa tìm ra được chân lí.
- Thế nào? - Jungkook khoanh tay trước ngực hỏi một câu quá đỗi lạc quẻ.
- Thế nào là thế nào? Góp ý gì đi chứ. - Joohyun
- Bàn hết rồi còn gì đâu góp ý bà nội! - Jungkook nay xuống làm cháu của lớp trưởng Joohyun
- Tao lạy mấy má, đứa nào hẹn ra rồi giờ chẳng nói gì là sao? - Jisoo chép miệng
- Eunha? - Eunbi nheo mày nhìn qua hướng Eunha, vẻ mặt trông dễ thương không đỡ nổi.
- Hi... Tại hơi chán nên rủ mọi người ra chơi trò chơi thôi! - Tuy nụ cười có hơi miễn cưỡng nhưng Eunha đã cố gắng vui lên, trước mặt mọi người.
- À mà bọn mình nghỉ học được nguyên một tuần thiệt luôn hả? Ở nhà hoài chán lắm. - Joohyun lại than về việc học. Hầu hết các lớp trưởng đều như vậy, chăm học và tiếc các buổi học quan trọng, nhất là khi sắp thi cuối năm như thế này. Họ luôn cố gắng để hoàn thành tốt công việc được giao và luôn là những tấm gương xứng đáng để các thành viên trong lớp noi theo. Nhưng không hẳn là tất cả, có nhiều người làm lớp trưởng chỉ biết khoe mẽ, sai vặt người ta, chẳng ra trò trống gì.
- Đúng là lớp trưởng mà... - Lần này cả đám xúm nhau đồng thanh, bọn họ đều có chung suy nghĩ về triệu chứng ham học của tiểu thư Joohyun.
Cô nàng chăm học như vậy đấy, mà cũng chưa phải là người học giỏi nhất khối. Ở khối 11, Kim Namjoon (lớp 11A7) là học sinh có điểm số cao nhất, luôn đứng trong Top 3 của trường. Cậu ấy giỏi tất cả các môn nhất là môn Mĩ Thuật, mọi người thường ví Namjoon như một Pablo Picasso phiên bản cao to. Những bức tranh Namjoon từng vẽ mang nhiều màu sắc và ý nghĩa ẩn dụ đáng suy ngẫm. Ngoài ra, Namjoon cũng đọc rap rất giỏi... Hệt như một chàng trai đa tài.
- Ừ... cũng chưa bằng lớp trưởng lớp 11A7 - Đến cả Joohyun cũng thừa nhận tài năng của cậu ta thì biết Namjoon giỏi đến cỡ nào rồi
- Namjoon giỏi thì giỏi thật nhưng mà xa lánh mọi người quá... Kiểu như cố tình cô lập bản thân ý, muốn thân thiết cũng khó - Mingyu trề môi vì lớp trưởng của lớp cậu ta quá khó gần trong khi Mingyu lại là một người dễ thân thiết và thích trò chuyện, chọc ghẹo mọi người.
- Đang nói Mít tờ Picasso hả? - Yoongi từ đâu bất thình lình vọt ra như ma. Khỏi nói cũng biết, mười người kia mỗi người một biểu cảm, người ôm tim, người chạy toán loạn, người như hồn lạc phách xiêu, còn có vài thành phần rủ nhau đánh hội đồng cậu bé lùn lớn gan kia nữa! Cả đám nháo nhào hết lên...

Có thể nói sự xuất hiện của Yoongi đã phá nát cuộc tóm chuyện của các thánh soi và giờ đây họ bắt đầu cùng nhau thử những trò chơi thú vị trong công viên. Dù là có bận đến đâu, chúng ta cũng nên dành cho nhau những ngày giải trí như thế này để đầu óc được khuây khỏa và tạo nhiều kỉ niệm đẹp cùng nhau trước khi ra trường, có thể mỗi người sẽ rẽ một lối riêng và thậm chí là không còn gặp nhau nữa.


___________________________________


~ 09-03-2015 ~

- Happy Birthday To You, happy birthday to you, happy birthday, our Yoongi, happy birthday to you~~ Hú hú
- Gì đây? - Họ vừa hát, vừa mở khăn bịt mắt của Yoongi ra... Trước mắt cậu ấy là những cây hoa được trang trí bằng đèn nhấp nháy đủ màu, rực rỡ và thu hút. Có một chiếc bàn lớn bày biện toàn đồ ăn ngon, tất cả đều là món ăn ưa thích của Yoongi, những món mà cậu ấy ăn hàng ngày... nhưng sao bây giờ thấy đặc biệt và hấp dẫn đến lạ lùng. Còn có cả những người bạn tri kỷ của cậu ấy ở đó, những con người luôn bên cạnh và làm Yoongi vui. Trên tất thảy... "Đào" cũng là một phần của công trình mang tên "Buổi sinh nhật bất ngờ" này, cô ấy cười tươi và hát chúc mừng Yoongi lớn thêm một tuổi... Quá hạnh phúc đối với chính cậu ta và hạnh phúc lây cả những người xung quanh đang trét kem lên mặt cậu ấy!
- Khoan... Chưa ước mà! - Cậu ta tiếc
- Khỏi cần, tụi tao ước giùm mày rồi! - Jisoo nhanh nhẹn đáp
- Ước cái gì cơ chứ? Rồi có thành hiện thực đâu... - Yoongi bĩu môi nhăn nhó
- Thì mày ước cũng có thành đâu mà nhăn, tụi tao ước cho mày cao lên bằng con Eunbi đây này! - Lanh mồm cũng phải có đôi có cặp như Mingyu và Jisoo
- Ối! - Sinh nhật của mình mà cũng không được tha, số nhọ nhất năm là Yoongi chứ còn ai!
- É vơ dy bó đì... Ar du roe đí??? - Tiếng Anh chẳng ra thể thống gì đích thị là từ miệng SeokJin tuôn ra. Thế là nhận ngay một cái bạt tai đau điếng từ công chúa lai Kim Jennie, nàng vừa giáng cho SeokJin một đòn, vừa nói : "Này thì É vơ dy bó đì... Tao bó mồm mày lại cho khỏi ăn luôn chứ ở đó mà bó đì"
- Dạ em xin lỗi chị bó mồm! Chị tha cho em, em lạy chị - Anh chàng chắp tay lại như van nài xin 'Bà la sát' bên kia ngừng tay.
- Thôi được rồi, ngày vui của bé lùn... tha cho em nó đi - Không biết Eunbi vào ngăn hay là rắc muối vào vết thương nữa
- Gì mà bé lùn... - Yoongi chạnh lòng theo kiểu nũng nịu
- May cho cưng là có Eunbi xinh đẹp nói đỡ cho nha, không là nát mặt - Cuối cùng cặp đôi sóng thần cũng đã thôi làm mưa làm gió.

Họ nhanh chóng chuyển sang chế độ càn quét đồ ăn, nhân vật chính chưa kịp ngồi xuống, mấy cái miệng kia đã vội tóp tép nhai và nhai không ngớt. Tuy nhiên đó là những khoảnh khắc cực kì vui vẻ của hội bạn, họ vô tư và phóng khoáng nhưng lại đủ trò lắm chiêu để chơi khăm nhau và tạo ra nhiều tiếng cười tưởng như không bao giờ bị dập tắt. Dưới khung cảnh lãng mạn cùng những đợt sóng chốc lát lại vỗ vào bờ tạo âm thanh về đêm thơ mộng mà cũng hết sức sôi động, mười một người, mười một trái tim, hòa quyện vào nhau như cà phê với sữa. Thời gian dần trôi qua, nhanh và nhanh hơn nữa, họ đã khép lại buổi tối ý nghĩa bằng những lời chào tạm biệt và hẹn gặp lại.



My Daily Stories

(Nhật ký Min Yoongi)


~09-03-2015~

Không gì có thể diễn tả được niềm hạnh phúc của tôi ngay lúc này đây! Họ đã tạo cho tôi quá nhiều bất ngờ. Một ngày vô cùng, vô cùng vui!

Thật ra, sinh nhật của tôi hồi năm ngoái không ai biết cả, vì tôi không nhắc đến và họ cũng không hỏi tôi, đơn giản bởi mỗi lần nhắc đến sinh nhật thì tôi đều thấy buồn... 09-03 cũng tức là ngày ông ngoại tôi lìa khỏi trần gian, đi xuống dưới đấy! Gia đình thì bận bịu lo cúng giỗ ngoại, chỉ mình tôi nhớ đến sanh thần của mình. Giờ thì hết rồi, họ đã mang đến cho tôi cảm giác mình được quan tâm và mình có quyền được người khác tổ chức sinh nhật. Khái niệm bạn bè đã không còn mập mờ trong tôi và khái niệm tình yêu cũng ngày càng rõ. Đào đứng trước mặt tôi, tỏa nắng. Lúc đó tôi suýt ngất vì hạnh phúc đấy chứ... nhưng đã kìm lại được. Tôi nhớ nhất là câu nói chân thành như nước lã của Đào: "Chúc mừng mày được thêm một tuổi, hãy gắng cao hơn bọn tao". Dù có hơi ngượng nhưng phải nói là tôi rất mãn nguyện!!!!!!!







__________End Chap 3_________



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net