CHƯƠNG II : NƯỚC MẮT, HOÀI BÃO, ƯỚC MƠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

Với những đứa trẻ xuất thân từ xóm nghèo Myeongdong, chúng tôi không hề có tiếng nói, nhưng những giọt nước mắt của những đứa nhóc buộc phải lớn hơn bạn bè đồng trang lứa đã cho cả 4 người chúng tôi thứ mà có lẽ đến người lớn cũng không dễ dàng có được.....Niềm Tin

Thực chất những đứa trẻ vui cười thường ẩn sâu trong đó chính là những trái tim luôn sợ hãi. Với bốn đứa trẻ ở Myeongdong, là 4 câu chuyện hoàn toàn khác nhau, 4 mảnh đời một số phận, một chuyến đi, một cuộc hội ngộ mà sau này khi nhìn lại chúng tôi đã cười thật nhiều. Những ký ức bi thương của tuổi thơ không vì thế mà xóa đi tình bạn đẹp mà thay vào đó chúng là bàn đạp để cùng nhau tiến lên từng ngày.

Sau khi bố mẹ mất, tôi cùng nội dọn đến tầng áp mái 612 của Myeongdong, bên dưới là gia đình còi Soo, vì khu này gia đình cậu ấy là khá nhất, cậu ấy có người bố làm nha sĩ nên chúng tôi luôn được khám răng miễn phí. Vốn dĩ còi Soo không hề trải qua bất kì biến cố nào, nếu nhìn tổng quan từ ngoại hình chuẩn người mẫu dù chưa dậy thì, đến tính cách tốt bụng lâu lâu hơi điên, kĩ năng học tập số một trong đó giỏi nhất là copy bài với quýnh lộn, à khoan, nếu không kể đến lần cậu ấy mém nữa bị chó cắn do chọi đá vào chúng ra, thì cậu ấy hoàn hảo, bố mẹ thì yêu thương nhau và cậu ấy lại là con gái rượu duy nhất nên nhận hết tình thương từ họ. Dù vậy, nhưng cậu ấy lại là người có suy nghĩ chín chắn nhất nhóm, là kẻ chuyên gây sự, song cũng là người can ngăn giảng hòa hai bên khi cuộc tranh luận trong nhóm lên đến đỉnh điểm. Trong đám, Na móm là người suy nghĩ thực tế song còi Soo mới là kẻ chín chắn trong cả suy nghĩ lẫn hành động nhất.

Với đám bạn, tôi thân với còi Soo đầu tiên, vì chính gia đình cậu ấy đã cưu mang hai bà cháu tôi khi tay trắng. Vậy nên lúc tình yêu đơn phương trong tôi chớm nở, cậu ấy chính là người hiểu rõ và cũng là người khó xử hơn ai vì đối thủ của tôi lại chính là thành viên trong nhóm.

Trước lúc quen còi Soo ,tôi là một tiểu bảo bối trong một gia đình khá giả, là một tay mọt Toán có hạng của trường. Cũng phải thôi vì bố mẹ tôi là giáo viên toán, nội tôi vẽ cũng rất đẹp vì bà từng là họa sĩ, nên tôi học rất giỏi môn toán và vẽ, khi ấy tôi đã từng ước sau này sẽ trở thành một kiến trúc sư thật tài năng để xây nên ngôi nhà thật to lớn cho cả ba người quan trọng nhất cuộc đời mình. Những bữa cơm gia đình luôn tràn ngập tiếng cười, bố tôi có một thói quen nắm lấy tay mẹ mỗi khi ăn cơm

_Được nắm tay mẹ con, ta đều cảm thấy ăn ngon miệng hơn – ông bảo

Chắc nấu ngon lắm nên bố tôi mới nói thế, uh mà mẹ nấu ngon thiệt, ngon đến nỗi ngày nào cơm không khét thì canh cũng mặn, không thì cơm không nhão thì thịt cũng ngọt, vậy mà bố tôi ăn rất ngon miệng, ông luôn khen vợ mình hết lời, khiến tôi đôi lúc thấy thật khó hiểu. Nhưng dù sao, đó cũng là điều khiến tôi ganh tỵ nhất, tôi cũng muốn sau này được nắm lấy tay người mình thương dù bất kì hoàn cảnh nào, hay phải ăn cơm người đó nấu dở ra sao. Ấy mà sự đời thật trêu ngươi, ngày định mệnh hôm ấy, tôi bàng hoàng đến ngơ dại khi được Nội dẫn đến bên hai cái xác được phủ lên tấm vải trắng trên đường cao tốc, có lẽ hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy chính là hai bàn tay vẫn đan chặt vào nhau dưới tấm vải trắng kia. Sau tang lễ nhà chúng tôi phải bán đi tất cả mọi thứ để lo tiền phí, trong phút chốc tôi từ một đứa trẻ có tất cả lại phải lang thang cùng Nội khắp các ngõ kiếm nhà thuê, trong một đêm mưa lớn tôi gặp được còi Soo, được gia đình cậu ấy cưu mang và cậu ấy đã đưa tôi đến với Myeongdong, đến với những mảnh đời mà tôi chưa bao giờ biết tới, và đến với mối tình đầu tiên trong đời.

Còi Soo chính là người dẫn tôi làm quen với Yoona – con gái của một chủ tạp hóa nhỏ ngoài đầu ngỏ, chúng tôi gọi cậu ấy là Na móm vì cái cằm dưới lúc nào cũng che mất cái chân cậu ấy, nói vậy thôi chứ trong đám Na móm là đứa đẹp nhất, một vẻ đẹp lãng tử vừa mềm mại vừa gai góc, mới 10 tuổi thôi cậu ấy đã có cả đống fangirl theo sau, cũng phải cậu ấy luôn đứng trong top học sinh giỏi toàn khối mà, 10 tuổi cậu ấy đã có trong tay 4 chiếc cúp vàng điền kinh, nhưng rồi ước mơ trở thành một vận động chuyên nghiệp ấy cũng đành gác sang bên để nhường lại cho một ước mơ khác – ước mơ của Mẹ

( - "ta muốn con làm bác sĩ, để có thể cứu những người có hoàn cảnh như chúng ta, ta mong con sẽ trở thành một bác sĩ nhân ái vì con chính là tinh hoa ngọc bảo cuối cùng ta tặng lại cõi đời này" - )

Mẹ cậu ấy mất khi gia đình không đủ tiền chi trả, cũng phải thôi ung thư không phải là một căn bệnh hiếm gặp và cũng chẳng phải là không có cách chữa trị nhưng đó là ở tương lai, còn vào thập niên 90 thì đó là một căn bệnh hiếm gặp, dẫu nếu có cách chữa thì tiền chi phí sẽ lấy từ đâu ra, mẹ Yoona biết điều đó nên bà đã cầu xin bác sĩ cho bà được xuất viện, được ra đi trong vòng tay gia đình, tôi vẫn nhớ như in, ngày hôm ấy là một ngày nắng đẹp, chiếc xe trắng với tiếng kêu ám ảnh đậu ngay trước con hẻm.

_Sau này các người sẽ phải cầu xin tôi cứu các người – Na móm khi ấy hai mắt đỏ hoe nhưng không một tiếng khóc nấc, cậu ấy dõng dạc đứng trước đám người thô bạo đặt cáng xác mẹ xuống nền nhà mà nói.

BỐPPP....

Cái tát khiến cả phòng khách im bặt, chỉ Na móm vẫn đứng đấy, kiêu hãnh ngước nhìn bố mình (- người đã từng vung tay với chính mẹ ruột cậu, ông ấy đang khóc, đang khóc trước mặt cậu, trong ánh mắt ông ấy dường như sự hối hận đã hiện lên quá muộn màng -) rung tay sốc trước chính hành động của ông, và Na móm lặng lẽ bước đi. Khi chúng tôi ngồi cùng nhau tại bãi đất trống đầu ngỏ, Na móm nhìn tôi:

_Ngẩng mặt lên, tôi không thích làm bạn với những ai cuối mặt..!!! – kể từ câu nói ấy, tôi như thức tỉnh, thì ra con người dù ở hoàn cảnh trớ trêu nào cũng không được phép cuối đầu, vì suy cho cùng cũng chẳng ai vực ta dậy trừ chính bản thân ta. Đó là điều mà đứa trẻ Im Yoona khi ấy 6 tuổi đã giúp tôi hiểu ra, 6 tuổi cậu ấy đã nhìn thấy được cái nghèo nó nghiệt ngã đến nhường nào, nhìn thấy được sự vũ phu từ chính người bố ruột cậu ấy, nhưng cậu ấy đã không thể thấy được những đêm dài khóc trong âm thầm của người cha ấy, không thấy được sự cố gắng lên từng ngày để mong nhận được cái tha thứ từ người vợ đã khuất và từ chính đứa con gái cũng là người thân duy nhất của mình, không, cậu ấy không hề thấy, vậy nên sau này khi tính cách cậu ấy thay đổi có chăng cũng chỉ là những tổn thương của tuổi thơ mà thôi.

Với Yuri, hoàn cảnh chúng tôi gặp nhau có phần kì lạ, vì Yuri là đứa trẻ xóm dưới nghèo nhất khu, cậu ấy ngoài việc tối ngày chét phấn lên mặt cho trắng ra, chẳng bao giờ để tâm đến ai. Ngược lại, chính tôi là người mang Yuri đến với nhóm, mẹ Yuri là công nhân vệ sinh, ngay từ lúc sinh ra bố Yuri đã không thể ở bên cạnh đón thời khắc quan trọng cùng mẹ cậu. Ngày Yuri ra đời cũng là lúc bố cậu ấy mất khi lao động tại công trường, trong suốt cả tuổi thơ Yuri luôn nhận ánh nhìn không thiện cảm từ mẹ, cho đến một hôm, bài văn về mẹ đạt giải nhất hội thi viết văn đến được tay, bà đã khóc vì sự hờ hẫn vô tâm của mình, vì tình thương Yuri dành cho bà, có thể nói 8 năm dù không nhận được gì ngoài trách nhiệm thay tình thương của mẹ, Yuri chưa bao oán trách bà, ngược lại cậu ấy vẫn luôn cùng bà ngao du trên khắp các con phố, trên khắp các bãi rác, từng bước từng bước tiến lại gần dẫu bà đã luôn hờ hững quay lưng lại với cậu. Và năm 9 tuổi, Yuri đón ngày sinh nhật đầu tiên trong đời kể từ lúc sinh ra, khi ấy chỉ có mẹ cùng cậu ấy và chiếc bánh kem nhỏ, nhưng đó lại là ngày đáng nhớ và hạnh phúc nhất của Yuri, chả trách sao sau này vợ cậu ấy là một người hoàn hảo, hết mực yêu thương mẹ chồng và chồng đến thế, đúng là trời không hề phụ lòng người.

Còn việc quen được Yuri ư, nói sao nhỉ, tất cả chính là xuất phát từ một cây kem, ngày hôm đó tôi phụ trách mua kem cho 2 nhóc còn lại, chúng tôi thi thố cùng nhau xem đứa nào ngậm kem lâu nhất giữa trời tuyết. Tuyết hôm ấy không dày, nhưng khí trời cứ se lạnh thổi vù vù khiến tôi vừa bước từng bước khổ sở vừa run cầm cập, đến khi bắt gặp bóng hình một cô bé chừng chạc tuổi mình đang núp gần thùng rác tránh lạnh.

_Bạn có cái gì ăn được không, mẹ mình hôm nay tăng ca, mình cũng bỏ quên chìa khóa trong nhà nên hiện tại mình đói quá, khi nào mẹ mình về mình sẽ dẫn mẹ đến trả tiền cho bạn – giọng vừa run rẩy vừa thì thào

("Là người phía xóm dưới thì phải, hình như đạt giải nhất bài văn về mẹ, cái gì Kwon Yuri đúng không ta, Đói ư! Hay ăn kem, ấy không được, trời lạnh ăn chắc chết cóng mất, cậu ấy ăn mặc cũng phông phanh, lại không có chỗ ngủ nữa")

Sau một hồi vật lộn với mớ suy nghĩ trên, cuối cùng tôi nảy ra một ý, hay là dẫn cậu ấy đến gặp hai đứa kia xem sao, thế là ngày đông năm 1998 hôm ấy, chúng tôi bốn đứa quây quần trong nhà còi Soo vừa uống canh nóng vừa thưởng thức hương vị kem lạnh bên lò sưởi ấm cúng sau khi bị lôi từ bãi đất trống đầy tuyết về vì dám nghịch dại. Chúng tôi đón chào cậu ấy vào nhóm, không hẳn, đón chào cậu ấy với tư cách như một thành viên của gia đình, như cái cách mà Na móm và còi Soo đã đón chào tôi. Trong suốt quá trình lớn lên cùng nhau, với gia đình, chúng tôi trở lại làm những đứa trẻ chưa chịu lớn, còn với nhau, chúng tôi là những người trưởng thành, trưởng thành trong cách suy nghĩ, trong từng phút từng giây phấn đấu vì chính bản thân và người thân mình.

_Sau này tớ sẽ là một kiến trúc sư, tớ sẽ xây dựng nên một ngôi nhà thật đẹp cho Nội và người tớ yêu, nơi đó sẽ có một phòng khách thật lớn để cả nhà cùng quây quần bên nhau, và tớ sẽ làm được..

_Còn tớ, tớ sẽ trở thành một nhà văn tài ba, viết nên những điều diệu kỳ của cuộc sống này, có cần không thì nói mau tớ sẽ cho chữ ký trước , không là mai mốt xếp hàng đừng có phàn nàn nhá, nhất là cậu đấy cà nhom..

_YAHHHH, NÍN ĐI DẦU HẮC, MUỐN ĂN ĐẠP HAY ĂN ĐẬP....

_Aisss, hai người một ngày bình yên không chịu được sao, còn cậu thì sao móm?

_Tớ ư!, tớ sẽ là bác sĩ, vì mẹ tớ sẽ luôn bên tớ, nếu tớ làm bác sĩ, tớ sẽ thực hiện được di nguyện của mẹ....

_Vậy còn điền kinh thì sao? Đó là ước mơ của cậu mà

_Có những giấc mơ nên tạm gác sang bên để nhường lại cho một việc khác gọi là trách nhiệm, dù sao thì tớ cũng đã hứa với mẹ, Im Yoona này không bao giờ thất hứa....

_Được, nói hay lắm, sau này mà thất hứa thì thanh tra Choi tớ đây sẽ biệt giam cậu nha móm

_Hahahaaa, nói đấy nhé, sau này thanh tra Choi nhớ đừng ẩu tả bạ đâu đạp đó, không bác sĩ Yoon móm tớ sẽ không chữa trị cho đâu..

_YAHHHHHH!!!!! Cậu đứng lại đó...

_HAHAHAAAHAHAAAA HHAHAAA

_NÈ CHỜ HAI TỚ VỚI............

Thế đấy, tình bạn của chúng tôi bắt đầu từ những lần chữa lành tổn thương cho nhau, chính xác là tôi cùng móm Na và đen Yul chữa lành cho nhau, còi Soo chỉ đóng vai trò lót dạ dày cho chúng tôi thôi. Dưới ánh mặt trời lúc về chiều hôm ấy, chúng tôi cùng đứng nơi bãi đất quen thuộc, rượt đuổi, cười nói, và hét thật lớn những ước mơ vẫn mãi ấp ủ trong tim. Ở chúng tôi không hề tồn tại khoảng cách giàu nghèo, chúng tôi cứ thế mà bên nhau cho đến khi lớn dần lên, sau này mới biết được thì ra để đến được ước mơ luôn phải đi qua con đường nước mắt – chông gai – hi sinh – và đánh đổi, có thể nói chúng tôi sẽ mãi như thế, nếu người bạn khó ở kia cùng gia đình cậu ấy không chuyển đến. À không nếu các cậu ấy không đến, tình bạn chúng tôi có lẽ sẽ cứ bình lặng mà trôi qua trong chán chường cũng nên. Lần đầu tiên chúng tôi biết rung động là gì, biết phải bảo vệ người mình yêu là gì, biết phải phấn đấu gấp đôi vì ai đó thật nhiều, biết tranh giành và cũng biết cảm giác đơn phương là như thế nào, chí ít thì tôi chính là người đã trải qua cảm giác ấy.

P/s: thanks các tình yêu đã đọc fic, đừng quên vote-cmt cho mình biết cảm nhận nhé ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net