CHƯƠNG III: NGÔI SAO VÀNG ĐANG KHÓC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"...Trước đây người đã từng nói "mẹ con là ngôi sao vàng của ta, con đường ta dù tăm tối vẫn luôn được thấp sáng bởi ngôi sao vàng ấy", con nghĩ mình đã tìm được ngôi sao vàng cho riêng mình rồi ..."

Tuyết rơi mỗi lúc một dày dù đã chuyển sang tháng 1, sau buổi rình rập đổ cả mồ hôi hột hôm đó, chúng tôi lại trở lại với quỹ đạo như thường ngày. Nhà tôi cách nhà của người Hàng xóm mới chỉ ba căn, tuy nhiên nhìn từ đây tôi có thể nhìn thấy được khuôn sân nhỏ sau cánh cổng, vẫn thường lệ Hàng xóm mới mỗi khi sáng sớm đều phụ mẹ, làm một người chị mẫu mực đảm đang đúng nghĩa. Hầu như ngày nào người bạn đó cũng thế, cậu ấy không bao giờ để mình được thảnh thơi, luôn khiến bản thân bận rộn, tôi vẫn hay thắc mắc, vì sao chúng tôi vui chơi um sùm ngay gần nhà mà cậu ấy cùng các em mình không hề tò mò hay ngỏ ý muốn tham gia, còi Soo thì bảo cậu ấy chảnh, tên dầu hắc thì kêu người ta chê mình rồi, còn Na móm thì ôi thôi. tối ngày hắn cứ ăn ăn với ăn nào để tâm đến, chắc là trong đám chỉ có tôi là nhiều chuyện nhất nhà. Nhưng dù sao Hàng xóm mới cũng khiến tôi để ý đến, bởi trong một đêm khó ngủ, tôi nhìn thấy người ấy bật khóc giữa màn đêm trong sân, và tất cả những gì tôi nghe được sau khi cố hóng tai lên chính là: "Chị xin lỗi em, Soojung, chị vô dụng quá...."

Bất ngờ, cậu ấy mở cửa nhẹ rời đi, khiến tôi không giấu nổi tò mò mà đuổi theo. Khi đến gần đầu ngỏ, cơn mưa tuyết rơi đầy dưới ánh đèn đường thơ mộng còn người ấy chỉ đứng đó, bất động, rồi bỗng thả bản thân ngã về sau khiến tôi hoảng hốt vội chạy đến đỡ lấy, cuối cùng kết thúc bằng cú chạm mông cái ịch. Ê lắm cơ, cái mông lép của tôi, còn Hàng xóm mới vẫn nằm đó bất động, trái tim tôi hằng lên một nhịp rồi.

_Sao lại đỡ tôi? – câu hỏi bất chợt của người bạn ấy ngay lập tức kéo tôi bay về hiện tại

_Sao cậu lại ra đây? – tôi vội đáp lời, dù chả biết vì sao mình lại làm thế, hoặc có thể tôi là người tốt thấy nạn thì giúp thôi hay vì một lí do nào đó chăng

_Cậu thấy hết rồi đúng không, đêm nay thói quen tôi không như mọi hôm, không tắt đèn ngủ lúc 21h, không đọc sách ngay trên mái nhà, cậu thấy hết đúng không ? – từng lời nhẹ nhàng tuôn ra trong khi nước mắt vẫn không ngừng rơi.

("hả, gì cơ, cậu ấy biết tôi nhìn sao, ấy chết, tôi không có tò mò đâu, tại sân nhà cậu ấy đáp trúng ngay tầm mắt thôi mà, tôi không như cậu nghĩ đâu, huhuhuhuu, không ổn rồi, phải đánh trống lãng thôi")

_Cậu có thể khóc thoải mái trên vai tôi, tôi sẽ cho cậu mượn vai, khóc như vậy bất tiện lắm....("trờiiii, đánh trống lãng kiểu gì vậy, Tae ơi là Tae, cậu điên mất rồi, chưa biết tên người ta mà dám đề nghị người ta dựa trên vai khóc, không ổn đợt hai nữa rồi")

_Tôi khóc lâu lắm đó, cậu chắc không, đây lại lạnh nữa, cậu không phiền sao...

_Không, cứ khóc trên vai tôi này, ở đây sẽ không ai nghe thấy hay nhìn thấy cả, tôi sẽ giữ bí mật cho cậu, đây khóc đi ("cậu ấy chịu thật sao")

Ngày hôm đó, lần đầu tiên Hàng xóm mới khóc , khóc thật nhiều, khác xa dáng vẻ dữ dằn lần đầu tiên, chúng tôi núp ngay  góc hiên của tiệm tạp hóa nhà Na móm, cậu ấy không nấc lên như những đứa trẻ khác, cậu ấy chỉ như thế, tựa đầu lên vai tôi để mặc nước mắt cứ thế rơi ướt cả một bên áo, cái lạnh của gió đông khiến chúng tôi càng xích gần nhau hơn, thật sự rất lạnh, cộng thêm nước mắt thấm vào vai áo càng khiến tôi muốn phát cóng, trong giây phút đó tôi đã tin mình có thể đóng băng theo đúng nghĩa đen luôn rồi ấy. Tuy vậy với khoảng khắc đó, tôi vẫn dùng tất cả nơ-ron trong cái đầu bé xíu này để ghi nhớ thật kĩ hình ảnh lãng mạn ngày hôm ấy. Khóc thật nhiều rồi, cuối cùng Hàng xóm mới cũng bình tâm lại, dù rất tò mò nhưng tôi không thể mở lời hỏi vì sao, nên đành đánh sang chuyện khác để cảm giác ngượng ngùng vơi bớt đi ở cả hai.

_Cậu có thích đuổi bắt không, ngày mai chúng tôi sẽ chơi rượt bắt trong nhà còi Soo, cậu và các em đến nhé

_Em gái út tôi không vận động mạnh được, vì con bé bị....... à... con bé nó hơi bệnh nên chúng tôi không muốn, tôi không thể để con bé tủi thân.

_Vậy chúng ta sẽ chơi trò nào đó không phải vận động nhiều, hay đánh cờ, em gái cậu biết đánh cờ không?

_Chút chút, nhưng con bé không chơi trò đó nữa, thay vào đó nó chỉ thích nghe kể chuyện thôi, nhóm cậu có ai chịu trò đó được không ?

_HẢ, kể chuyện ư!!!! ("gì chứ, kể chuyện sao, giỡn hoài, đâu phải trẻ mầm non đâu"), tên đen với móm tuy không giỏi nhưng hai cậu ấy chắc có thể đáp ứng được, mai cậu cùng các em đến nhé, nhà chỉ cách nhau 3 căn thôi.!! ("nhận lời đi, nhận lời đi, nhận lời đi mà")

_Vậy để tôi hỏi các em ấy!!!!!

_Vui quá, chúng tôi sẽ rất vui nếu các cậu cũng tham gia.

_Vâng, thật ra chị em tôi ít khi tiếp xúc với người lạ, cũng thật ngại khi quen biết cậu trong trường hợp này, mà sao cậu hay nhìn nhà tôi hoài vậy, phải bữa đó, âm thanh là do các cậu làm không ????

("HAAAAẢ!!!! Xong, bể mánh rồi, sao đây, làm sao")

_À  à à uhm uhm... vì sân nhà cậu ngay tầm mắt chỗ tôi ở, nên tôi chỉ là vô tình nhìn thấy thôi, còn vụ kia thì, thì, thì....thì...

_Thì thì thì...........tôi không chấp vụ đó nhưng còn vụ nhìn qua nhà tôi mỗi tối, sao vô tình mà biết rõ mồn một hành động của tôi vậy, hôm qua khi đi mua bánh cậu chả bảo với bạn cậu là "sao tôi hay trèo lên mái nhà đọc sách trong dị hợm quá, đã vậy tướng đi cứ hai hàng như trung úy ấy" không phải ư..?????

("Trời, sao lại biết, chả lẽ người tôi lỡ đụng trúng sau lưng là cậu ấy sao")

_Thế này thì đúng mất rồi ? ("đáng yêu đó chứ, người gì đâu mà trắng như hạt gạo ấy, mặt ngơ ngơ nhìn dễ thương thật")

_Tôi không cố ý đâu, cho tôi xin lỗi nhé, mình làm bạn nha

_KHÔNG – Hàng xóm mới vội quay ngoắc đi trong khi miệng vừa lên tiếng

Đúng là hàng xóm mới mà, cơ mà sao cứ khiến tôi tò mò về cậu, cứ như ẩn sau cái sự khó chịu dữ dằn của cậu chỉ là cái vỏ che giấu bên trong, tôi có cảm nhận tâm hồn người ấy cũng như miếng thủy tinh, nếu không nâng niu có thể vỡ bất kì lúc nào, nhưng người ấy từ chối rồi, tôi phải làm sao đây. Không lẽ đứng lên đi về, hay vẫn mặt dày ngồi yên tại chỗ, dù sao cũng khuya lắm rồi, không thể cứ ngồi đây hoài được, toan định đứng lên thì người ấy lại nói tiếp

_TỪ CHỐI

_.............. ("gì cơ")

_Tôi không từ chối, nhưng nếu làm bạn tôi, cậu sẽ phải giúp cho tôi một việc?

_Việc gì cơ?

_Nếu tôi khóc, cậu sẽ cho tôi mượn vai chứ ? Cậu đã lỡ thấy hết rồi, tôi không thích người ta nhìn mình khóc, và vì tôi rất dễ khóc, buồn vui thậm chí tức giận tôi cũng khóc và tôi không muốn các em gái thấy mình như thế, cậu có thể làm được không vì cậu đã đề nghị? và cậu tuyệt đối không được nói với ai cả.

_("cuộc làm quen lạ đời nhất tôi từng trải qua, chỉ vì cho mượn vai khóc mà cậu chịu làm quen với tôi sao") Vậy tôi có được tính phí không? ("cười nham hiểm")

_KHÔNG ("tên này giỡn mặt thiệt") – Hàng xóm mới chau mày, thiệt muốn đấm vô cái mặt búng sữa này một phát cho bỏ ghét

_Vậy tôi đồng ý, cậu có thể khóc trên vai tôi bất kì lúc nào cậu muốn....

_Cậu đúng là một đứa kì lạ, chúng ta thậm chí không biết tên nhau, cậu vẫn luôn tùy tiện như thế sao?

_Chỉ vài người thôi

_Trong đó có tôi....??????

_Có thể...!!!!

_......

_Được rồi, vậy chúng ta về thôi, trời lạnh lắm, cậu không nên ở ngoài này, đi, tôi sẽ đưa cậu về.

Đêm nay, cơn mưa tuyết sao đẹp đến thế, tôi cùng người ấy cứ bước song song trên con đường bên những ánh đèn vàng mờ ảo, chúng tôi không hề nhìn nhau nhưng phút chốc tôi lại thấy Hàng xóm mới mỉm cười nhẹ. Giá như con đường quen thuộc hôm nay dài hơn một chút thì tốt biết mấy, ánh trăng soi rọi sáng cả một trời sao vẫn đang lất phất từng hạt mưa tuyết, hôm nay sao vàng sao xuất hiện nhiều đến lạ. Phải chăng, sao vàng ngay cả trong thời khắc tâm tối nhất cũng vẫn tỏa sáng, hay nó chính là ánh sáng thấp lên con đường dài cho hai tâm hồn đang lạc lối của chúng tôi. Nhìn người ấy, rồi ngước về hướng những ngôi sao kia, ("hai người có nghe thấy con không, trước đây người đã từng nói "mẹ con là ngôi sao vàng của ta, con đường ta dù tăm tối vẫn luôn được thấp sáng bởi ngôi sao vàng ấy", con nghĩ mình đã tìm được ngôi sao vàng cho riêng mình rồi").

_Cám ơn cậu

_Cậu sẽ ổn chứ, ngủ ngon nhé.

_Sooyeon, là Jung Sooyeon, uh mình sẽ không sao đâu.

_À, uh Jung Sooyeon, cậu ngủ ngon nhé, mình là Kim Taeyeon

_Uh mình cám ơn cậu Taengoo

_Taengoo.......???????

_Chúc cậu ngủ ngon, Taengoo ~ ~

("Taengoo, tôi sẽ chỉ để riêng cậu được gọi tôi như thế thôi, ngủ ngon Sooyeon à, ngôi sao vàng của tôi").

Đêm nay sẽ thật khó ngủ, rón rén bước từng bước về phòng ngã mình xuống chiếc futon đang êm ái dưới sàn, tôi vừa trải qua chuyện gì đây, người ấy dựa vào vai tôi khóc, vì sao lại khóc, người ấy cũng đồng ý làm bạn với tôi, gia đình người ấy có chuyện gì chăng, em gái người ấy bị bệnh ư, không, không được, không được nhiều chuyện Taeyeon à, không được, Nội bảo như thế không tốt chút nào. Phải ngủ thôi, ngày mai người ấy sẽ đưa các em qua chơi, phải dậy thật sớm để thông báo cho đám kia mới được, ngủ nào, ngủ thôi.......... Mà khó ngủ quá đi.

_1 con cừu, 2 con cừu, 3 c..o..n c..ừ..u.., 4...c...o..n...c...ừ...., 5 ...c...o...n........khò khò~~~~

...........................................

_Con đi đâu...? – một tiếng nói trầm buồn vang ra khe khẽ giữa căn phòng tối.

_Dạ, con chỉ đứng ngoài cửa chút thôi.

_Từ lúc nào con biết nói dối vậy ?

_Vậy từ lúc nào appa cũng biết nói dối..?

_Ta......

_Con nghe cả rồi, bệnh của Soojung không thể chữa được, nếu có cũng sẽ là thương tật vĩnh viễn, vì sao appa lại không cho con biết, appa có thể lấy của con thế cho em ấy mà, Soojung không xứng đáng bị như thế..?, EM ẤY KHÔNG XỨNG ĐÁNG BỊ NHƯ THEEEEEẾ........ – lời thì thầm nấc nghẹn như thét lớn lại không thể thành tiếng của cô con gái như xé toạc tâm can người cha giữa màn đêm căn phòng khách tĩnh lặng, lần đầu tiên ông cảm nhận được sự bất lực ngay chính trong tâm trí mình. Tại sao trong tất cả những đứa trẻ, lại là Soojung, lại là đứa con gái út bé bỏng của ông, omma nó sẽ ra sao, Miyoung và Seohyun sẽ ra sao, ông làm sao có thể mở lời được. Hôm nay khi nhận được kết quả từ người bạn qua điện thoại, ông nào hay biết Sooyeon đang đứng sau cánh cửa, con bé không hề nghe hết câu chuyện nhưng chính câu nói vô tình phát ra từ ông đã khiến mọi niềm tin về một ngày Soojung sẽ cười vui trở lại trong con bé sụp đổ. Giá như ông không mấp máy nói lên câu "Không còn hi vọng nào sao" thì Sooyeon sẽ không như thế, giá như, chỉ là giá như ông có thể tìm được một câu trả lời nào đó dù chỉ là bịa đặt thôi để an ủi đứa con gái tội nghiệp trước mặt ông đây.

_Hãy lấy của con thế cho em ấy, hãy lấy của con đi appa, nếu đó là cách cuối cùng

_Chúng ta sẽ tìm được cách, nhất định sẽ tìm được Sooyeon à, ta sẽ cứu Soojung bằng bất kì giá nào.

_Soojung không đánh bị như thế, là lỗi của con, tất cả là lỗi của con.

_Đừng, con gái à, là lỗi của tất cả chúng ta, là lỗi của ta...

                Những lời an ủi từ trong vòng tay người cha khốn khổ không khiến Sooyeon quên đi lỗi lầm của mình, mỗi khi nghĩ đến nụ cười đã mất đi của Soojung từ ngày đó, cô bé chưa một lần cảm thấy bình an, đó là một lỗi lầm to lớn, một lỗi lầm ngu xuẩn mà dù có chuộc lại bao lần cô cũng không thể làm được. Vì chính cô là người đã khiến ước mơ của Soojung đứt ngang, khiến nụ cười của một cô bé 7 tuổi mất đi, có lẽ cho đến suốt phần đời còn lại, cô bé Sooyeon sẽ mãi sống trong dày vò, đau đớn. Một lỗi lầm trẻ con ngu ngốc đã cướp đi tuổi thơ của chính đứa em gái mình.

("Soojung à, hãy tin chị, chị sẽ làm tất cả để được em tha thứ")


p/s: sr vì mình đã up trễ hơn ngày hẹn nhé ^^ vẫn đang tập quen múi giờ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net