Chap 5: Sự chạm mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5: Sự chạm mặt

Chủ tịch tập đoàn Chiyato.Si.Ka - ba của Luka - ông Kokita là một chủ tịch của tập đoàn rất có tiếng tâm tại Nhật Bản. Ông có tính cách không khác gì một vị tiên ông, rất thương con gái mình, tốt bụng và có tinh thần làm việc khá cao, đến trường chỉ để thăm con gái và đám bạn của nó, thu thập xem có tin tức gì mình cần không dù kết quả thế nào.

Chủ tịch tập đoàn Kenmiza - chủ tịch của Marvelous - ông Azashi cũng là một người lãnh đạo công ty đình đám ở Nhật. Ông thường được các nhân viên ở công ty cho là vui vẻ và rất trẻ con, nhưng ẩn sâu trong đó là một tâm địa chẳng mấy là tốt lành, một tính cách không ai hiểu được ngoài trừ một vài người thân cận với ông, đến trường là để xem những người mình giao nhiệm vụ có làm tốt không nhưng lại lấy lý do là đi thăm họ.

Hai vị chủ tịch của hai tập đoàn danh tiếng này, tưởng chừng như chẳng quen biết hay có bất kì mối quan hệ nào với nhau nhưng hoàn toàn không phải vậy, mà là trên cương vị kẻ thù, bạn bè với những điều khúc mắt.

Họ dù đã gặp nhau nhưng sự chạm mặt ở trường sẽ là một sự chạm mặt khá thú vị và làm cho một người phải chú ý.

1:

Những ánh nắng lung linh dần chiếu sáng vào một khoảng đường rộng, nơi có những người lao công say việc đang làm. Dù rằng nắng không tỏa mạnh nhưng vẫn làm cho họ thấy có chút khó chịu, không biết rồi cái cảnh nghèo nàn này chừng nào mới thôi đeo bám họ đây. Chẳng như hai người sang trọng kia, ngồi ở một quán nước lớn, lại còn ở một mình nữa chứ. Có lẽ họ là người có chức vị cao lắm đây.

Quả là ở trong quán nước có hai người trung niên đang ngồi yên đó, chẳng ai nói với ai câu nào. Người ngoài không biết còn nghĩ họ là anh em một nhà, đang lặng thin vì bao năm xa cách. Nhưng họ không biết rằng hai người ấy chẳng phải là anh em gì cả, cũng không phải là bạn bè mà lại hai người không bao giờ chùn bước trên thương trường.

Chiếc là vàng rơi và nhanh chóng bị người lao công quét đi.

Các chuyến xe đều đều lướt thật nhanh trên mặt đường nhựa.

Và ở trong quán, không khí thật im lặng. Hai người họ đã vào đây đúng 30 phút im lặng mà vẫn chưa ai chịu mở miệng. Họ, ai cũng cứng đầu thật.

Cuối cùng, vì chán ghét cái cảnh đáng im lặng thin thít này nên một người trong số họ lên tiếng:

- Có chuyện gì thế, Azashi?

- Ông kì thật đấy, có chuyện thì chắc hẳn quan trọng tôi mới hẹn ông chứ? Đừng có mà làm quá lên như thế? Cứ như tôi ăn hiếp ông không bằng.

- Tôi không có thời gian để đôi co với ông.

- Vậy ông nghĩ tôi rãnh chắc? Được, tôi sẽ vào vấn đề chính, ông muốn tiếp tục đối đầu với tôi đúng không?

Hơi ngạc nhiên trước câu Azashi vừa thốt ra, Kokita suy nghĩ một lúc rồi đáp:

- Dù tôi không muốn, hẳn ông cũng sẽ chẳng nương tay. Không phải sao, anh bạn trung niên kia?

Mỉm cười và ngả ngồi ra sau thành ghế nghĩ về những gì Kokita cho là đúng, ông gật gù tán thưởng. Thật thì y như ông ta nói ấy, ông không muốn từ bỏ mối hận thù kéo dài 30 năm về trước, đúng nửa đời người nhưng lại không thể làm phôi phai hận thù đó, dù ông là kẻ đã gây nên mối hận thù.

Kokita muốn quên cái thù hận đó lắm, rất muốn. Nhưng ông không tài nào quên được. Tại sao ư? Người thiếu niên lúc trẻ luôn gây khó khăn cho ông chính là người đang ngồi trước mặt ông. Người cản trở ông trên mọi con đường cũng là ông ta. Giờ, ông chỉ muốn biết thêm manh mối về cái chết của cô ấy nhưng ông ta cũng cho người vào. Thử hỏi ai mà bỏ qua được!

Đứng lên, Kokita nhìn người trước mặt mình rồi khẽ khàng:

- Còn chuyện gì nữa không?

- Hết rồi. - Cũng đứng lên, Azashi nói nhỏ vừa đủ cho hai người nghe - Nhưng, kêu con gái ông, cẩn thận.

Rời ghế và đi ra khỏi cửa sau câu cảnh cáo đó, Azashi cười nữa miệng và nghĩ: " Có lẽ, thời gian không cho tôi và ông trở lại là bạn bè. Thế thì tại sao lại cưỡng cầu chứ? Ngày tháng yên ổn của gia đình ông sắp kết thúc rồi. Cuộc đời có thử thách mới vui, để rồi xem, con gái ông có may mắn như ông không nhé! Kokita, ông sẽ sớm trở lại thời còn trẻ thôi! "

Cười nham nhở như lúc đầu, Azashi bước khỏi quán nước.

Ở lại nhìn theo bóng Azashi đang khuất dần. Kokita không khỏi lo lắng cho Luka. Ông ta có bao giờ "nhẹ nhàng" mà đối phó với ông, con gái có thể còn hơn ông. Nhưng dù sao thì ông chắc chắn sẽ bảo vệ Luka đến khi chết. Lúc trước, ông từng làm đứa con gái ông yêu thương nhất buồn, nên ông phải bù đắp.

Nhìn thấy cảnh ấy, gió nhè nhẹ thổi để không quấy rầy Kokita.

Nhìn thấy cảnh ấy, máy điều hòa cũng nhẹ nhàng thổi hơi ấm.

Nhìn thấy cảnh ấy, mọi vật đều làm việc thật nhẹ.

2:

Ngồi ở một băng ghế thoáng mát và vắng bóng của nắng, Luka nhớ lại ngày hôm qua. Hôm qua, cô thấy mình hơi.......khác thường. Tự nhiên lại nhận lời đề nghị dạo phố cùng Basco rồi lại im lặng gật đầu mỗi khi Basco chỉ gì. Đáng ngạc nhiên là hôm qua, Basco liên tục mua cho cô nhiều thứ kem, cô cũng nhận và ăn. Kem, thứ lúc trước cô rất ghét.

Tạm thời dẹp bỏ suy nghĩ về anh chàng hài hước, Luka nhìn top học sinh đang đùa vui trong nắng. Nắng giờ này lên khá nóng, chúng vẫn cứ đùa như thế. Quả, thời nào cũng vậy, học sinh luôn là lúc vui tươi nhất. Cô cũng đã biết thời hồn nhiên ấy.

Mà nhắc đến làm gì cho nổi đau lại đến. Nhưng lại là quá muộn khi chợt nhớ đến thời học sinh. Và nếu nhớ, thì sao lại không suy ngẫm?

Giá, thời gian cho cô trở về lúc còn trẻ...........

Thì..............

Cô sẽ quan tâm đến bạn trai mình nhiều hơn.

Cô sẽ dành nhiều thời gian để nói chuyện với ba và tâm sự với mẹ.

Cô sẽ biết quí trọng những giây phút đáng nhớ bên gia đình và người yêu.

Nhưng, đã mất rồi. Có chăng, có hối hận cũng đã là quá muộn?

- Luka..............

Giọng ấm áp vang lên làm Luka thoát người trong suy nghĩ tiêu cực ấy mà ngước lên nhìn, thật không ngờ, đó là ba cô.

Kokita không để Luka lên tiếng hỏi mà ngồi xuống cạnh cô, xoa đầu rồi đặt ra một câu hỏi:

- Có giận ba không, con gái?

- Không - Khẽ lắc đầu, Luka nhìn top học sinh - Ba đã cho con sống lại một thời mà con tưởng như là hạnh phúc.

- Vậy à? - Cười chua xót, Kokita ngậm ngùi - Ba đúng là một người ba cực kì thất bại, không những không mang lại hạnh phúc cho gia đình mình mà chỉ toàn đem lại đau thương.............

- Không đâu ba - Vội cản câu còn dang dở của Kokita, Luka nắm lấy bàn tay ba mình - Ba không hoàn toàn có lỗi, tuy rằng con không biết lí do gì mà ba và mẹ ly hôn nhưng chắc hẳn cũng có lỗi của mẹ.

Cười cho qua, Kokita biết Luka nói thế cốt yếu chỉ để an ủi ông thôi, chứ nó đâu vui như vẻ ngoài ấy. Một người đang từ bầu trời hạnh phúc mà rơi xuống vực thẳm niềm đau thì ai vui cho được. Ông biết rất rõ bởi chính ông - một chàng trai với nhiều mơ ước cũng từng trải qua giai đoạn đó. Nhưng hồi ấy, ông không mạnh mẽ được như thế.

Vén vài sợi tóc rối trên trán mình, Luka lại nhìn phía đông học sinh như để tránh điều gì đó từ ánh mắt của ba mình.

Cô biết, trách nhiệm với gia đình quả là rất lớn, thế nhưng còn có một trách nhiệm lớn hơn cả là tình yêu. Qua những năm điều tra về bức ảnh bí ẩn được treo ở nhà ba mình, Luka đã hiểu rõ đôi chút về mối quan hệ của ba cô và người con gái trong bức ảnh kia. Nó giống với cô và Kei, người con gái ấy không còn cũng có thể là giống với cái chết của Kei.

Chừng ấy lí luận đã đủ để cô không được quyền giận ba cô rồi.

Tránh được chừng nào hay chừng ấy nên Kokita đứng lên, cười nhẹ rồi bảo cô con gái thân yêu:

- Để ba đưa con lên lớp thôi, con gái!

3:

Buồn bã nhìn cô gái bên cạnh, Joe lo lắng không biết cô ấy có bị gì không nữa. Ngày hôm qua về với vẻ mặt chẳng chút nụ cười, giờ lại còn gục đầu xuống bàn. Làm cho anh lo chết được.

Biết lí do gì mà Ahim lại giận, nhưng giận đến mức độ này thì đó điều thật khó để tin.

Còn cái tên làm cho Ahim đang giận nữa, cứ nhởn nhơ thế?

Bực mình, Joe ngồi kế Marvelous, cộc lốc:

- Xin lỗi đi.

- HẢ? - Ngạc nhiên nhìn Joe, anh chàng hỏi - Mình làm gì cậu mà mình lại xin lỗi?

- Đừng có mà giả nai, không thấy Ahim như thế nào à?

Ahim. Nghe thì Marvelous mới nhìn ( Cái ông này? ) lên. Thấy Ahim đang gục đầu xuống, Marvelous ái ngại cười cười với Joe. Hôm qua thật sự tội cho Ahim, cất công đến chỗ anh làm việc mà không được nghe lời xin lỗi, nhưng anh bị sao thế này? Mở miệng xin lỗi không được.

- Các cô cậu đang cãi nhau à?

Chất giọng của Azashi làm cho hai chàng trai Marvelous và Joe nhìn nơi phát ra giọng nói, Ahim cũng gục đầu dậy một cách khó khăn.

Azashi thì khi bước đến chỗ ba người, cười và nhắc lại như sợ ba người không nghe:

- Các cô cậu đang cãi nhau à?

- Dạ, không. - Marvelous và Joe đồng thanh và nhìn nhau.

- Là bạn bè thì không nên cãi nhau. - Rồi quay sang Ahim - Cô bị gì sao? Có cần tôi kêu người đưa cô về nhà không?

- Không cần đâu, tôi khỏe, cảm ơn ông, chủ tịch.

Và để chứng minh, Ahim lấy trong cặp một quyển sách, trước khi quay lên nói với chủ tịch, cô còn nhìn anh chàng một cái, sau đó đọc.

Marvelous thì định mở miệng xin lỗi nhưng miệng bị " keo dính ". Anh hứa hẹn với Ahim rằng anh sẽ xin lỗi cô vào một ngày không xa. Chứ bây giờ miệng anh đã..........bất động hoàn toàn.

Thấy chẳng còn việc gì nên Azashi cười với ba người và từ biệt. Vừa ra đến cửa đã gặp ngay Kokita và Luka đi vào, ông ta nhếch môi:

- Có duyên nhỉ?

- Xin ông tránh ra.

Dù không biết ông ta nói vậy là có ý gì nhưng Luka chắc rằng ông ta không phải hạng tốt lành. Vẻ mặt đó tuy được che đậy bởi mm nụ cười bí hiểm nhưng Luka bảo đảm ông ta là kẻ không dễ đối phó. Tốt nhất là không nên đến gần nên Luka lên tiếng cho ông ta biết mà đi.

Đến giờ Azashi mới chịu để ý đến cô gái đứng cạnh Kokita. Hay rồi, vốn dĩ còn định cho người tiêu diệt cô ta nhưng giờ cô ta ở đây thì có chuyện gì chỉ cần đến đây tìm cô ta mà " tính sổ ".

" Nhìn con bé này có vẻ cũng là người tài giỏi! Nhưng cho dù thế nào chắc cũng phải thua ta thôi. Mà sao nó lại giống với............Không thể nào, nó không thể nào giống được ".

Hắng giọng, Azashi cười và dịu giọng với con gái kẻ thù Luka - kẻ tiếp theo trong kế hoạch của ông:

- Ta lớn hơn con nhiều lắm đấy, đừng ỷ nhà giàu mà khinh ta nhé! Phải " Kính lão đắc thọ " chứ?

- Tôi không hiểu ý của ông.

- Có gì đâu, chỉ là muốn nói với cha con coi-chừng-có-tai-họa-đấy. - Nhấn mạnh những từ quan trọng, Azashi bước đi.

- Ba về nha.

Kokita gượng cười nói với Luka rồi đi, gặp Sousuke và Saki gật đầu với ông thì ông cũng mỉm cười gật đầu lại.

Luka chỉ khoanh tay đứng nghĩ về con người vừa rồi, lòng cô chợt dâng lên một tia thú vị.

4:

Phòng hiệu trưởng.

Bầu không khí tẻ nhạt, âm u là nơi này.

Chẳng còn ai ngoài một anh chàng khôi ngô đang gõ tay vào bàn tạo ra âm thanh nghe rất hay để chờ đợi một ai đó. Anh chàng nhếch môi cười lạnh vì khi khổng khi không lại đi chờ cô gái mà mình ghét, đúng thật là anh có vấn đề mà.

Chẳng bao lâu thì cánh cửa phòng đã mở ra, một cô gái xinh đẹp nhưng rất hung dữ đi vào, nhìn anh chàng rồi bĩm môi trách:

- Anh làm gì mà không chịu ra đón em, bắt em phải lặn lội đến đây.

Chàng trai ấy cười tươi và rời khỏi chiếc ghế, sau đó đi lại chỗ cô nàng, nhẹ nhàng bảo với chất giọng rất đáng yêu:

- Chỉ để cho em đi cho quen đường, không cảm ơn anh còn trách à?

- Anh đang nói gì vậy hả? Em đi mỏi cả đôi chân nè! Không biết thương hoa tiếc ngọc sao?

Anh chàng nhẹ nhàng xoa đầu cô gái và cười, chợt nhớ đến có chuyện quan trọng, anh xem đồng hồ, nhíu mày và bảo:

- Shoko, em ở đây đi, anh có chuyện đi một chút.

Anh chàng toan đi nhưng cô gái nắm tay anh lại, sau đó hỏi:

- Em sẽ cho anh đi nếu anh cho em địa chỉ nhà anh, Don.

Địa chỉ nhà?

Nghe thì anh chàng tên Don chợt cười, địa chỉ nhà gì? Anh đang " ở nhờ " nhà thằng bạn thân. Mà nó lại không cho thích nhiều người biết đến nhà mình thì làm sao mà cho cô ấy? Chẳng lẽ cho cô ấy biết để bị thằng bạn " tống cổ " ra ngoài đường. Không, phải lãng sang chuyện khác?

- Sao em về đây thế?

- Tại bên đó chán quá thôi, anh định " bẻ lái " sang vấn đề khác à?

- Không phải, thôi, em tự mướn đi, anh thật có chuyện.

Sau đó nhanh như cắt, Don chạy đi.

Shoko ở lại tức giận nhìn theo. Rủa tên đáng ghét rồi giậm chân đi khỏi phòng hiệu trưởng. Thề rằng sẽ không để cho Don yên.

Bóng Shoko khuất thì Don chui ra vì anh chỉ nấp ở một góc tường thôi. Sau ấy thì anh cười như kẻ điên vì đánh lừa được Shoko và đôi chân anh nhanh chóng đến tìm bóng dáng người anh cần.

Ở một góc nào đó, có một chàng trai đang thản nhiên nhếch môi vì trong đầu anh đã có một kế hoạch hoàn hảo.

__ END CHAP 5 __

~ Anmya Nguyễn ♥ ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net