Chap 6: Kế hoạch thất bại - Nhân vật mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 6: Kế hoạch thất bại - Nhân vật mới

Một kế hoạch tưởng chừng hoàn hảo lại bị thất bại chỉ vì sự xuất hiện của những nhân vật mới.

Bốn nhân vật xuất hiện với những tính cách khác nhau nhưng lại có cùng một điều giống nhau chính là họ đều là những gương mặt ưu tú của " Thành phố sương mù " - nước Anh.

Những người này, tốt có, xấu có nhưng đều là những người có quen biết với Marvelous, Luka và Basco. Và ắt hẳn, cả trường đều sẽ phải ngạc nhiên vì sự trùng hợp này và vui mừng vì đây toàn là những người......đẹp.

1:

Vừa ngồi xuống chiếc ghế của mình, Basco đã đưa ánh mắt gian xảo nhìn sang Luka hiện đang suy nghĩ điều gì đó. Cứ suy nghĩ cho nhiều lên, không có sự đề phòng thì chắc chắn kẻ được lợi chỉ có một.

Anh chàng Don này thật ngu ngốc, đi đâu cũng báo cho anh hết nên anh mới vạch được kế hoạch hoàn hảo như vầy. Làm bạn với Don quả không sai. Dù có không xứng với danh hiệu " bạn bè " nhưng nó cũng đâu làm hại gì đến cậu ta. Cậu ta chỉ là mồi nhử Luka thôi. Mà Luka đời nào lại để người khác bị dính đến sự việc của mình, chắc hẳn không có gì với Don đâu.

Suy nghĩ vừa dứt thì đột nhiên Basco nhận thấy cái bóng dáng quen thuộc nên anh nhanh chóng lấy một cuốn sách ra vờ đọc sách để Don không thấy anh, y như vậy, Don đã lướt qua anh và đi đến trước mặt người cậu ta cần tìm.

Mỉm cười thân thiện khi đứng trước mặt Luka, anh chàn Don khẽ mở lời:

- Cô còn nhớ tôi chứ?

Để đầu óc hoạt động một chút là Luka đã nhớ đến ngay anh chàng trước mặt mình là ai. Đây chẳng phải là người mà cô cứu ở bên Anh quốc khi thấy anh bị bọ lưu manh bao vây hay sao? Cậu ta ở Anh quốc mà, sao lại trở lại đây?

- Trước tiên tôi xin giới thiệu về mình - Nhìn vẻ mặt của Luka thì Don đã biết nên giải thích - Tôi tên Shimizu Kazuki nhưng cứ gọi Don, còn vì sao tôi lại ở đây thì là do tôi đã học xong chương trình bên đó rồi và tôi đến đây là để cảm ơn cô, hôm đó, nếu không có cô tôi không biết như thế nào nữa.

Mọi ánh nhìn của cả lớp đều nhìn về phía Don và Luka. Có những ánh mắt muốn được anh chàng nói chuyện như vậy, có những ánh mắt ghen ghét Luka, có những ánh mắt ghen rực lửa ( Marvelous ). Mà nói là ghen có đúng không chứ? Chỉ là Marvelous rất khó chịu với cái lời nói " ngọt ngào " và cái ánh nhìn " thân thương " của Don đối với Luka thôi.

Trở lại với Luka, cô không trả lời lại, chỉ đứng lên, bước ra khỏi bàn và kêu:

- Đi theo tôi.

Dù chưa hiểu ý của Luka nhưng Don cũng đi theo.

Những ánh mắt lưu luyến nhìn anh chàng đẹp trai rồi cố học bài để thuộc vì sợ thầy hoặc cô sẽ trả bài.

Còn Luka thì khi dẫn Don đến sân sau trường, cô quay lại nhìn ra phía sau:

- Ra đi.

Lập tức, một đám " ngưu đầu mã viện " ở phía sau Don đi ra. Don quay lại cũng thấy chúng nên rất ngạc nhiên. Bọn chúng không phải là bọn ở bên Anh quốc, cũng chẳng phải là người mà anh quen biết, thế thì chúng theo dõi anh làm gì? Định ám hại anh? Hay định ăn cắp tiền?

Luka nhìn chúng mà nhếch môi, cô đã sớm nhận ra có kẻ theo sau Don từ khi anh chàng này vào rồi nên cô mới kêu Don đi ra ngoài đây nhằm kéo chúng ra. Cô biết rằng Don chỉ là một con mồi, bọn chúng đang nhắm vào cô và vì thế cô mới cho rằng đây là nơi thuận tiện để đánh nhất, không ai phải bị thương cả.

Hài lòng với suy đoán của mình, Luka nhìn Don sau đó cho anh chàng " đi khỏi " bằng một giọng lạnh tanh:

- Đi đi. Lần sau sẽ nói chuyện.

Đang định ở cùng để đánh bọn chúng nhưng cô ấy đã lên tiếng nên Don lẳng lặng gật đầu và đi ra khỏi nơi đó.

Luka đang rất tức giận khi luôn có kẻ theo dõi mình, nhiều lần cô muốn điều tra nhưng lại điều tra không ra. Giờ, bọn này đã tự đầu thú thì cô phải tận dụng cơ hội hiếm hoi này chứ. Phải điều tra xem kẻ nào cứ ở trong bóng tối mà giở trò. Cô không thể ngồi yên nữa rồi.

Đang định nhào vào đánh với chúng thì chợt có một giọng nói vang lên:

- Đừng đánh ở đây, cô sẽ bị bắt đấy, Luka Millfy.

2:

Buồn bã bước đi với những bước chân nặng trịch, Marvelous vô cùng lo lắng. Không phải cho Ahim mà là cho Luka. Từ lúc cô ta và anh chàng Don gì đó đi thì đến giờ anh vẫn chưa gặp cô ta. Mặc dù Saki và Sousuke có nói là sẽ đưa cặp đến cho Luka nhưng anh không lo không được. Cái cảm giác này chẳng dễ chịu chút nào cả? Thật khó hiểu. Anh tại sao cứ lo lắng một cách mù quáng không rõ nguyên nhân thế?

Mà hình như đằng xe anh có ai đang đứng phía trước thì phải. Nhìn kỹ lại, thì ra là một cô gái. Thời đại ngày càng đổi mới thì bây giờ con gái cũng đổi mới nhỉ, định ăn cắp xe anh mà " quan minh chính đại " đứng trước xe như vậy. Cái cô này xem trời bằng vung, con gái thời nay.

Lắc đầu đi lại chỗ xe mình đang có một " kẻ trộm " đứng, Marvelous định " bắt tại trận " thì một giọng quen mà lạ vang lên:

- MARVELOUS, CUỐI CÙNG ANH CŨNG CHỊU RA RỒI!

Sau đó cô gái ấy chạy lại ôm chầm lấy anh nở một nụ rất đẹp.

Bị ôm bất ngờ, Marvelous cứng người. Trong đời của anh, người ôm anh và nói chuyện với giọng đáng yêu thì có một người thôi. Người đó là cô gái anh từng mang ơn. Cô ấy đã trở lại rồi.

Cũng mỉm cười, Marvelous chờ cho cô gái đó buông anh ra, chỉ một lúc, cô ấy đã buông ra và nhìn anh với anh mắt trong trẻo, rồi chất giọng ấy tiếp tục:

- Sao anh lâu ra quá vậy?

- Em là Shoko phải không?

Lãng xẹt.

Tự dưng lại hỏi một câu chẳng đâu vào đâu làm cho Shoko ngẩn người và Marvelous im lặng.

Marvelous không ngờ dạo này cái miệng của anh cứ tuôn ra những từ chẳng có gì hay ho cả. Hết Ahim thì nó lại nói với Shoko, lãng quá vậy. Cái miệng kiện cái thân chẳng sai chút nào. Anh nên đi khám miệng và tốt nhất là " may " nó lại luôn là tốt nhất.

Shoko cũng không ngờ bao năm gặp lại Marvelous đã thay đổi thật rồi. Lúc trước, những lời cậu nói đều rất hay và đi vào lòng người. Bây giờ, lời nói của cậu ta rất vô cùng lãng và..........đáng bị đánh.

Nhưng Shoko đang bực vì tìm Don hoài mà chẳng thấy, giờ tốt lắm, có thứ để trút giận rồi.

Mỉm cười bước lại thật gần với Marvelous, Shoko mở miệng mà " trúng tim đen " của Marvelous:

- Anh hỏi đó à?

- Ừ..............thì...........là.......tại.............

- Tại.........tại cái gì? Anh hay hơn em rồi. Không nhớ em thì thôi, có cần hỏi một câu lãng vô cùng không?

- Thì anh xin lỗi.

- Em sẽ tha lỗi nếu anh chạy vòng quanh trường mười vòng.

Chạy quanh trường?

Mười vòng?

Ai không biết trường này là một ngôi trường rất lớn. Chạy quanh trường mà còn mười vòng thì thật tội nghiệp đôi chân. Marvelous nghệch mặt ra nhằm cho Shoko suy nghĩ lại nhưng vô ích, cô cứ vậy.

Thôi, con gái là trên hết mà.

Suy nghĩ của Marvelous đồng với hành động, suy nghĩ ấy vừa dứt thì anh hít thở thật sâu và chạy.

Shoko cười tươi vì mình là " kẻ thắng trận ". Đang bực bội vì không có ai trút giận mà có Marvelous thì thật là thoải mái. Xem ra Marvelous còn khổ dài dài nếu như cô không tìm được Don.

3:

- Tức chết đi mà.

Rầm.

Xô đổ hết số hồ sơ trên bàn làm việc, Basco tức giận ngồi xuống chiếc ghế mình làm việc. Lúc nãy khi Luka cùng Don đi khỏi, Basco cũng ra khỏi để xem tuồng hay nhưng vì nghĩ là kế hoạch sẽ thành công nên anh mới đến thẳng công ty làm. Không ngờ được là vừa mới đến công ty không lâu lại nhận được tin kế hoạch thất bại hoàn toàn.

Luka Millfy sao lại may mắn đến thế? Những lần trước cũng có người giúp. Bây giờ vẫn như vậy. Tại sao ông trời lại trêu đùa những ý tưởng trả thù của anh vậy chứ? Lúc trước không nói, còn bây giờ..................

Cạch.

Người phía ngoài bước vào.

- Basco, sao cậu lúc nào cũng bừa bộn hết vậy?

Lắc đầu, Don định ngồi xuống lượm lên thì Basco đi lại ngăn:

- Để đó, chút mình lượm.

- Thôi, mình cũng đang rảnh.

Và Don cúi xuống lượm. Basco thấy vậy cũng ngồi xuống lượm. Nhờ Don mà cái bực tức của anh tan biến. Cậu ta thật quá dễ tin người và lại rất vô tư, có lẽ đó chính là lí do mà Basco chịu làm bạn với Don. Tại vì có cậu ta anh sẽ giải toả được nổi buồn.

Nhưng Basco cũng cảm thấy có lỗi khi lợi dụng tình bạn của Don. Cậu ta rất tin tưởng anh nhưng anh thì sao chứ! Mà cũng không thể nói là lỗi đều tại Basco, bởi tại ai Don lại không quen mà lại đi quen cô ta làm gì?

Cuộc sống chỉ là một vỡ kịch do nhiều diễn viên diễn mà thôi, chỉ là giả dối, cho nên Basco chỉ có thể tin chính mình. Còn Don, nhờ một dịp may mắn mà làm bạn với cậu ta thôi thì anh cũng chấp nhận vì cậu rất đơn giản và có thể ăn hiếp được. Nếu một ngày nào đó Don biết chuyện này cũng có lẽ sẽ dễ dàng tha thứ thôi. Cậu ta thuộc hạng người đáng tin cậy.

Cười nữa miệng khi anh và Don lượm xong sấp hồ sơ và để lên bàn. Basco ngồi lên sofa. Don cũng thả người theo tư thế thoải mái xuống sofa, gối tay vào gáy, nhắm mắt lại và tận hưởng gió mát của máy điều hoà. Miệng cười tươi vì cô gái ấy còn muốn gặp anh.

Basco thấy Don như vậy cũng thầm vui cho Don, ngẫm nghĩ điều gì đó một lúc, Basco lấy điện thoại ra và thực hiện ý muốn của mình. Khi làm xong anh cất điện thoại vào và nghĩ:"Cậu có thể sẽ vui hơn, nếu Shoko đến?".

Đột nhiên Don mở mắt, để tay lại chỗ cũ và nhìn Basco hỏi:

- Cậu vừa gọi cho ai vậy?

- Vĩ nhiên là Nakagawa Shoko rồi.

- Cái gì? Cô ấy mà đến đây thì mình chết là cái chắc.

Và Don liền chạy đi không một lời từ biệt làm Basco cực kì ngạc nhiên. Không phải bên Anh Quốc, Basco thấy Don và Shoko rất thân thiết mà. Shoko đến thì phải vui hơn chứ sao lại phản ứng như thế? Không lẽ lại là do cô ta?

4:

Không biết từ khi nào mà lớp 10A lại đông đúc người như thế. Ngoài lớp và ở trong lớp đều rất nhiều học sinh.

Ngoài lớp là những ánh mắt ngưỡng mộ nhìn vào bốn người xinh đẹp trong lớp.

Ở trong lớp cũng vậy. Còn bốn người xinh đẹp thì bao gồm hai nam và hai nữ. Một anh chàng đứng gần cô giáo nhất có gương mặt lạnh, còn chàng trai đứng kế chàng trai ấy thì đang đau khổ vì bị cô gái kế bên hành hạ và cô gái kế bên ấy thì rất hả hê, cô gái cuối cùng thì chỉ mỉm cười nhìn những người ở dưới. Đôi khi cũng có liếc mắt nhìn sang chàng trai kế cô giáo.

Một lát sau, cô giáo nhìn bốn người và bảo:

- Bốn em giới thiệu mình đi.

- Chào các bạn, mình là Shimizu Kazuki nhưng cứ gọi mình là Don - Cố nén đau vì bị Shoko nhéo, Don đau khổ giới thiệu.

- Mình là Nakagawa Shoko. - Mỉm cười thật tươi, gương mặt của Shoko đột nhiên thấy ghét  ( với Don ).

- Chào các bạn, mình là Hanaori Kotoha. - Đúng, cô gái có gương mặt dễ mến chính là Kotoha.

- Shiba Takeru - Và anh chàng có gương mặt lạnh như tiền chính là Takeru.

Cả lớp lẫn ngoài lớp đều vỗ tay. " Đúng là đồ mê gái! " - Shoko nghĩ. " Sao cái lớp này mê trai dữ vậy trời! ". Don thì kêu gào trong đau khổ. Cứ nghĩ khi về đất nước này thì anh sẽ thoát khỏi cảnh làm " người nổi tiếng ", không ngờ mẹ anh là kêu anh học. Thật bất công!

" Takeru sao mặt cứ lạnh lùng thế? Cậu ta còn không nhìn mình, cậu ấy quên mình rồi sao? ". Kotoha nghĩ và nhớ về cách đây không lâu bên Anh Quốc, lúc đang đi dạo thì cô gặp một anh chàng đang luyện kiếm, không biết vì sao cô lại lấy sáo ra và thổi hoà vào tiếng luyện kiếm ấy. Khi kết thúc, chàng trai ấy hỏi cô có ước nguyện gì. Cô nói ước nguyện của mình thì anh ta đột nhiên biến mắt. Giờ gặp lại thì cậu ta không nhớ.

" Thì ra tên của cô là Kotoha. Tôi đã giúp cô thực hiện ước nguyện rồi thì tôi không cần phải làm như nhớ cô ". Nhếch môi, Takeru nghĩ. Đâu phải anh không nhớ. Chỉ tại hôm đó anh không ngờ mình lại khác thường đến thế. Anh bị tiếng sáo của Kotoha mê hoặc và buột miệng hỏi, khi biết thì phải đi ngay để người ta không nhận thấy sự khác biệt từ vị thiếu chủ lạnh lùng. Bây giờ gặp thì cần " ngoảnh mặt làm ngơ ".

- Các em chọn chỗ ngồi đi.

Chỉ chờ vậy, Don liền chạy xuống một bàn trống ngồi để tránh Shoko nhưng Shoko cười gian và xuống ngồi cạnh Don. Don cười khổ cho số phận sau này của mình.

Takeru cũng xuống ngồi. Kotoha không hiểu lí trí đang làm gì mà chính cô lại đi xuống chỗ bàn mà Takeru chọn, nhẹ hỏi:

- Tôi có thể ngồi không?

Takeru gật đầu và nhìn ra cửa sổ để tránh ánh mắt ngây thơ của Kotoha. Kotoha mỉm cười ngồi xuống. Cô giáo dạy bài. Ở ngoài lớp, học sinh tản dần và ba người kia cũng đi mất.

__ END CHAP 6 __

~ Anmya Nguyễn ♥ ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net