[Fatui] Kẻ Khuyết Trong Kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện về tình đồng nghiệp plastic của Quan Chấp Hành Fatui. Timeline song song với Vở Kịch Đêm Đông, theo dấu chân Scaramouche...

----------------------

Phía bên kia Teyvat, dưới bầu trời trong xanh đã chẳng còn ấp ủ cơn lôi đình của Raiden Shogun, có nàng bướm đỏ vẫn bay dập dìu, thoắt ẩn thoắt hiện như một bóng ma.

Bướm Hoả Ngục đậu lên ngón tay một chàng trai. Cậu chàng đẩy chiếc mũ vành rộng lên, xem kỹ bướm đỏ, lời ra khỏi miệng lại chẳng hề thân thiện.

"Childe mang tro cốt cô về Snezhnaya, mà sao còn một con bướm nhỏ lạc đường thế này."

Bướm nhỏ vô tri không nhìn Scaramouche lấy một cái. Nó vừa định bay lên, đã bị cậu chàng thích ý đè lại, thưởng thức sự giãy dụa yếu ớt của nó trong lòng bàn tay.

"Trông kìa... Cô chỉ còn nhỏ yếu nhường này thôi."

Scaramouche lại rút từ trong túi ra chiếc Gnosis Lôi. Lực chú ý của Bướm Hoả Ngục thoáng chốc đã chuyển theo quân cờ, nó cố chấp giãy giụa không ngừng để bay về phía chiếc Gnosis. Cậu chàng đồng nghiệp cũ cũng không buông tay, cong môi cười nhìn nó vỗ cánh trong tuyệt vọng. Rồi cậu chợt nghĩ, cậu bắt nạt con bướm dường như cũng hao hao với khung cảnh Raiden Shogun chém Signora thành tro bụi. Nụ cười trên môi cậu lại tắt.

"Thảm hại thay..." Scaramouche híp mắt. Không rõ là cậu đang chỉ chính bản thân, một con rối hỏng đã bị ruồng bỏ bởi người chế tạo, hay Hoả Ngục Ma Nữ đã tự thiêu đốt sinh mạng vì Nữ Hoàng và chôn thây tại đất này.

Cũng không đúng lắm. Signora chỉ còn lại một vốc tàn tro mà thôi.

Không phải lúc nào Scaramouche cũng ở Inazuma, nhưng tai mắt cậu ở khắp nơi. Khi Childe tới Inazuma truy tìm tung tích cậu ta và Gnosis của Lôi Thần, hắn cũng mang những thứ cuối cùng chứng minh sự tồn tại của Signora quay về Snezhnaya.

Lôi Thần đã mắt nhắm mắt mở không cản trở. Nàng ta còn một mối lo to lớn hơn, ấy là tập tành học cách hoà nhập cùng nhân dân Inazuma, thay đổi quan niệm về nhân tính. Dù tin tức hết sức bí mật, Scaramouche cũng nắm được con rối Raiden Shogun đã phản bội. Thời khắc nhận được tin ấy, cậu không khỏi cười to, cúi gập người cười như điên dại. Vision loé sáng, sấm chớp rền vang, tất cả mọi thứ xung quanh cậu đều chịu ảnh hưởng. Là một người chế tạo tệ hại cỡ nào mới có thể để cả hai con rối của mình phản chủ đây,  kém cỏi thật đấy.

Scaramouche hờ hững bỏ tay ra, trả tự do cho Bướm Hoả Ngục. Nó bần thần du di tại chỗ, sau một hồi loạng choạng đập cánh quanh cậu lại yên vị trên đầu Scaramouche.

"Mày..."

Quan Chấp Hành thứ sáu của Fatui bực quá hoá cười. Thôi, thậm chí ý thức của Signora còn chẳng sót lại chút nào, ngoài nhuốm chút dư âm Delusion của cô ta, con bướm cũng chỉ là một con bướm bình thường, vô tri vô giác. Mà Scaramouche chỉ thích chọc giận kẻ khác, chứ tuyệt nhiên không thích rước bực vào thân bao giờ. Cậu ta tự điều tiết cảm xúc rất tốt đấy.

"Cũng không biết mấy người đồng nghiệp tốt của chúng ta đang làm gì... Nếu Childe đã mang tro cốt cô về Cung điện, hẳn là đang tổ chức một đám tang hoành tá tràng rồi. Mong La Signora dưới địa ngục có thể thấy được tấm lòng chân thành ấy."

Chiếc mũ rộng vành của Scaramouche khẽ đung đưa. Cậu ta nói với giọng điệu nhẹ tênh, nhưng trong đôi mắt ánh tím lại hoàn toàn vô cảm.

"Chà, nhầm mất. Là đồng nghiệp "cũ" rồi, nên chẳng ai gửi thư mời cho tôi cả. Lạnh nhạt thật đấy, còn định truy sát tôi luôn chứ."

Cất Gnosis đi, Scaramouche tỏ vẻ hết sức vô tội.

"Vĩnh biệt." Bóng dáng nhỏ bé ấy đứng dậy, quay đầu đi thẳng.

"An nghỉ ở "thế giới cũ" nhé, Rosalyne."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net