[XiaoAe] Thế Bất Lưỡng Lập「2」

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aether thẳng thừng ném Xiao xuống đất sau khi đóng cửa lại trước bao con mắt hiếu kỳ của đám thuộc hạ.

"Mở mắt ra đi, ôm anh hơi bị mệt đấy."

Cậu cười khẽ, bước chân lùi lại, mắt vẫn chăm chú dõi theo vị Tiên Nhân nằm trên sàn. Nhưng không, Xiao vẫn im lìm bất động, tựa như tất cả chỉ Aether tự tưởng tượng.

Nụ cười trên môi Hoàng Tử Vực Sâu nhạt dần. Đã lâu không có kẻ nào dám trái lời cậu như thế. Mà cậu vốn không phải người kiên nhẫn, bao dung cho lắm, trừ Lumine và những chuyện liên quan tới em ra.

Song, sau khi Aether nhận ra vị Tiên Nhân này hoàn toàn chẳng thể cung cấp cho cậu thông tin cậu mong muốn, chút kiên nhẫn ít ỏi của cậu cũng hoàn toàn bay theo gió.

"Không dậy thì thôi..." Aether ngồi xuống sát bên Xiao, rút Hòa Phác Diên trong lòng y ra. "Vậy tôi lấy cái này nhé, cảm ơn...?"

Đôi mắt người đối diện mở trừng trừng, long lên. Một tay Xiao giữ chặt thương, một tay đẩy mạnh cậu ra.

"Ồ, quý ngài Hàng Ma Đại Thánh cuối cùng cũng chịu mở mắt rồi, thật là vinh hạnh."

Aether thích thú nhìn Xiao chậm rãi đứng dậy. Cậu ngoắc ngoắc tay, nụ cười vẫn thường trực trên môi, nhưng đôi mắt lại ảm đạm không ánh sáng.

Đôi mắt của Vực Sâu.

Xiao không thể tưởng, cũng không dám tưởng cậu đã trải qua những điều gì để trở thành Hoàng Tử Vực Sâu như ngày hôm nay.

"Tâm trạng tôi không tốt lắm, đánh một trận đi."

Giữa lúc Xiao đang thất thần, Aether đã nhón chân phi đến bên cạnh y, trên tay tự bao giờ đã xuất hiện một thanh kiếm. Keng một cái, Thiên Không Kiếm rời vỏ, va chạm tóe ra tia lửa với Hòa Phác Diên.

"Dù có là cậu, tôi cũng sẽ không nương tay đâu."

Trên hết, y vẫn là một chiến binh.

Nụ cười trên môi Aether thoáng chốc cứng đờ, kiếm trên tay cũng ngưng lại một giây. Song, ngay sau đó, cậu đã phản kích lại với một tốc độ điên cuồng.

"Tôi cũng chẳng cần đâu."

Cậu rất mạnh. Không ai có thể đánh bại cậu, trước khi cậu gặp lại Lumine.

***

Hộ Pháp Dạ Xoa và Hoàng tử điện hạ của Vực Sâu đã đánh nhau cả đêm, càng đánh càng hăng, không để cho đối phương có cơ hội thở dốc. Để rồi đến khi năng lượng nguyên tố cũng đã cạn, không ai còn khả năng sử dụng sức mạnh nữa, họ lăn xả vào nhau, gạt vũ khí qua một bên, chiến đấu bằng cách nguyên thủy nhất. Aether cũng không gọi đám pháp sư Vực Sâu vào, cậu đánh thỏa thuê cho tới mờ mắt, sức cùng lực kiệt, bị Xiao giữ chặt tay kéo lên đỉnh đầu.

"Thích lắm, cảm ơn nhé." Aether híp mắt cười. Trông cậu lúc này thật ngây thơ, trong sáng, khác hẳn vẻ tàn nhẫn, hiếu chiến vừa mới nãy.

Tựa như Aether của anh. Dạ Xoa thoáng ngẩn ngơ.

Không rõ trong lòng Xiao đang nghĩ gì, nhưng Aether vẫn mẫn cảm nhận ra bàn tay giữ cậu vừa buông lỏng. Ngay tức khắc, Hoàng tử Vực Sâu giơ chân đạp vào bụng Tiên Nhân, đẩy anh ra xa.

"Tôi chưa nhận thua đâu, sao ngài Dạ Xoa đã vội vàng tiếp tay cho kẻ thù vậy?" Aether đứng dậy, nhạo báng một tiếng trong lúc xoa cổ tay. Cậu không nhìn Xiao, chỉ rũ mắt cười khẽ, "Hay... nhìn nhầm tôi với ai à?"

Tiên Nhân có chút chần chờ. Y không phải một người giỏi nói dối, thường thì y sẽ dùng vỏ bọc lạnh lùng hoặc lời nói lập lờ để né tránh chủ đề ấy. Nhưng Aether, dù là Aether nào cũng là một chàng trai nhạy cảm và tinh tế, Xiao không chắc có thể qua mặt được cậu dễ dàng.

Sự trầm mặc của y càng làm Hoàng tử Vực Sâu đắc thắng. Cậu vuốt ngược tóc mái lộn xộn sau trận chiến, vừa cười vừa nói, "Anh là Xiao, nhưng cũng không phải là Xiao, phải không?"

"...Phải." Vậy là cậu đã nhận ra.

Xiao vốn không phải người của đại lục Teyvat này, y tới từ thế giới song song. Y chỉ nhớ bản thân đã tới Đỉnh Lời Thề cùng Aether, tìm thấy một cổng dịch chuyển cổ xưa, và sau đó...

Ký ức là một mảng trắng xóa.

Xiao cau mày cố gắng lục tìm trong ký ức, nhưng vô vọng. Hoàng tử điện hạ của Vực Sâu có vẻ cũng đã chán đánh nhau, cậu ngồi xuống đối diện y với vẻ hoàn toàn không đề phòng.

"Sao cậu nhận ra được?"

Khi y có nhận thức lại, y đã gặp Aether. Nhưng cũng từ ánh nhìn đầu tiên, Xiao biết đây không phải nhà lữ hành của y. Dù có dung mạo y hệt, song từ nụ cười, ánh mắt, phong thái của cậu đều không phải những hành động y đã khắc ghi trong lòng sau cuộc hành trình làm bạn cùng cậu.

Hoàng tử Vực Sâu quay sang nhìn Xiao như trông một kẻ ngốc: "Thật đấy à?"

"?"

"Sao tôi có thể để một kẻ lai lịch bất minh ở bên người." Aether cười nhạo, "Từ ngày đầu gặp mặt tôi đã phái Sứ Đồ Vực Sâu đi điều tra thân phận của anh rồi."

Vốn dĩ cũng không chậm tới vậy, song Aether biết Lumine vẫn đang ở Liyue... Cậu muốn tránh gặp mặt em.

Vả lại, cậu có trực giác rằng Xiao sẽ không hại mình, dù y là một kẻ từ trên trời rơi xuống, "lai lịch bất minh". Song, Hoàng tử Vực Sâu đã quen cảm giác nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay, cậu không thể khai tuốt ra là vừa mới hôm qua cậu mới biết thân phận thực sự của Xiao.

Hàng Ma Đại Thánh toan giải thích điều gì, nhưng Aether đã nhìn chằm chằm y, cắt ngang: "...Anh đang phát sáng kìa."

Xiao cúi đầu. Từ trên người y tỏa ra những hạt nhỏ li ti bay lên trời, lấp lánh như đom đóm giữa trời khuya.

Aether tốt bụng nói thay lời trong lòng Xiao: "Anh sắp biến mất."

Có lẽ trận đánh vừa rồi đã quá trớn, khiến cho thế giới này nhận ra sự tồn tại của anh, nghiêm khắc bài xích kẻ ngoại lai. Xiao rất bình tĩnh đứng dậy, tay không quên cầm Hòa Phác Diên, đi thẳng ra cửa. Aether không cản y, cậu chỉ đi theo, tựa cửa trông bóng y mất hút sau ngọn núi cao vút. Có cột sáng màu xanh từ dưới đất bay lên, hóa thành sao băng bay ngược vút đi.

Y còn biết cả chuyện cậu không thích nhìn người khác biến mất trước mặt, rốt cuộc là đã hiểu rõ bao nhiêu?

"Không hẹn gặp lại." Aether quay đầu, chẳng muốn nhìn tiếp nữa.

Một Pháp Sư Vực Sâu lò dò bước tới: "Điện hạ, ngài thả hắn đi dễ dàng như vậy ư?"

Hoàng tử Vực Sâu cười cười nhìn gã, không đáp. Chút dũng khí bẹp dúm dó, gã cun cút đi theo Aether vào phòng.

"Sắp tới là Lễ Trục Nguyệt ở Liyue phải không?"

Hoàng tử buông một câu vu vơ. Tinh thần gã rung lên, Pháp Sư Vực Sâu hưng phấn khua tay múa chân: "Vâng, thưa ngài, bọn thuộc hạ sẵn sàng phá hỏng Lễ Trục Nguyệt của Liyue, vì điện hạ...!"

"Ta đâu có nói sẽ đi phá hỏng ngày lễ." Cậu mạnh tay gõ đầu gã.

"Ngày lễ là để vui chơi chứ." Hoàng tử Vực Sâu đánh nhịp quyết định, "Ta sẽ tới Nhà trọ Vọng Thư."

Bắt Xiao của tôi về.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net