Chương 44: Làm lại từ đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ, mẹ ơi! "
Trong cơn mê man, Umji có cảm giác có một bàn tay nhỏ đang cầm tay mình cùng theo tiếng gọi. Cô cố gắng mở mắt ra, trước mặt cô là một cậu bé khoảng chừng 5,6 tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đang nhìn cô. Umji cố gắng mở miệng
"Con... Mới gọi ta sao? "
Cậu bé gật đầu, mở đôi mắt thật to nhìn cô, đôi môi nhỏ nhắn cử động
"Mẹ ơi, mẹ mau khoẻ lại nha! Mặc dù chúng ta chỉ bên nhau một khoảng thời gian ngắn nhưng con rất vui vì được làm con của mẹ ! Con đi đây "
Umji lắp bắp, cô nắm chặt bàn tay bé nhỏ kia
"Con là con của ta sao? Con đi đâu... Chẳng lẽ.!"
Cô đưa tay xuống bụng, một cảm giác trống trải. Nước mắt cô lăn dài trên má
"Mẹ, mẹ xin lỗi con. Mẹ đã không thể bảo vệ được con. Là mẹ không tốt.... Để con phải ra đi như vậy. Là mẹ sai! "
Cậu bé ôm chặt cô vào lòng. Cậu đưa bàn tay nhỏ xoa đầu cô
"Không phải lỗi của mẹ, đây là số mệnh. Rồi có ngày chúng ta sẽ gặp lại. Con mong là ngày đó sẽ mau đến. Con đi đây! "
Sau câu nói kia, thân ảnh cậu bé tan biến dần.
"Đừng đi mà! "
Umji hét lớn. Cả phòng bệnh bị chấn động vì tiếng la của cô. Mẹ Umji chạy đến
"Con không sao chứ? "
Bà lau mồ hôi trên trán cô. Umji thở dốc, thì ra là mơ. Nhưng... Cô lại đưa tay xuống bụng. Cảm giác này

"Đứa bé...? "
Eunha đứng bên cạnh thở dài
"Đứa bé.... Mất rồi! "
Không phải là mơ, con cô đã thật sự từ biệt cô. Sowon bước tới động viên em út
"Em đừng buồn nữa. Mọi chuyện dù sao cũng lỡ rồi.!"
Đôi mắt Umji trống rỗng nhìn xung quanh. Trong phòng đang có các chị, có cha, có mẹ của cô, có cả cha mẹ của Jimin. Umji cất tiếng hỏi
"Jimin, anh ấy đâu rồi! "
Cha Jimin trả lời
"Thằng bé có lịch trình nên đi rồi. Cháu đừng buồn nữa, không có đứa này thì sẽ có đứa khác. Đừng suy nghĩ bi quan.!"
*Cạch*
Cánh cửa được mở ra. Jimin tay cầm một bịch đồ đứng ở đầu cửa. Mặt anh tràn đầy vẻ mệt mỏi nhưng vẫn có phần lo lắng. Jimin mỉm cười nhìn người đang nằm trên giường
"Tỉnh rồi sao?"
Cô gật đầu. Anh bước tới để đồ trên bàn
"Mọi người có thể ra ngoài một chút không? Con có chuyện cần nói với cô ấy! "
Mọi người trong phòng gật đầu, họ lần lượt ra ngoài.
*Cạch*
Cửa phòng được SinB đóng lại. Lúc này trên mắt Umji đã ngẫn nước. Anh bước tới nữa quỳ nửa ngồi cầm hai tay cô
"Đừng khóc! Con nhìn em như vậy sẽ rất buồn đó! "
Cô nghe lời anh, ép nước mắt vào trong. Nức nở
"Con... Em không bảo vệ được nó. Em làm mất nó rồi! "
Anh gật đầu
"Không sao cả. Từ nay chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu. Dù sao cũng là ý trời, ta không chống lại được!"
Cô không nói gì, lòng càng sầu thêm khi nghĩ đến khuôn mặt non nớt của đứa bé trong giấc mơ của cô. Bỗng Jimin đỡ gáy cô, nhướng tới đặt lên đôi môi cô một nụ hôn nhẹ. Cô nhắm mắt lại cảm nhận sự an ủi của anh. Đưa hai tay ra ôm người anh thật chặt, không khí trong phòng chợt dừng lại, hai người cứ thế an ủi lẫn nhau. Họ đâu biết rằng ở một nơi trong góc phòng. Một cậu bé đang vẫy tay chào họ rồi tan biến cùng ánh nắng mặt trời.
Nửa tháng sau Umji xuất viện, đám cưới bị hủy, đó là ý của Jimin, dù sao đứa bé cũng không còn, anh không nên lấy nó để gượng ép cô. Về phần Sun Hee, Umji không khởi kiện vì dù sao cô ta cũng là bạn anh. Cô còn có cách khác để xử đẹp người bạn đó . Jimin không ý kiến gì, cứ để cô muốn làm gì cũng được. Ngày xuất viện, cả nhóm mở tiệc ăn mừng cô quay trở lại. Buổi tối hôm đó tại kí túc xá Gfriend
"1,2,3 dô! "
Cụ Đường la lớn. Tiếng ly cụng vào nhau. Umji liếc xung quanh, lén cầm ly nước ngọt lên định để vào miệng. Chợt.... Một bàn tay chặn cô lại. Cô chu mỏ nhìn Jimin
"Để em uống đi mà. Em khỏe rồi! "
Jimin lắc đầu
"Không được, vết mổ của em chưa lành. Tốt nhất là không uống nước đá. Còn đồ ăn trên đây cũng không được ăn. Anh có nấu cháo rồi, em ăn đi! "
Sowon cầm tô cháo để trước mặt em út. Umji thở dài. Cô đã ăn món này gần một tháng rồi.
"Nè, aaaaa, há miệng ra! "
Không khí bên này lại khác xa không khí đau khổ của Umji. Jungkook đang đút thức ăn cho Eunha. Jin đột nhiên nhào tới giựt miếng gà trên đũa của Jungkook. Hai ánh mắt đầy tia lửa điện nhìn anh già, anh già nhún vai
"Ta F.A, ta ghét hai người, nhìn chướng mắt. Hứ! "
Cả động cười lên. Khoảng hai tiếng sau, buổi tiệc tàn. BTS ở lại chơi chút xíu mới về, SinB cùng Suga đang đọ game, Eunha và Jungkook thì khỏi phải nói, anh một câu em một câu, hai người ngồi trên ghế sofa trò chuyện đầy âu yếm. Mọi người còn lại thì ai làm việc nấy, chỉ khổ thân hai anh chị cả bị đám em đẩy cho việc rửa chén. Jin và Sowon ở trong bếp vừa làm vừa làu bàu. Sowon rửa xà bông rồi đưa cho Jin rửa lại bằng nước. Anh cả bắt chuyện trước
"Nhìn Umji có lẽ hồi phục lại rồi! "
Chị cả gật đầu
"Ừm, cứ sợ con bé buồn hoài.!"
Jin thắc mắt nhìn cô
"Mà cả nhóm định làm gì Sun Hee vậy? Có cần tụi này giúp không? "
Sowon lắc đầu, cười gian xảo
"Không cần đâu. Tụi này có cách của tụi này! "
Jin cười
"Được thì quay clip lại nha! "
Sowon đưa ngón tay cái lên. Nở nụ cười toả nắng nhìn Jin.
*Xẹt xẹt*
Jin có cảm giác như một tia sét đánh ngang mắt anh khi thấy nụ cười của Sowon. Anh đứng hình tại chỗ. Sowon đưa tay chạm vào anh
"Này, anh không sao chứ! "
Anh cả nhà BTS biết yêu rồi.
Jimin bế Umji đang ngủ từ phòng khách vào phòng ngủ. Anh đặt cô xuống, đắp chăn cho cô. Tay anh đan  vào tay cô rồi nắm thật chặt. Đưa mắt nhìn ra ánh trăng sáng ngoài kia, anh khẽ mỉm cười
"Mọi chuyện cứ theo quỹ đạo như thế này thì thật tốt! "
End.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net