Chap 10: Cuộc say đáng nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sehun chợt nhớ ra cách đây vài ngày cậu lỡ quên mất thời gian hẹn tập, tức tốc phi đến cứ lo sợ mình là người trễ nhất vì trong nhóm luôn có một luật lệ cho những ai tập trung trễ thì cuối buổi phải khao các thành viên còn lại một chầu. Chính vì thế Sehun vừa chạy vừa cầu mong cho có ai đó chậm chân hơn mình một bước. Đến nơi không một bóng người thì mới ngộ ra giờ tập trung là buổi chiều... bản thân lười biếng không muốn chạy đi chạy về đành cam chịu ở lại phòng tập chờ mọi người đến, trong lúc buồn chán nằm dài trên sofa liền nghe có tiếng mở cửa, cậu bật dậy nghĩ là có ông anh nào cũng nhầm lẫn thời gian như mình đến sớm thế kia, vừa tính mở miệng liền bị giọng nói quen thuộc cắt ngang. Tò mò đi tới lấp ló sau bức tường nghe ngóng, cậu thấy anh Baekhyun và cô gái nào đó nói chuyện được vài câu bỗng dưng 2 người đều cao giọng lớn tiếng sau đó lại thấy Baekhyun đứng ngây ngốc không đoán được đó là biểu cảm của giận dữ hay là đau buồn.

Sehun ngẫm nghĩ mới thấy, đó chẳng phải là nguyên nhân khiến ông anh của cậu trở nên như vậy sao?

Dành cho bạn nào chưa biết: trong các phòng tập nhảy ở SM sẽ luôn có một khu nghỉ ngơi nhỏ, có cả sofa và tủ lạnh mini được ngăn một lớp tường (trong livestream của Suho vừa rồi có thể thấy rõ) nên việc Baekhyun ko biết Sehun ở đó là dĩ nhiên.

"Ơ cô này, cô đã uống cạn 3 cai rượu còn ăn sạch cả đồ nhắm, no nê rồi lại bảo không có tiền. Ngay từ đầu không có thì đừng có vào đây chứ."

"Rõ ràng là tôi để tiền ở đây mà, không lẽ... tiền của tồi đã tự động bay đi mất rồi sao?"

Âm thanh náo động của thực tại kéo Sehun thoát khỏi dòng suy nghĩ.

Cậu nhìn sang nơi phát ra tiếng ồn ào, đầu mày hơi nhíu, hai tay đút vào túi áo demin xanh nhạt, lẵng lặng đi tới.

Không biết là vô tình hữu ý như nào mà cô gái lạ mặt đã cãi nhau với Baekhyun lại xuất hiện ở quán tokbokki lề đường này. Theo phán đoán của trí nhớ chắc chắn không nhầm lẫn.

"Cô đừng làm khó tôi. Hay là cô gọi bạn bè hay người thân tới đây thanh toán giúp đi. Nếu cô cứ ngoan cố như vậy thì tôi sẽ... dẫn cô tới đồn cảnh sát đấy." Cậu nhân viên trẻ bối rối, có vẻ như cũng không muốn làm căng sự việc chỉ định hù dọa một chút.

"Cảnh sát? Cảnh sát sẽ trả tiền giúp tôi à? Được, vậy mình đi tới đó nào." Nam Hee say xỉn đến mức lú lẫn luôn cả rồi.

Sehun đứng bên cạnh thấy cô gái kia cứ vật vờ say, đứng lên loạng choạng, đến cả nhận thức chắc cũng không còn tỉnh táo. Liền nghĩ đơn giản, giúp đỡ người khác là một việc nên làm, đằng này cũng là bạn bè của anh Baek nên đứng ra giúp cô gái đó thanh toán.

Lúc Sehun vừa ra khỏi quán, ước chừng chỉ vài bước, bóng đen từ đâu nhảy vọt ra chắn đường đi đang thót tim vì tưởng là seasangfan đột kích hóa ra là cô bạn của ông anh Baekhyun.

"Cảm ơn anh vì đã trả tiền giúp tôi." Nam Hee cúi người 90 độ, ngữ điệu cung kính khiến người ta sởn da gà.

Sehun cười xuề xòa, bảo không có gì. Thiết nghĩ tới đây là hết ai về nhà nấy, lịch sự chào tạm biệt một câu rồi đi lướt qua cô, ai dè bị người kia giữ tay léo lại.

"Tôi còn chưa biểu lộ hết tấm lòng biết ơn của mình đối với anh. Mà anh đã bỏ đi rồi sao?" Cô đưa tay vỗ ngực, cau mày nheo mắt nhìn Sehun.

Sehun bỗng dưng có dự cảm không lành, giơ tay cầm bịch đồ ăn lên đung đưa, ánh mắt khó xử "Ngại quá, nếu tôi không đem đồ về nhanh các anh của tôi ở nhà sẽ chết đói mất. Nếu có dịp gặp lại cô có thể bày tỏ lòng..."

"Anh cứ thế bỏ đi sau những chuyện đã làm với tôi." Nam Hee lớn tiếng tỏ vẻ ủy khuất như thật lại còn rơm rớm nước mắt.

Người đi đường xung quanh đều ngoái đầu nhìn. Sehun từ kinh ngạc chuyển sang bối rối lấy tay che mặt nhỡ để ai đó nhận ra cậu thì sẽ rắc rối lắm, khẽ thì thào "Cô nói vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm đấy."

"Huhu tại sao lại đối xử với tôi như vậy?...huhu." Cô khụy xuống ôm gối khóc nức nở.

Cậu thanh niên bị dọa cho ngớ người, gì vậy nè người say xỉn thường dễ xúc động sao!

"Cô say quá rồi." Sehun ngồi xuống theo "Nhà cô ở đâu? Để tôi gọi taxi đưa cô về."

"Nhà tôi? Nhà tôi ở đâu? Huhuhu đến cả đường về nhà tôi cũng không nhớ nổi nữa huhuhuhu... tôi thật là hậu đậu mà, cho nên các người mới dễ dàng lừa gạt tôi huhu." Nam Hee cứ thế mà khóc to hơn, mặc cho nước mắt chảy tèm lem trên khuôn mặt.

Sehun cố gắng dỗ dành tay lau nước mắt trên má cô, thâm tâm cũng đang gào thét phát khóc đây này "Cô đừng khóc nữa, tôi rất tệ trong việc dỗ dành con gái đấy." Vừa dứt lời trong đầu cậu lóe lên một tia sáng, liền nhanh chóng lấy điện thoại bấm gọi Baekhyun.

Tiếng tút dài vô tận từ đầu dây bên kia lạnh lùng dập tắt tia hy vọng trong cậu. Thử gọi thêm vài cuộc vẫn không có người nhấc máy. Tâm trạng bồn chồn như ngồi trên đống lửa Sehun xoa bóp thái dương vắt óc nghĩ cách khác, sau cùng vẫn buông lơi tiếng thở dài bất lực.

Thực sự không còn cách nào nữa rồi...

Vật vả một hồi mới lôi được Nam Hee lên lưng, chưa đi được bước nào mà mồ hôi con mồ hôi cha thi nhau chảy dài.

Mà việc để cô yên vị trên lưng còn là một cực hình khổ sở hơn.

Nam Hee lúc này không còn khóc lóc ỉ ôi mà dùng một tay đánh vai cậu một tay đưa lên trời rồi hô to "Tướng quân Jung Nam Hee đã ra trận, các ngươi chuẩn bị đầu hàng đi. Đi nào ngựa của ta. Ha!"

...Ngựa? Ý bảo Oh Sehun đây là ngựa sao?

Ai nấy đi ngang đều mím môi thầm cười vào mặt cậu, không thì cũng đưa con mắt ái ngại nhìn cậu. Trong 1 tiếng đồng hồ không biết Sehun đã phải cảm thán than trời hôm nay sao mà đen đủi bao nhiêu lần rồi.

Cắn răng chịu đựng nói "Cô say lắm rồi, đừng loay hoay, không thì cả hai sẽ ngã đấy."

"Hô, ta nào có say. Mà... ngựa của ta có thể nói chuyện cớ á. Woa. Thần kì nha, thần kì nha."

Lú lẫn như thế mà bảo không say.

Sehun chợt nhớ đến bộ dạng say khướt của anh Baekhyun, cậu nhớ có lần khi cả nhóm vừa đạt chiếc cup đầu tiên trong sự nghiệp cả hội vui mừng rủ nhau bung xõa một bữa, do trước đây mọi người chưa từng cùng nhau nhậu nhẹt thoải mái như thế nên không biết tửu lượng của Baekhyun cực kì cực kì kém chưa được nửa chai đã không tự chủ được hóa rồ lên, nào là đi ôm hôn từng thành viên, nào là móc tất vào hai tai loã thể vừa đi vòng quanh vừa hát và còn nhiều điều kinh khủng khác, vô cùng may mắn là sự việc này diễn ra ở kí túc xá chứ nếu ngoài quán mà hành xử như này thì hình tượng anh tôi xem như đi tong mất.

Thầm cảm thán một câu, chơi với nhau nên là tửu lượng cũng tệ như nhau, tính khí khi say rượu cũng giống nốt. Quả là bạn bè tốt!

Có vẻ không còn đủ sức để làm loạn nữa, Nam Hee liền tự giác quàng tay qua cổ Sehun, ngoan ngoãn tựa đầu vào vai cậu. Nhưng mồm miệng thì vẫn không thôi lèm bèm chuyện trên trời dưới đất.

--------

Từ hôm cãi vã với Nam Hee, tâm trí Baekhyun thật không thể tập trung vào việc gì nổi, trong đầu cứ mường tượng cảnh cô ân cần chăm sóc cho tên kia, hai người bọn họ thân thân mật mật thả thính nhau trong bệnh viện cả thôi.

Ách! Không được nghĩ bậy, không được nghĩ bậy.

Baekhyun lắc đầu quầy quậy quét bay ý nghĩ ngu xuẩn vừa rồi, vừa đi đến phòng tập nhảy vừa nhắn tin bảo các anh em cứ nhập tiệc trước không cần đợi mình.

Nói là đi tập nhảy chứ thật ra thanh niên có thèm nhảy được đoạn nào ra hồn đâu, mặc kệ nhạc mở đùng đùng Baekhyun cứ liên tục đi đi lại lại vắt óc tìm cách làm lành với con nhà người ta trước, mãi vẫn không được cách nào hợp lý, đưa tay xoa bóp thái dương tay còn lại tiện thể lấy điện thoại ra xem giờ giấc.

Đập vào mắt lại là dòng thông báo với số cuộc gọi nhỡ lên tới hàng chục từ Sehun, leader Suho, Jongin. Sau vài giây sửng sốt vì loạt cuộc gọi nhỡ này, Baekhyun trấn định tinh thần nhanh chóng gọi lại ngay cho Suho, dự cảm không mấy tốt đẹp như đợt sóng cuộn trào trong lòng.

"Làm sao đến giờ này chú mới bắt máy?" tiếng thở dài nhẹ nhõm từ đầu dây bên kia phát ra.

"Em để máy rung không chú ý nên không nghe thấy, mà xảy ra chuyện gì sao?"

"Chuyện này không tiện nói...chú..." Suho còn chưa kịp dứt lời âm thanh nháo loạn ở phía sau vọng vào chen ngang. Khiến Baekhyun đã gấp gáp lại khẩn trương hơn.

"Anh đang ở đâu? Có chuyện gì vậy?"

"Chú mau về kí túc xá, về rồi rõ chuyện ngay, nhanh chân lên đấy!"

Trước tiếng tút dài xuất hiện anh mơ hồ nghe thấy giọng nữ trong sự ầm ĩ kia, hình ảnh của người đó vô thức xoẹt ngang trong đầu liền bị anh phẩy đi, không đúng, chuyện đó không thể xảy ra được.

Nghĩ rồi vội khoác áo, tức tốc chạy về kí túc xá.


Mấy bác nghĩ Sehun cõng Nam Hee đi đâu? và nó có liên quan gì đến việc Suho hối thúc Baekhyun về hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net