Chap 6: Xứng đôi cái quái gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoắt cái đến cuối tuần, mọi người trong bộ phận háo hức dắt tay nhau đến quán thịt nướng gần cty. Tính ra trong số đó Nam Hee là người nóng lòng nhất, bởi vì đã lâu lắm rồi mới có dịp ăn đồ nướng.

"CẠN LY"

"Tố trưởng Lee sao không nhấp một chút rượu đi." Tiếng ai đó vang lên giữa rừng âm thanh cười đùa nghe vậy mọi ánh mắt đều tập trung về hướng Lee Kwang Sik.

"Lát tôi phải lái xe."

"Anh cứng nhắc quá đấy, lát có thể gọi lái thuê mà."

Anh cười xòa, xua tay nói. "Tôi không sao, mọi người cứ thoải mái là được."

Tiếng cười đùa rôm rả lại nổi lên, không biết là do mãi mê nướng thịt hay giác quan không nhạy bén mà Nam Hee không cảm thấy có ánh mắt nào đó đang nhìn mình rất chăm chú.

Trong nhà vệ sinh nữ.

"Nam Hee này, có vẻ như tổ trưởng của chúng ta thích em đấy" Kim Na Ra vừa chỉnh chu lớp makeup qua gương vừa nói.

"Làm sao chị nghĩ như vậy?"

"Không phải suy đoán mà chắc chắn là như thế, từ lúc bước vào quán mắt anh ấy chỉ nhìn mỗi em thôi." Nói rồi Na Ra quay sang giữ hai vai Nam Hee, sành sỏi nói. "Tổ trưởng Lee tướng mạo cao ráo sáng sủa, vừa vặn hơn em 3 tuổi mà thôi, nhà cửa xe cộ đều có đủ, nghe nói chưa từng có bạn gái không rượu chè cờ bạc, tuy khó tính trong công việc nhưng rất hiền lành chính trực, còn nữa nhìn hai người cực kì xứng đôi. Hay là tiến tới luôn đi."

Nam Hee nghe thế có chút buồn cười.

"Miệng lưỡi thế này làm bà mối có khi giàu to. Mà đáng tiếc kèo mối này e rằng thất bại rồi, em chỉ cảm thấy quý mến anh ấy như một vị tiền bối mà thôi." Nói xong Nam Hee cười tươi rồi cất bước nhanh lờ đi cô chị đang thất thanh kêu lại.

Từ hôm anh ta nói những lời như thế, Nam Hee luôn cố gắng tỏ ra như không biết chuyện gì, đối xử với anh hệt như những đồng nghiệp khác. Nhưng đối với Kwang Sik, anh lại không muốn như vậy luôn thân mật với cô trước mặt mọi người, khi thắm thiết khi thì nói chuyện kiểu vô cùng thân mật làm mọi người sinh nghi ngờ là phải.

"Bữa nay no nê căng bụng đều nhờ tổ trưởng Lee hào phóng khao anh em một bữa, thật là phúc phần khi làm việc chung với anh nha."

"Đừng khách sáo thế. Trông mọi người đều say cả rồi có thể về nhà được chứ?"

"Chúng tôi không sao, anh chỉ cần quan tâm tới thực tập Jung là được rồi." Anh chàng to con nhìn về phía Nam Hee sau khoác vai đồng nghiệp bên cạnh cũng đang gật gù tán thành. "Vậy xin phép chúng tôi đi trước. Cảm ơn vì bữa ăn nhé."

Hai người đó một cao một thấp vắt tay lên vai nhau vừa đi vừa hát giống những kẻ say yêu đời.

Ai nấy đều tản về gần hết Nam Hee cũng sải bước đến trạm xe buýt phía trước, được vài bước thì giọng nói của người kia vang lên phía sau.

"Nam Hee, để anh chở em về."

Cô vốn không muốn rắc rối, nên từ chối ngay. "Cảm ơn tổ trưởng Lee, nhưng em có thể đi xe buýt, tránh phiền hà đến anh."

Nói xong liền quay đi, đoạn vừa nhấc bước cảm thấy dưới chân thiếu mắt thứ gì, cô nhìn xuống, một bên đế giày đã biến đâu mất không thiếu mới lạ, chưa kịp quay lại nhặt thì ai đó đã cầm lên dò xét.

"Nhìn nó có vẻ đã được dán lại nhiều lần trước đó rồi nhỉ?"

Nam Hee xấu hổ đến mức muốn độn thổ, trời ạ, sao phải là lúc này chứ!!

"Đã làm sao, trông nó vẫn còn khá mới mà, để em về dán lại." cô giật lại, ôm gọn cái đế trong lòng. Chắc đã có chút cồn trong người nên khi xấu hổ trông mặt càng đỏ hơn.

"Em tính về với tình trạng như vậy sao? Ai chà! Đứng đây đợi anh một chút. Nhớ đừng đi đâu đấy." Kwang Sik nói rồi nhìn quanh xong chạy vút đi.

Nam Hee không biết làm thế nào nên cũng nghe lời đứng đợi. Chừng vài phút sau Kwang Sik vừa thở hổn hển vừa giơ lên đôi dép bông màu hường phấn trước mặt.

"Đừng có nói là bắt em mang đôi này đấy nhé." Nam Hee không biết nên cười hay nên khóc, mặt nghệch hẳn ra.

"Ừ" Anh cứ thở hồng hộc trả lời ngắn gọn khiến cô hoang mang không thể thốt lời, đến khi hồi phục đôi chút liền nói. "Em không thể đi chân đất cũng không thể đi đôi giày đó nữa vậy nên hãy mang vào đi."

"..."

"Nể tình nhọc công anh chạy lên tuốt tận ngã tư đằng kia mới có một tiệm dép đấy, hãy mang đi."

Nam Hee xem ra vẫn có chút tình người, thấy anh chạy một đoạn đường khá xa chỉ vì nghĩ cho cô nên cũng xỏ chân vào.

"Ầy chắc thế này em không thể nào lên xe buýt nổi đâu, nổi thế cơ mà." Anh nhìn xuống đôi dép hồng chói lóa còn gắn thêm mặt con gấu bông to đùng, tay chống cằm xuýt xoa.

"..."

"Thôi để anh chở về." Kwang Sik thấy cô cũng gượng đỏ cả mặt liền cười xòa, kéo Nam Hee đến xe mình.

"Ban nãy thấy em cứ mãi nướng thịt không ăn được bao nhiêu, gần đây có một tiệm mì rất ngon có lẽ hợp với khẩu vị của em."

"Không sao, em không đói, chắc mẹ cũng đang phần cơm lại cho em ở nhà rồi." Trình độ nói dối của Jung Nam Hee quả là đã lên một tầm cao mới, nói dối tỉnh như thật.

"Vậy à!"

"Có điều em đừng nói chuyện với anh kiểu khách sáo, anh cảm thấy xa cách lắm. Với những đồng nghiệp khác em trò chuyện còn thoải mái hơn với anh, trong khi anh lại là người quen biết em lâu nhất... Anh khiến em khó chịu vậy sao?" Kwang Sik nói với Nam Hee nhưng chỉ nhìn đường phía trước, không hề quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt có chút đau buồn.

Nam Hee mấp máy môi nhưng không thể phát ra lời nói nào, anh ấy cứ như thế thật khiến cô không thể không để tâm tới.

Hai người cứ duy trì tình trạng im lặng đó đến lúc tới nhà Nam Hee.

"Cảm ơn anh, đã làm phiền anh rồi."

"Anh không muốn nói ra những lời đó để khiến em thương hại, anh chỉ muốn cho em biết mọi cảm xúc của anh thôi... Gặp lại em vào thứ 2 vậy. Ngủ ngon nhé."

Chiếc xe đã mất hút từ lúc nào nhưng Nam Hee vẫn đứng đó như trời trồng, nhìn hướng chiếc xe biến mất rồi nhìn lại đôi dép dưới chân, thoáng mỉm cười.

Có lẽ cô nên cho người đó một cơ hội nhỉ.

--------
"Nam Hee à"

"Nghe đây."

"Không có gì."

"Nam Hee à"

"Làm sao?"

"Không sao"

"Nam Hee à"

"..."

"Nam Hee à"

"Này, tập luyện mệt tới mức đó hả, mệt như thế còn đến đây làm gì?"

Cứ một phút Baekhyun lại kêu cô rồi lại thở dài một lần, Nam Hee đang lau dọn thấy thế cũng nản chí theo, bực tức quá nên hơi lớn giọng.

Baekhyun chán trường áp mặt xuống bàn nghe cô quát liền hết cả hồn ngóc đầu lên, mặt nhăn nhó.

"Sao lại quát tớ? Tớ đang vô cùng buồn bực đây cậu còn không thèm an ủi."

Trời ạ! Nam Hee cứ tưởng khi trưởng thành cậu ta không ít thì nhiều tính tình cũng sẽ thay đổi hóa ra vẫn như cậu nhóc ngày nào, còn giở giọng nũng nịu với cô cơ đấy.

"Thưa ngài Byun, ngài không thấy tôi còn cả đống công việc đây sao?"

"Ô hay, vậy ai bưng mấy thùng hàng vào kho vậy, đã thế còn bị hoa cả mắt khi phải sắp đống hàng hóa lên từng cái kệ, cô Nam Hee có thể trả lời tôi không? Đống công việc của cậu chỉ có mỗi lau cái sàn bé tí mà mất 30p rồi đấy." Baekhyun tức muốn trào máu, mặc dù không muốn kể công nhưng là cô quá đáng trước.

Cô cạn lời rồi.

"Mà này... cậu có bạn trai rồi à?" anh thu lại dáng vẻ cáu gắt, giọng có chút buồn, thật ra, điều khiến anh phiền não chính là chuyện này.

"Bạn trai? Hahaha, làm gì có. Sao cậu nói vậy?"

Baekhyun nghe thấy câu trả lời quá ư là lọt tai, liền cao hứng kể lại sự tình.

"Chỉ là, hôm bữa được nghỉ sớm tớ có ghé qua nhà cậu vô tình thấy cậu xuống xe của ông nào đấy, rồi còn đứng nhìn người ta đi về rất lâu, trông hai người thân mật quá chừng."

Ể?? Cái gì dị? Thân mật ở đâu ra dị?

"Là tổ trưởng bộ phận bên tớ, à, còn từng là tiền bối thời cao trung. Do hôm đó có chút sự cố tớ phải đi nhờ anh ấy."

"Ừm" anh như nạp lại năng lượng mặt tươi tắn hẳn ra.

"Ủa mà lúc đó cậu đã tới nhà tớ sao lại không vào?"

Nhìn thấy cảnh đó chỉ thiếu điều là anh xông pha chạy lại hỏi cô cho ra lẽ thôi đấy.

"Tự nhiên thấy mệt nên về thôi."

Lãng nhách.

Phiền muộn chưa đi đâu xa thì câu nói tiếp theo của Nam Hee như gáo nước lạnh tạt vào mặt anh.

"Cậu chắc cũng nhìn thấy chút tướng mạo của người ta rồi, thấy sao? Tớ và anh ấy xứng đôi chứ?"

"Jung Nam Hee!! Cậu, sao lại có ý định đó? Không hợp, nhất định không hợp." anh trừng to đôi mắt hết cỡ nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Nam Hee.

'Xứng cái đầu nhà cậu, cậu là chỉ hợp với mình Baekhyun này thôi.' Lời nói này anh chỉ để trong bụng không thể thốt thành lời.

Nam Hee có hơi hoảng hồn vì thái độ quá khích của anh."Này này cậu làm gì mà trông tức tối thế, tớ chỉ tùy tiện hỏi thôi với lại đã nhìn rõ anh ấy đâu mà nói chắc nịch như thế."

Nhận ra mình hơi quá đà, Baekhyun hạ giọng nói "Nhưng tớ chắc chắn hai người không hợp."

Cô chỉ gật đầu không nói gì. Sau khi cất cây lau thì đi tới lấy gói mì định ra thanh toán.

Anh thấy vậy, nhìn đồng hồ, rồi nhìn lại cô, hỏi "Cậu ăn tối bằng thứ này à?"

"Ừ"

"Sao không về nhà nấu ăn?"

"Ăn một mình nên lười bây đồ, ăn vậy cho tiện lại rẻ."

"Nhà có đồ ăn sẵn không, rau, kim chi, cơm, trứng?"

"Thiếu cơm thôi." cô ngẫm nghĩ một chút thấy có hơi sai sai, vừa quay sang đã thấy Baekhyun nhanh tay hốt hai hộp cơm trắng còn giựt phăng gói mì trên tay cô, đặt đồ lên bàn thanh toán.

Cô vẫn chưa hết ngờ nghệch, nhìn anh kiểu khó hiểu.

"Đực mặt ra đó làm gì? Tính tiền cho tớ"

"Ờ... mà chi?"

"Ăn cơm chứ sao? Tớ nãy ăn rồi mà nhảy hăng quá nên đói nữa giờ về nhà cậu ăn cơm."

"Hả?" cô la một tiếng rõ to làm anh giật lùi về sau. "Nhà tớ, sao?"

"Ừ, nhà cậu, chẳng phải cậu lười ăn một mình à, giờ hai mình rồi nè."

Đầu óc Nam Hee tiếp thu chậm giơ tay chỉ Baekhyun rồi lại chỉ vào cô . "Ý là hai đứa mình hả?"

Baekhyun gật đầu chắc nịch sau hất cằm về phía hai hộp cơm, ý bảo cô mau mau thanh toán.

"Chị ơi, em tới thay ca." cô bé làm ca tiếp theo bước vào đột ngột làm hai người kia giật nảy.

Cũng may, Baekhyun đã đội sẵn nón nên nhanh tay kéo thấp xuống, đưa tiền cho cô rồi thì thầm bảo ra đứng đợi ngoài cửa trước.

Nam Hee ậm ừ, dặn dò vài điều với cô bé kia sau cũng thu dọn đồ đạc tan ca.

Nhà Nam Hee cũng nằm trong khu phố gần kí túc xá của Baekhyun và cô từng nghe Baekhyun nói rằng các khu vực xung quanh kí túc xá của idol hầu như không có fan bởi vì phần lớn fan thường tôn trọng cuộc sống riêng tư của idol nên sẽ không đi rình mò xem idol của họ bước ra khỏi cửa bao nhiêu lần hay đi ăn ở quán nào, đi siêu thị mua đồ gì cả, chung quy thì việc Baekhyun thoải mái đi cùng cô về nhà ăn cơm cũng không cần phải quá đề phòng.

Về nhà con người ta chỉ để ăn cơm thôi hả? Lại còn chỉ có hai người nữa kia chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC