chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Tuấn Khải hôm qua hai cậu nói bận không đi với tôi được vậy mà đi cùng bọn năm nhất hả" Lưu Mỹ Linh giọng đầy oán hận nói.

"Thì đó là việc mà tôi nhắc đến mà" Vương Tuấn Khải thản nhiên trả lời.

"Tôi bị lôi theo" Thiên Tỉ mắt không rời vở nói.

"Hai cậu có còn coi tôi là bạn không vậy?" Lưu Mỹ Linh tức giận nói.

"Vẫn là bạn cùng lớp" Thiên Tỉ nhún vai nói.

"Vả lại chúng ta đâu quá thân thiết đến mức đi chơi cùng nhau" Vương Tuấn Khải nói.

"Chúng ta là bạn thuở nhỏ mà?" Lưu Mỹ Linh ngỡ ngàng hỏi lại.

"Bạn từ nhỏ không có nghĩa là bạn thân! " Thiên Tỉ trả lời.

"Được, tôi không thèm quan tâm đến hai người nữa" Mỹ Linh tức giận quay về chổ ngồi.

Hai người bọn họ là thế, ai cũng là bạn nhưng từ bạn thân đối với họ chỉ có nhau mà thôi, những người muốn vượt qua mức bạn bè thì họ luôn nói thẳng.

"Này trưa nay xuống khối 1 đi" Vương Tuấn Khải đề nghị.

"Cậu đi tìm Vương Nguyên à?" Thiên Tỷ hiểu ý hỏi.

"Ừ, rủ nhóc ấy đi ăn trưa chắc vui lắm" Vương Tuấn Khải háo hức nói.

"Lỡ cậu ta không đi với cậu thì sao?"

"Ai có thể từ chối chúng ta được chứ, haha quyết định vậy nha" Tuấn Khải háo hức lấy sách vỡ ra làm bài và trông chờ nhanh đến giờ nghĩ trưa.

Cuối cùng sự mong chờ của anh cũng đến giờ nghĩ trưa Vương Tuấn Khải cùng Thiên Tỉ xuống tầng 1 tìm Vương Nguyên, vẫn như thường lệ họ vẫn được chào đón rất nồng nhiệt.

"Vương Nguyên" thấy Vương Nguyên đang nằm lì ra bàn trong lớp Tuấn Khải gọi.

"Anh Tuấn Khải, anh Thiên Tỉ, hai người tìm em à?" Vương Nguyên đứng dậy chậm chạp đi ra cửa.

"Bọn anh đến rủ em đi ăn trưa, em đi chứ" Vương Tuấn Khải cười nói.

"Được chứ, vậy đi thôi" Vương Nguyên vui vẻ nhận lời.

"Sao em đi chậm thế, con trai phải nhanh nhậy lên chứ, đi thôi" Vương Tuấn Khải kéo tay Vương Nguyên chạy, Thiên Tỉ chạy theo phía sau.

Chạy không được bao xa thì cơn đau đã đến làm cậu nhăn mặt lại vô thức rút tay về, Vương Tuấn Khải thấy lạ nên dừng lại.

"Em sao vậy? Mặt mũi khó coi quá em bệnh à?" Vương Tuấn Khải lo lắng nhìn cậu hỏi.

"Em không sao, chỉ là chân bị đau một chút thôi, không sao không sao" Vương Nguyên đứng thẳng dậy đính chính.

"Vậy ta đi chậm lại đi" Thiên Tỉ lên tiếng vẫn như cũ đi phía sau hai người họ.

Xuống đến sân Vương Nguyên và Tuấn Khải ngồi ở bàn đá dưới gốc cây còn Thiên Tỉ đi vào căn teen để mua thức ăn giúp họ.

"Chân em bị sao thế? Có đau lắm không?" Vương Tuấn Khải ngồi đối diện cậu hỏi.

"Chỉ là không cẩn thận bị té thôi hà nên hơi đau tí" Vương Nguyên cười cười trả lời.

"Vậy lúc nãy không nói, biết thế anh đã không kéo em rồi"

"Không sao mà, bỏ qua một bên đi, em đói rồi" Vương Nguyên là người có tình yêu rất lớn với đồ ăn, nên cậu sắp đã không kiềm chế nỗi khi nhắc đến đồ ăn rồi.

"Của cậu đây, của em này" Thiên Tỉ đưa cho hai người hai phần thức ăn trưa rồi tự mình ngồi xuống cạnh Tuấn Khải nói.

"Wow... Ngon thật, mời mọi người cùng ăn"Vương Nguyên vui vẻ dùng bữa, vừa ăn cậu còn khua tay múa chân kể chuyện cười cho hai người nghe. Trong bàn ăn rất vui vẻ luôn có tiếng cười đùa.

Ăn uống xong xuôi cả nhóm quyết định đến phòng tập nhảy của Thiên Tỉ để xem Thiên Tỉ tập luyện.

Cả hai đứng gần đó chờ Vương Nguyên đi vứt rác, Vương Nguyên vừa quay đầu lại định đến chổ Vương Tuấn Khải thì bị gạt chân ngã về phía trước đầu gối lại một lần nữa bị va đập mạnh làm mặt cũng nhăn lại.

"Ấy chết, có đau lắm không?" người vừa đùa cợt cậu là Vũ Anh, hắn cười xảo quyệt nhìn cậu.

"Nguyên nhi em có sao không?" Vương Tuấn Khải nghe thấy tiếng cười cợt chạy đến xem xem, thấy Vương Nguyên đang ôm đầu gối ngồi trên đất liền tái mặt chạy đến đỡ Vương Nguyên lo lắng hỏi.

"Mày cố ý phải không?" Thiên Tỉ lạnh lùng nhìn Vũ Anh.

"Đâu có tao chỉ vô tình thôi" Vũ Anh hóng hách nói.

"Mau xin lỗi em ấy mau" Vương Tuấn Khải lạnh lùng lườm Vũ Anh nói. Trong giọng nói mang đậm sát khí.

"Không sao đâu, em ổn cả mà ,không sao, không sao" Vương Nguyên ôm đầu gối xua tay nói với Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải thấy cậu đau đớn nên lo lắng xoắn ống quần Vương Nguyên lên xem xét.

"Thế này mà bảo không sao hả? Thiên Tỉ cậu xử việc còn lại cho tôi, tôi đưa Nguyên nhi đến phòng y tế" Vương Tuấn Khải đỡ Vương Nguyên lên lưng mình, bỏ một câu lại rồi rời đi.

"Mày quá đáng rồi đấy, nên tìn cơ hội xin lỗi cho đàng hoàng đi" Thiên Tỉ lạnh nhạt nói.

"Nếu tao không xin lỗi thì sao?" Vũ Anh cười khẩy nói đầy khinh thường.

"Được! nếu mày đã muốn rời đội bóng đến thế thì được thôi, bọn tao sẽ giúp mày một tay" Thiên Tỉ cười nhạt " tao cũng rất rộng lượng nên tao cho mày hạn chót là ngày mai" Nói xong Thiên Tỉ bỏ đi để lại Vũ Anh đơ ra tại chổ nhìn theo bóng dáng anh.

"Em cười gì thế, bộ có gì vui lắm à?" Vương Tuấn Khải đang khử trùng vết thương cho Vương Nguyên thấy cậu cứ cười cười suốt nhịn không được hỏi.

"Không có gì, anh biểu cảm giống Tư Mã Viên lúc sáng quá nên em hơi mắc cười" Vương Nguyên cười tủm tỉm nói.

"Thật không thể hiểu nổi em, rỏ ràng là nó cố tình mà vậy sao ngay cả giận cũng không giận hả?" Tuấn Khải bực bội nói.

"Ây... Em có bị gì nặng đâu, bạn bè với nhau thì phải hòa đồng, anh ấy làm vậy chắc tại em đã làm gì đó sai trước nên mới bị ảnh ghét thôi, em sẽ cố khắc phục là được" Vương Nguyên mĩm cười giải thích.

"Đồ ngốc " Vương Tuấn Khải mắng.

"VƯƠNG NGUYÊN...." chưa thấy hình đã nghe tiếng đó chắc chắn không ai khác mà là Tư Mã Viên.

Thiên Tỉ lúc nãy đi đến phòng y tế thì vô tình gặp Tư Mã Viên xuống lầu nên cậu theo Thiên Tỉ xuống đây.

"Tư Mã Viên " Vương Nguyên biết vì sao cậu ta giận như vậy nên giả ngốc cười gọi.

"Lần này là cố tình, cậu thấy rỏ ràng đấy là cố tình mà, lúc sáng thì tôi cho cậu giải thích đấy còn bây giờ thì khỏi giải thích ha" Tư Mã Viên tức giận quát.

"Lúc sáng?" Tuấn Khải đang dọn lại bông băng nghe vậy quay lại hỏi.

"Là vầy nè ......" Tư Mã Viên kể lại việc lúc sáng cho Tuấn Khải và Thiên Tỉ nghe "các anh nói coi có tức không chứ" Tư Mã Viên lườm Vương Nguyên cả giận nói.

"Anh ấy cũng đã xin lỗi rồi mà, thôi bỏ qua đi mà, ta đến chổ Thiên Tỉ chơi đi ha" Vương Nguyên đánh trống lảng .

"Cậu..." Tư Mã Viên cạn lời với cậu ta.

"Nếu em ấy không tín toán vậy thì thôi vậy, đi thôi anh dẫn em đến chỗ tập của anh" Thiên Tỷ tiến lên đỡ Vương Nguyên.

"Anh cũng quá hờ hững rồi đó" Tư Mã Viên bấn mãn nói.

"Để tôi đỡ em ấy"Tuấn Khải tiến lên đở Vương Nguyên nói với Thiên Tỷ.

Thiên Tỉ gật đầu rồi nhường chỗ cho Tuấn Khải.

"Sức khỏe em tốt lắm sẽ rất nhanh khỏi thôi, khi nào khỏe lại em sẽ khao mọi người ăn kem để cảm ơn nhe" Vương Nguyên tay bám lấy eo Tuấn Khải cười nói.

"Được rồi bọn này chờ đây, mà chân em vậy về nhà ba mẹ hỏi thì nói thế nào giờ"Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên hỏi.

"Họ sẽ không biết đâu, à đến rồi kìa"Vương Nguyên hớn hở nói.

"Để tôi mở cửa" Thiên Tỉ tiến lên mở cửa phòng tập rồi chờ mọi người vào hết anh mới đóng cửa lại vào sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net