Chap 2: Trợ lý mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy tuần sau đó công việc suốt ngày, sáng đến tối, t2 đến CN hắn xíu chút nữa là quên béng cô luôn. Đùng một hôm:
-" Giám đốc cho tôi xin phép nghỉ một thời gian, mẹ tôi nói ko cho tôi đi làm nữa đến khi nào tôi lấy vợ đẻ con thì bà mới cho tôi đi làm lại, mong ngài thông cảm" Mã Ca( trợ lý của hắn)
- " Cậu nghỉ??? vậy còn Tiểu Khải phải làm sao đây hả????" Lý tiên sinh bực mình
- " Ngài tạm thời thì ngài thử tuyển trợ lý mới, thời hạn hợp đồng đến lúc tôi quay lại, ngài thấy sao????"
- " Cậu để tôi suy nghĩ!!!.... Mà thôi, cậu nghỉ đi nhưng ko được quá 1 năm đâu" Lý tiên sinh hết cách rồi, gần chục năm nay cậu ta hầu như dành toàn bộ thời gian cho Tiểu Khải , lúc rảnh thì cũng chỉ đủ ngủ 1 giấc nên căn bản cậu ta cũng quên luôn việc phải lập gia thất.
Tối hôm đó mọi người đã có một buổi chia tay lâm ly bi đát. Trích tí thôi nha, toàn mấy thằng cha say rượu nên lắm mồm, kai shi:
- Hắn : " Ca em kính ca 1 ly, ca đi sớm về sớm" * hắn bắt đầu lên cơn rồi*
- Vương Nguyên :" Em cũng kính anh một ly khi nào đi làm lại anh nhớ mua mấy món ngon ở quê anh cho em ăn là được hề hề hề" * cười đểu* tỉnh y hắn luôn rồi
- Dịch Dương Thiên Tỉ:* tỉnh táo nhất* " Anh bảo trọng, thượng lộ bình an"
- " Mấy đứa quan tâm là anh vui rồi!!!!" Giờ Mã Ca mới lên tiếng
- " Nhà e chỉ có một mk em, e luôn mong có được ông anh..., bà chị hoặc tiểu đệ.... hay tiểu muội gì cũng được.... hề hề Mà cái chính phủ khốn nạn nó ko cho đẻ nhiều... Từ lúc có ca e vui muốn chết mà ca đi rồi em cũng hết muốn chết luôn hà hà.... Ca nhanh về với e...." ( *~*) tới cơn của hắn rồi.
- Mã Ca " ờ ờ ca biết rồi!!!"* cười* (thằng nhóc này từ bé mk đã ở bên nó, h chững chạc hơn nhiều rồi nhưng mỗi lần quá chén thì lại như đứa trẻ con).
---- ---------chuyển qua xem cô sống ntn rồi----------
-" cảm ơn quý khách"
Cô hiện tại đang sống và làm thêm ở 1 cửa hàng bách hoá tiện lợi. Cũng phải thôi ko làm thì chỉ có đường chết đói, bố mẹ đã phản đối chuyện cô sang TQ nên cô bất đắc dĩ trốn khỏi nhà, đến số điện thoại cũng đổi luôn. Tiền, cô có tiền tiết kiệm. Nhưng chỉ đủ qua vài tuần. Bà chủ là một bà chị ế chồng, đã 32 mùa thu đi qua mà vẫn ko có ai chịu rước( 2 tháng nữa là 33 rồi *_*). Cuộc sống khá bận nhưng cô lại cảm thấy rất vui, bà chủ lại rất quan tâm đến cô hay gọi cô xuống cùng ăn cơm nên coi như có 1 người bạn để tâm sự cũng bớt thui thủi 1 mk ở nơi đất khách quê người này.
Sáng hôm sau, trên trang web của công ty có đăng tin tuyển trợ lý mới. Đây có lẽ là chuyện hot nhất ngày rồi. Tình cờ lúc rảnh rỗi cô lướt weibo thấy, cô đứng hình luôn. " Thật hay giả vậy????" Tự táng cho mình mấy cái, "cũng đau mà, chắc là thật". Sau đó cô chạy đi làm hồ sơ đăng ký ngay và luôn (cơ hội đã đến phải biết nắm bắt mới được).
Cô tự chọn cho mình một cái áo sơ mi màu xanh lam kết hợp với cái quần jeans đơn giản. Nhưng trang điểm hình như có vấn đề thật rồi. Mặt và chân tay đều bôi kem cho tối màu da đi. Còn tuỳ tiện chấm thêm mấy cái nốt ruồi trên mặt, đeo thêm cái kính cận 0 độ to, che gần hết mặt. Tóc lại uốn quăn như đống rơm. Nhìn cô bây giờ, ôi mẹ ơi~~~!!!! (>_<) xấu ko đối thủ, Thị Nở nhìn thấy chắc cũng phải gọi cô hai tiếng "sư phụ".
Nửa tiếng sau, cô bước từng bước vào công ty, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô. Khinh miệt có, chê cười có, xỉ nhục có đổi lại cô chỉ cười một nụ cười ngạt nhẽo. Vừa ra khỏi thang máy mồn chữ A mắt chữ O luôn, " Ôi mẹ của tôi ơi~~~~, sao nhiều quá vậy???? Kiểu này cuốn gói về sớm rồi!!^_^"". Cô nhìn sơ sơ cũng khoảng mấy trăm người, kì này cô ao chắc rồi....
---------------ta là dải phân cách đến h phỏng vấn---------------

Đích thân Lý tiên sinh là người lựa chọn trợ lý cho hắn. Bởi vì hắn là người mà ông yêu thương và lo lắng nhất. Những cố gắng của hắn ông là người hiểu rất rõ nên vì bảo vệ sự nghiệp này của hắn ông luôn cẩn trọng với mọi người xung quanh hắn, đặc biệt là trợ lý.
" hazizz, người tiếp theo" ông ko thương tiếc loại con nhà người ta, đây là lần thứ 117 ông nói câu này rồi, thậm chí hồ sơ cũng chưa thèm nhìn một cái
Đến lượt cô, mọi người trong phòng ai ai cũng há mồm trợn mắt. Còn ông thì ngược lại, rất bình tĩnh. Ông mở hồ sơ của cô ra đọc.
-" Ngô Mỹ Ái, 30 tuổi, quốc tịch VN, chưa kết hôn" ông tỏ ra khá thú vị với cô.
-" vâng " cô tự tin trả lời
-" Lý do gì khiến ta phải nhận cô???" Ông thử lòng cô
-" Chẳng có lý do gì, đơn giản ngài cần tuyển thì tôi nộp đơn. Tôi nộp đơn thì ngài phải nhận" ( cô lỡ lời rồi ~_~)
- " Cô đang uy hiếp ta đó ư???" Ông khá bất ngờ với câu trả lời hết sức vô tư của cô)
- " Tôi nào dám" * cười khốn khổ*
- " rất thẳng thắn, ngoại hình được, lứa tuổi phù hợp, mọi thứ đều tốt. Mai cô có thể đi làm" ông đứng lên lại gần cô *bắt tay*
" hợp tác vui vẻ nhé, tôi giao Tiểu Khải cho cô, cô phải chăm sóc và canh trừng nó thật tốt" hết lời cũng là lúc ông biến mất.
Cô đơ luôn rồi ko biết nói gì hết (mà khoan hắn 23t rồi cơ mà sao còn bảo mk chăm sóc anh ta như con nít vậy). Kiềm chế cảm xúc, lặng lẽ rời khỏi công ty( để dành cảm xúc, về nhà hét 1 thể)
Mấy anh chị phụ trách thì ko khỏi ngỡ ngàng ( mắt giám đốc hôm nay có vấn đề rồi phải ko????) họ đang chung xuồng qua biển dấu hỏi, chỉ đáng tiếc là biển này ko có bờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#áii