chương 13 - First

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mmm... tôi đã ngủ sao?!

Tôi nhìn xung quanh, tôi... tôi đang nằm trên đùi Takemi và cậu ta đang x... xoa đầu tôi!!!

"Hm? Cậu thức rồi hả? Yuyu."- Takemi mỉm cười.

Tôi đỏ mặt quay đi, tôi đã ngủ gật sao?! Tôi tưởng stamina đến từ Servant có thể giúp tôi tốt hơn chứ!

"Yuyu, sắp hết giờ rồi nên chúng ta về thôi. Yuukima-san chắc bây giờ đã may đồ xong rồi, cậu biết cô ấy may nhanh đến thế nào mà."- Takemi nói.

Yuukima Sal, con gái của chủ một tiệm may trang phục... mới có hôm qua thôi mà đã xong rồi. Tốc độ may thần thánh gì thế này?

Tôi đứng dậy và chạy ra khỏi clb Họa. Xấu hổ quá!!!

"Đợi đã Yuyu!!"- Takemi nhanh chóng bắt kịp tôi -"Cậu chạy làm chi vậy!"

Cậu ta nắm tay tôi và chúng tôi dừng lại giữa hành lang.

"Xin lỗi vì đã bắt cậu chờ..."- tôi rụt rè nói

"Không có gì đâu mà, thật mà. Cậu trông rất dễ thương khi ngủ đấy."- Takemi ôm tôi.

Tôi đỏ mặt, tôi không biết mình nên đáp lại như thế nào. Từ trước đến giờ chưa từng có ai khen tôi dễ thương, việc khá là... bất ngờ với tôi.

"Yuyu, chúng ta về thôi."- Takemi nhắc.

Cậu ta bắt đầu bước đi và tôi đi theo sau. Nhìn tấm lưng to lớn của Takemi... tôi cảm thấy rất... bồn chồn? Cảm giác gì thế này?

Tôi bước nhanh lên, bước ngang hàng với Takemi.

"Tôi có thể nắm tay cậu không?"- tôi rụt rè hỏi.

"Được thôi, cậu muốn gì cũng được."- Takemu nắm lấy tay trái tôi.

Wow... bàn tay của Takemi có cảm giác thật thô, thật... cứng rắn... tôi thích vậy.

"Cảm ơn..."

"Được ở bên cậu là điều tuyệt nhất."- Takemi vui nói.

"Đúng rồi nhỉ. Cậu nói là cậu đã nhìn thấy tớ nhảy lúc còn học trung học phải không?"

"Đúng vậy. Lúc đó tớ đã bị cậu cướp hồn."

"Thế cậu nghĩ gì về những điệu nhảy mà Mako dạy..."

"Mako? Ý cậu là Mako-san? À, về chị ấy thì..."- Takemi bắt đầu buồn rầu -"Cậu chưa nghe tin gì sao? Mako-san... đã... lấy chồng rồi, vào 2 năm trước."

Eh? Mako... đã lấy chồng rồi sao?

"Cậu sốc là cũng phải. Mako-san đã từ bỏ việc nhảy múa và khiêu vũ để nuôi gia đình, nhưng tớ có xem về buổi phỏng vấn cuối cùng của Mako-san."- Takemi dừng lại.

"Cô ấy đã nói gì?"

"Mako-san đã nói:' Trong sự nghiệp khiêu vũ và dạy học của tôi, tôi thực sự rất hạnh phúc vì tôi đã có một người có thể kế thừa tài nghệ của mình.', đó là những gì cô ấy nói. Tớ có thể nhận ra người mà Mako-san nói đến chính là cậu, Yume."

Mako vẫn nghĩ đến tôi... nhưng tôi nghĩ Mako nói hơi quá. Nomura Mako, chị đã nhầm rồi... em không thể nào bước qua chị...

"Đừng có tự ti như thế. Nào, chúng ta cùng đến clb Nhảy ngay thôi."- Takemi kéo tôi.

Tôi cố gắng theo nhịp của Takemi.

Chúng tôi đến clb Nhảy, nó cũng khá gần. Đứng trước cửa phòng, tôi có cảm giác như thứ gì đã bị đè nén sắp được giải thoát

"Chúng ta vào thôi, Yuyu."- Takemi nói.

Chúng tôi bước vào...

"Một! Hai! Một! Hai!"- tôi nghe thấy tiếng đếm

Trước mắt tôi là một nhóm học sinh đang nhảy theo nhịp, và đối diện họ là một ông thầy với cái đầu có mái tóc huyền thoại - tức là đầu trọc.

"Um... Kadoya-sensei."- Takemi kêu.

Ổng nhìn sang chúng tôi, giơ tay báo hiệu cho mọi người dừng lại.

"Nghỉ 5 phút!"- Kadoya-sensei la.

Thế là mọi người giải tán, còn ổng thì bước về phía chúng tôi.

"Takemi sao, cậu tới đây làm gì? Tôi tưởng cậu là thành viên của clb điền kinh mà?"- Kadoya-sensei nhìn Takemi.

"Thực ra... người muốn tham gia clb là Yume ạ."- Takemi nắm lấy vai tôi và đẩy tôi đối mặt với Kadoya-sensei.

Ổng nhìn chằm chằm vào tôi, lấy tay phải xoa cằm và ánh mắt đảo lên xuống.

"Em có từng múa hay nhảy trên sân khấu lầ nào chưa?"- ổng hỏi.

Tôi lắc đầu.

"Thế em đã từng học nhảy chưa?"- thầy lại hỏi.

"Dạ... lúc trước em có từng được nhảy nhưng bây giờ thì... em bỏ, tuy rằng em vẫn tập luyện để không quên bài học."- tôi trả lời.

Kadoya-sensei gật đầu.

"Vậy thì em hãy nhảy cho tôi xem."- Kadoya-sensei nói.

Eh? Tôi... tôi phải nhảy sao? Trước mặt mọi người?

'Cố lên! Uwu! Uwu! Cố lên!'

Tôi bước đến giữa phòng, hít một hơi thật sâu. Cơ thể của tôi tự động di chuyển, như đã nhiều lần lập đi lập lại hành động này.

Tôi nhảy, tôi quay vòng, tôi giang rộng hai tay, từng bước từng bước một. Những gì Mako đã dạy, với điệu nhảy của Mako, bí kíp cho phương pháp nhảy độc đáo đó, âm thanh của vạn vật là bài hát, cảm nhận tất cả và lắng nghe tất cả. Cảm nhận từng tiếng thở, từng nhịp đập, từng tiếng gió, từng âm thanh lạo xạo, cảm nhận vạn vật.

"Đây là... Mugen no Jiko."- Kadoya-sensei thốt lên.

Mugen no Jiko, là phong cách nhảy riêng biệt của Mako và cũng là cách mà tôi đang nhảy. Phong cách này không hề có một trình tự nhất định, phong cách "nhảy theo nhạc" của Mako với nhạc là âm thanh của vạn vật. Phong cách này chỉ có thể thực hiện được khi người nhảy cảm nhận được tiếng động của vạn vật. Muốn học được Mugen no Jiko thì người nhảy phải vừa tập trung cao độ vừa thả lỏng hết mức, việc này vô cùng khó.

Tôi kết thúc sau 10 phút. Tôi thở dốc, thật là tốt mà!

*bốp*bốp*bốp*bốp*bốp*bốp*bốp*bốp*bốp*bốp*bốp*bốp*bốp*bốp*

Nhiều tiếng vỗ tay vang lên. Tôi nhìn xung quanh, tất cả đang mỉm cười và vỗ tay chúc mừng tôi.

"Thật tuyệt vời... tôi chưa từng thấy ai có thể nhảy phong cách Mugen no Jiko tốt như thế này!"- Kadoya thốt lên.

"Dù sau thì Yuyu cũng là h-"- tôi bịt miệng Takemi lại trước khi cậu ta có thể nói gì thêm. Không thể để cho mọi người biết tôi là học trò của Mako.

Tôi kéo Takemi vào một gốc.

"Suỵt, cậu đừng có nhắc đến Mako!"

"Eh? Tại sao?"- Takemi ngơ ngác.

"Cứ im lặng đi! Đừng có nhắc gì về mối quan hệ của tôi với Mako!"

Takemi gật đầu, thế là chúng tôi đã đồng ý là không nói rằng tôi là học trò của Mako. Tôi không muốn được biết đến là như vậy, tôi không muốn bị kì thị... chỉ vậy thôi.

"Dù sao thì... em muốn tham gia clb ạ."- tôi nói.

"Tôi chấp nhận! Vậy thì..."- Kadoya-sensei ngoáy tay gọi một cô gái -"Tachibana sẽ hỗ trợ em trong việc làm quen."

Bước lại đứng trước tôi là một gái có mái tóc màu mun, làn da màu hạt dẻ. Trông rất là xinh đẹp, cô ấy mỉm cười.

"Xin chào, chị là Tachbana Kara, năm 3, rất vui được gặp em."- Tachibana nói.

"Em là Yugame Yume, em cũng rất vui được gặp chị."

Thế là tôi đã gia nhập clb Nhảy.

Sau đó tôi và Takemi quay trở lại lớp. Tôi có cảm giác rất rất là vui, có vẻ tôi có thể đạt được ước mơ.

'Ta mong cô hãy can đảm; linh hồn can đảm còn có thể sửa đổi cả thiên tai'

Tôi phải can đảm lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net