chương 2 - Kings

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời cũng khá là tối rồi, tôi nhìn đồng hồ của mình. Um, 5 giờ 30 phút.

Căn hộ tôi khá xa trường học, cách 4km nhưng tôi thích đi bộ hơn là chạy xe. Giờ này thì đường phố đã hoang vắng rồi, Fumaki có khác. Yup, lý do mà tôi thích đi bộ là tại vì đường phố hoang vắng, thật yên tĩnh và dễ chịu!

Trong khi đi, tôi nhớ lại các điệu nhảy mà mình đã học. Tôi vừa múa vừa bước đi, tôi quay người, tôi nhảy, tôi làm động tác tay, tôi say sưa ngâm nga trong khi đi trên đường vắng người. Tôi làm vậy để không quên bài học của mình, để nhắc nhở rằng dù mình có tốt đến đâu nếu không biểu diễn thì cũng bằng thừa.

"▂▂▃!!"

Cái âm thanh gì thế này? Nghe như tiếng gầm của một con dã thú. Tốt nhất là không nên đi đường này. Tôi rẽ trái thay vì đi thẳng như bình thường, ngay cả một thằng ngu cũng biết âm thanh ấy là điềm xấu, ai lại ngu tiến đến chỗ ấy cơ chứ.

Nếu đi đường vòng thì sẽ tăng thêm 2km nữa nhưng không sao cả. An toàn là trên hết mà.

Tôi nghĩ về lời nói của Sensei trong tiết học. Saigai-sensei có vẻ biết nhiều thứ, cô ấy giảng như là cô đã ở đó và chứng kiến mọi thứ. Với lại, có vẻ không ai biết nhiều về Sensei, cứ như là cô ấy từ trên trời rơi xuống vậy, có lẻ đó lý do cho vẻ đẹp của Sensei, cô đẹp đến mức có thể nói Sensei là một nữ thần cũng không sai.

Tôi đi ngang qua khu đất trống... khoan. Tôi nhìn nơi đáng lẽ ra là khu đất trống nhưng... tự dưng lại có nhà thờ ở đây?!

Nhà thờ phong cách cổ kính, tường màu trắng xóa, cao 4 tầng. Không thể nào, không thể nào, tại sao lại có nhà thờ ở đây? 2 hôm trước nơi này còn là khu đất trống mà?

Hửm? Cái gì thế kia? Tôi nhìn lên trên đỉnh nhà thờ, có một thứ gì đó to lớn, cỡ một con người. Thứ duy nhất tôi có thể thấy ở thứ đó là màu vàng kim và đôi cánh trắng? Bộ đó là thiên thần sao?

Thứ đó nhìn về phía tôi. Chết, bị phát hiện rồi. Nhưng thứ đó không tấn công tôi mà bay thẳng lên trời, nhanh quá. Thứ đó là cái gì cơ chứ?

Tôi tiếp tục bước đi trên con đường về nhà, suy nghĩ về sinh vật mà tôi vừa mới thấy. Tôi nghĩ đó là thiên thần, mặc giáp vàng và đôi cánh trắng chắc hẳn là sinh vật cao quý như thiên thần.

"▂▂▃▃▅▅ーーー!!"

Tôi lại nghe tiếng gầm đó, và lầ này nó gần hơn rất nhiều! Chết tôi rồi!

Tôi thấy có một cái bóng màu xám đang nhảy lùi về phía này, tệ rồi! Quá tệ! Không ổn chút nào! Bây giờ dùng chiêu của dòng họ Joestar chắc không thoát nổi đâu!

Tôi chạy về hướng ngược lại với cái bóng. Nhưng...
*bùm!*
"Khụ khụ"- tôi ho và quạt bụi đi.

Đứng trước tôi là... một người mặc áo giáp bạc toàn thân, nhưng vẫn có thể thấy đôi mắt. Mà đôi mắt đỏ đó chứa đầy sự phẫn nộ, sự hiếu chiến của một con quỷ. Nó liếc mắt nhìn tôi, chết tôi rồi!

Tôi nhắm mắt lại vì sợ nhưng... nó không làm gì tôi cả. Tôi từ từ mở mắt ra và thấy nó không thèm để ý đến tôi, nó nhìn về phía trước.

*xẹt*xẹt*

Những tia lửa điện bắn ra từ trong bộ giáp của nó! Nó nhảy đi xa về phía khu nhà hoang. Kết quả là tôi thoát chết... có lẽ là thế? Hên mà khu nhà hoang ngược cách xa nhà tôi 4 khu, tôi không cần phải lo về việc tôi bị tấn công hay không.

Không hiểu sao, nhưng tôi đã về nhà một cách lành lặng. Tôi lấy chìa khóa, mở cửa vào căn hộ của mình.

Căn hộ của tôi có được chia thành 4 phần. Nhà bếp, phòng tắm, phòng khách và phòng ngủ. Tôi liền vào, đóng và khóa cửa lại rồi cởi đồ ra. Tôi đang thỏa thân.

Tôi nhìn đồng hồ, 6 giờ 50 phút, còn khá là sớm. Tôi định bước vào nhà tắm thì...
*so no chi yo sadameeee... joooo! JO!*
Nhạc chuông của tôi rung lên, tôi liền lấy ra điện thoại từ túi áo.

'Số lạ'

Ai gọi mình giờ này vậy? Mà tôi bắt máy. Nhân tiện, điện thoại của tôi là Nokia 3310, để phòng khi tức quá ném vào kẻ làm phiền

"Alo? Ai vậy?"- tôi lạnh nhạt hỏi.

"Yuyu phải không?"- giọng Takemi phát ra. Tại sao thằng khốn này có số của tôi?!

"Xin lỗi nhé, nhầm người rồi."- tôi lạnh ngạt trả lời.

"Khoan khoan! Đừng có cúp máy! Yugame-san!"- Takemi lúng túng nói.

"Cậu muốn gì?"- tôi đành nghe cậu ta nói.

"Gần đây ban đêm thường có nhiều tiếng động đó, có người nói là có tiếng gầm của một con thú. Nhớ cẩn thận đấy."

"Cậu không cần lo cho tôi."- tôi lạnh lùng trả lời.

"Thế bây giờ cậu ở đâu?"

"Đang ở nhà, thỏa thân, chuẩn bị đi tắm thì cậu gọi."

"Eh?!?!?! Xin lỗi nhé! Vậy tớ cúp máy đây!"- Takemi cúp máy.

Tôi ném cái điện thoại lên ghế sofa, thở dài đi vào nhà tắm. Tôi là một người con gái, tất nhiên là tôi thích tắm.

Tôi xả nước vào bồn tắm, trong khi đợi nước đầy tôi rửa thân mình. Tôi kì cọ và tắm bằng xà phòng, nói thật thì làm sạch thân thể trước khi vào bồn tắm là thoải mái nhất!

Tôi kì cọ xong và thấy nước cũng gần đầy, thế là tôi bước vào bồn tắm. A~ thoải mái quá~

Hừm, mà con quái vật đó là sao? Một hiệp sĩ mặc áo giáp bạc sao? Thật là, mọi thứ trở nên quá rối rồi đấy. Tôi có cảm giác như mình đã vướng vào một thứ không nên vướng vào. Trong khi suy nghĩ, tôi úp mặt vào nước để cho nguội đầu, nước đã quá~ Fumaki có khác.

Thành phố Fumaki được xây dựng trên một hòn đảo có hệ thống lọc muối tự nhiên, thế nên nước biển chảy vào Fumaki thì sẽ biến thành nước ngọt. Tôi chỉ biết có thế thôi, còn hệ thống lọc tự nhiên thì tôi không biết như thế nào hay nó là gì. Với lại, Fumaki cũng là đị điểm du lịch đấy.

Tôi ngước mặt lên, thở dài, lát nữa còn phải viết về cái ông Ivan nữa. Ivan Tồi Tệ... không biết nếu gặp ổng thì sao nhỉ? Một người có sức ảnh hưởng đến nổi mà hệ thống giáo dục của Fumaki đưa vào, chắc không phải là bình thường đâu. Mà nói đến Ivan thì cũng phải nói đến Nga... đất nước có khá nhiều nhân tài, Peter Đại Đế, Sa Hoàng Catherine Đại Đế, Sophia Alekseyevna, Ananstasia Nikolaevna, Vladimir Lenin, Grigori Rasputin, và nhiều người nữa.

"Nên viết cái mẹ gì về Ivan đây?"- tôi than thở.

Tôi ra khỏi bồn tắm, những giọt nước chảy từ mái tóc màu đen bóng của tôi tạo ra những tiếng động với mỗi bước đi của tôi. Tôi nhìn gương mặt của tôi qua gương.

"Mình mà dám nhảy với cái mặt này à? Thật ngu ngốc."

Tôi lấy khăn và lao mình, cảm giác khô ráo sau khi tắm thật là tuyệt hết chỗ chê. Tôi ra phòng khách nhặt bộ đồng phục của tôi, rồi tôi đi vào nhà tắm lần nữa và ném chúng vào máy giặt. 2 tiếng nữa sẽ giặt xong.

Vì tôi đang rảnh nên bật TV lên coi tin tức. Yugame Arami lại báo tin tức, cô phóng tức được nhiều người thích và ngưỡng mộ. Và cô ấy là chị của tôi, sinh ra 2 năm trước tôi. Thấy sự khác biệt chưa? Giữa người chị thành công và cô em gái thất bại. Mà bọn trong lớp tôi, nhất là bọn nam, đều bàn tán về chị tôi và nói về việc muốn quen chị tôi. Họ lúc nào cũng... "Arami-chan cái này", "Arami-san cái kia", nếu biết được tôi là em gái cổ thì chắc tôi chết mất. Mà hãy xem chị ta nói cái gì nào.

"Trong tin tức tối nay, tôi muốn thông báo rằng mọi người không nên ra ngoài vào ban đêm. Có tin báo rằng đang có một con thú mới phát hiện, và nó đang chạy loạn trong thành phố."- Arami nói.

Dối trá. Tôi có thể thấy Arami đang nói dối qua ánh mắt đang dao động của cổ, Arami đang dấu diếm cái gì đó. Nhưng tôi sẽ không hỏi vì sao cổ lại nói dối vì tôi không rảnh mà làm vậy, tôi còn cái bài văn của Mujiko-sensei nữa.

--------------------------------------------------------------------

Tôi là Yugame Aram và hiện tại tôi đang đi ra khỏi trường quay. Công việc của tôi là phóng viên, đúng hơn là báo tin tức, tôi khá thích công việc này vì nó giúp tôi tự tin hơn. Nói thiệt là lúc đầu tôi không nghĩ mình sẽ nổi tiếng đến vậy.

Tôi coi đồng hồ mà imouto của tôi tặng trong diệp sinh nhật tôi năm 16 tuổi. Tôi rất thích cái đồng hồ này mặc dù nó có vẻ hơi trẻ con vì nó khả là nhỏ, nhưng vì là quà của imouto nên tôi rất trân trọng nó. Bây giờ là... 7 giờ.

Vẫn còn khá sớm, chắc mình đi qua chào imouto một cái. Nhưng... con bé nói tôi không nên làm vậy vì nó sẽ làm ảnh hưởng đến hình ảnh của tôi? Tại sao nhỉ?

Mà như hồi nãy tôi nói, có một con thú đang xổng chuồng. Do bây giờ khá nguy hiểm nên tôi nên gọi lại 'anh ta'

"Archer, anh đâu rồi?"

Tôi gọi anh ta, Servant của mình. Và anh ta xuất hiện phía trước tôi. Tôi không thể quên được, mái tóc đỏ dài như rực lửa, mặc một bộ hoàng bào phong cách cổ có màu chủ đạo là trắng, anh ta vác một cây cung trên lưng chứng tỏ rằng anh là Anh linh Class Archer.

"Thế anh đã đoán ra danh tính của Berserker chưa?"- tôi hỏi.

"A..."- Archer gãi đầu -"Ta bị cuốn vào trận đấu quá nên không để ý đến tên thật của kẻ đó. Xin lỗi nhé, Master."

"Haiz, nhưng vậy cũng không sao. Thôi nào, lát nữa tôi đi mua chuối cho."- tôi cười khổ.

"Cảm ơn nhé, Master."- Archer mỉm cười lạc quan.

Thật là, Servant của tôi là một Đại Anh Hùng mà anh ta lại hành động như trẻ con. Tôi bước qua Archer, đi đến siêu thị để mua đồ ăn vặt cho anh ta. Nhưng anh ta bỗng nhiên nói

"Mà này Master, hình như là em gái của cô đã gặp Berserker đấy."- Archer nói.

"Eh?! Cái gì?! Yume đã gặp Berserker rồi sao?! Mà khoang, tại sao anh biết được đó là em gái tôi?"- tôi ngạc nhiên và hoảng loạn quay lại. Yume có thể gặp nguy hiểm!

"Đừng có coi thường Anh Hùng Mạnh Nhất của một quốc gia, nghe rõ chưa?"- Archer mỉm cười một cách ngạo mạn. Anh ta cư xử như một thằng nhóc vậy.

"Vậy Yume có bình an không?"- tôi lo lắng

"Theo tôi thấy thì Berserker không hề để ý đến cô ấy. Mà! Có mục tiêu là một anh hùng thì hắn làm gì mà chú tâm đến một con nhóc tì!"

Tôi bật điện thoại lên, định gọi cho imouto nhưng... không gọi được... không gọi được! Yume! Sao em lúc nào cũng tắt nguồn khi chị cần gọi em vậy?! Em bị gì thì sao chị biết được! Yumeeeee!!!!

"Archer, ngày mai nếu thấy Yume thì anh theo dõi con bé nhé! Nếu Berserker có lại xuất hiện thì nhớ bảo vệ con bé."- tôi nghiêm túc dặn Archer.

"Được, việc đơn giản như trông trẻ dễ ẹc với ta."- Archer mỉm cười tự hào. Thái độ kiêu căng không khác gì một thằng nhóc cả.

"Nhưng mà chúng ta cần cho anh một bộ đồ mới, nếu cứ mặc trang phục Anh linh thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ."- tôi nghiêm túc. Mặc đồ như một vị vua thời nay chắc chắn sẽ bị nghi ngờ và... quá sáng bóng.

"Được thôi, cô định mua cho tôi đồ gì?"- Archer hỏi tôi.

"Hmmmm... nhìn dáng của anh mặc đồ công sở thì sẽ rất hợp."- tôi vỗ tay -"Quyết định rồi. Anh sẽ giả vợ làm vệ sĩ của tôi!"

"Eh... một vị vua như ta mà xuống làm vệ sĩ ư?"- Archer nhăn mặt.

"Nếu thích thì tôi có thể sài lệnh chú."- tôi đe dọa. Cảm giác đe dọa một Đại Anh Hùng có cảm giác sướng sao ấy nhỉ?

"Được rồi, được rồi. Ta chấp nhận, vậy khi nào chúng ta đi mua đồ?"- Archer than thở.

"Ngay bây giờ, tiệm quần áo! Thẳng tiến!"- tôi nắm tay Archer mà chỉ về hướng tiệm quần áo Isaiah.

Isaiah là một hãng thời trang mới xuất hiện khoảng 2 năm nay, có rất nhiều mua quần áo do hãng này vì chất lượng EX và giá chấp nhận được. Vì tôi giàu do công việc trên báo đài nên tôi có thể nói mình khá là giàu.

Hy vọng imouto sẽ cảm thấy biết ơn mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net