chương 26 - Redemption

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<{tại sân trường}>

Tôi ra khỏi trạng thái Anh linh, tôi không thể giữ mãi nó được. Đôi mắt Eye for Art vì lý do nào đó vẫn được kích hoạt, vậy là tôi bị kẹt với việc phải nhìn thấy mọi thứ dưới con mắt dùng để đánh giá này, huh, nghe có vẻ không tệ cho lắm.

Những sinh vật ghê tởm đang tiếp tục bao vây Rama, nhưng anh ta dùng một cái bánh xe gọi là Narayanastra (The Invincible Astra) tiêu diệt những sinh vật đến gần. Theo như Nee nói, Rama có hai Bảo khí gọi là Vishnu Bhuja - Arms of The Great One, và Hindu Bhuja - Arm of The Gods, Bảo khí trước cho phép Rama sử dụng những vũ khí của Vishnu, một trong 3 vị thần tối cao của Hindu, khi Thần tính của anh ta càng cao thì có thể sử dụng càng nhiều vũ khí của Vishnu; Bảo khí sau cho phép Rama sử dụng lại những vũ khí của các vị thần Hindu mà Rama đã nhặt và sử dụng trong cuộc đời mình. Rama chính là Anh linh mạnh nhất trong cuộc chiến này, tôi chắc chắn điều đó.

Qua Eye for Art, mọi phương pháp đánh giá đã nói rằng Rama là một người chồng, một vị vua hoàn hảo nhưng độ tương thích của tôi và Rama là âm 100... yeah, tôi cảm thấy như vậy rất là đúng. Tôi nhìn qua Nee, đang đứng cạnh tôi, mọi thứ cho thấy Nee có thân hình chuẩn, 95/100, đôi mắt xanh nhạt xinh đẹp, 100/100, trang phục công sở bó sát vào thân thể của Nee, 90/100. Đối với tôi đó là số điểm rất tốt, thật không mong đợi gì khác từ Nee.

Tôi quay lại nhìn cái lỗ mà Rama đã tạo ra, theo những gì Nee kể thì Rama đã sử dụng một chút sức mạnh của Brahmastra (Rakshasa-Piercing Immortal), một vũ khí Anti-Demonic, để có thể mở một lỗ hổng. Vậy ra thứ tinh thể này có thể bị phá hủy bởi một thứ có đặc tính Anti-Demonic hay đơn giản là khả năng diệt quỷ, Catherine hay tôi không có khả năng đối đầu với quỷ...

'Uwu! Uwu! Chúng ta hoàn toàn vô dụng với những thứ có thuộc tính quỷ!'

Có vẻ Catherine cũng đồng ý với tôi.

"Nè Yume."- Nee bỗng nhiên gọi tôi -"Em nhìn đằng kia đi."

Nee chỉ vào một cửa xổ ở tầng một... là phòng y tế. Tôi nheo mắt nhìn, tôi có thể phát hiện ra 3 người nhờ Eye for Art, một Master, một Anh linh và... một thực thể cao hơn. Anh linh và Master có thể là Kamehameha Đại Đế và Akime Sora, vậy thực thể kia có thể là ai? Tôi lục lội kí ức của mình, tìm những người mà tôi nghĩ hợp với những gì Eye for Art đánh giá.
.
.
.
Tìm thấy rồi, là Saigai Sahara-sensei. Sensei trong kí ức hoàn toàn trùng khớp với phân tích của Eye for Art. Không ổn rồi, không hề ổn tí nào, qua những gì tôi biết tôi có thể nhận ra Sensei rất mạnh, và cũng rất kì quặc. Tôi cần nói cho Nee, vì chị ấy là Boss mà.

"Trên đó là Akime Sora, Master của Lancer, Kamehameha Đại Đế và Saigai Sahara."

"Em quen họ sao?"- Nee hỏi.

"Dạ, Akime là người đã cứu em, Sahara-sensei là một giáo viên trong trường. Em quen biết họ qua một số sự kiện, Akime là người mà em gặp đã vô tình tặng cho em một con đường để phục hồi, con đường mang tên của Anh linh của Hoa và Băng, Catherine Đại Đế. Sahara-sensei là người đã giúp em biết được khả năng và giới hạng của Catherine Đại Đế trên giấy. Akime đã từng xin hợp tác với em nhưng... em nghĩ như vậy là quá bất lợi với chúng ta."

"Làm tốt lắm, Yume. À mà chị muốn nói cái này, Master của Berserker đã đồng ý hợp tác cùng chúng ta. Anh ấy đã cho chúng ta biết thông tin về Caster, Sophia Alekseyevna, chị của Berserker Peter Đại Đế."- Nee nói với tôi.

Hm... hợp tác với Peter Đại Đế, tôi có thể thấy rằng ông ta không muốn tấn công tôi. Tại sao thế?

'Vì ngài Peter Đại Đế trong Class Berserker chỉ nghe theo bản năng, và ta biết một trong những bản năng của ngài ấy là, sau cuộc thảm họa của cuộc nổi dậy Streltsy, Peter Đại Đế đã bị ám ảnh bởi những cái chết của hơn 12000 người. Ngài ấy bây giờ, ngoài ngài Sophia ra, Peter Đại Đế sẽ không tấn công bất cứ ai có nguồn gốc từ Nga.'

Cảm ơn vì lời giải thích, Catherine.

"Nee này, chị nghĩ rằng Master của Peter Đại Đế sẽ phản bội chúng ta chứ?"

"Chị không nghĩ vậy, anh ta nói rằng không muốn giống như Bá Tước Monte Cristo Đầu Tiên, không muốn đánh thức cái gì đó. Chị nghĩ rằng chúng ta có thể để mắt đến Dantes và Berserker nhờ Tạo lãnh thổ của em. À mà chị quên nói, Master của Berserker là Dantes Morrel."

"Vậy sao... em chung thuyền với chị mà, dù chị có muốn ở đâu thì em cũng theo. Chị em là thế mà phải không?"

"Ôi, Yume của chị!"- Nee ôm tôi.

Cái ôm này không phải như cái ôm trước, một điểm khác biệt là... mặt của tôi hoàn toàn úp vào ngực C cup của Nee. Cái ôm này chứa đầy tình yêu và sự nồng nhiệt, ít nhất đó là thứ mà tôi cảm thấy... cộng với sự khó thở!!

"Nee... e... chế... ngạ..."- tôi cố nói.

"A! Chị xin lỗi!"- Nee buông tôi ra, mặt tỏ ra hơi tội lỗi. Tôi được sống rồi!!

"Không sao đâu Nee, dù sao thì chị cũng yêu em mà. Đây chỉ là tình yêu của chị dành cho đứa em gái của mình thôi."- tôi cố gắng an ủi Nee, không hiệu quả, phải đổi cách thôi -"'Nhìn kìa!'"

Tôi chỉ về hướng lỗ hổng, nó đanh hồi phục... không, không phải là bức tường đang hồi phục mà là bức tường đang sụp xuống! Có thể nào Hassan đã hết duy trì nhà tù này sao?

"Này Yume, em hãy mau vào lớp đi. Chị và Archer sẽ xử lý những việc ở đây."- Nee xúi giục.

"D- dạ!"

Tôi bắt đầu chạy về lớp, để lại cho Rama và Nee giải quyết những sinh vật này. Bây giờ là 10 giờ.

<><><><><><><><><><><><><><><><><><>

<[2 giờ trước]>
<{tại phòng giáo viên}>

Tôi bế Mura và đặt cô ấy vào chỗ ngồi của mình. Tôi nhìn mu bàn tay của cô ấy, chỉ còn 2 Lệnh Chú.

"Assassin, ra đây đi."- tôi gọi.

"Cô muốn gì?"

Giọng của Assassin phát ra đằng sau tôi, tôi quay người lại. Đứng đó là một cá thể khổng lồ cao hơn 2m, được trùn trong áo choàng đen và đeo mặt nạ trắng, đây chắc chắn không thể nhầm được, đay là Hassan i sabbah. Tôi không hề nao núng, tôi cầm bàn tay phải có 2 lệnh chú.

"Bằng lệnh chú thứ hai, ta ra lệnh cho ngươi, Hassan i sabbah, sống sót đến cuối cuộc chiến này."- tôi nói, một lệnh chú biến mất -"Bằng lệnh chú cuối cùng, ta ra lệnh cho ngươi hãy lắng nghe con tim của mình."

Và thế là cả 3 Lệnh chú của Mura đã hết. Cô ấy có thể nói là đã bị loại, bằng chứng cho thấy cô ấy là một Master đã biến mất.

"Này, Hassan. Trước khi ngươi đi, ngươi có thể nói cho ta biết tại sao ngươi lại tham gia cuộc chiến này?"

"Ta muốn đền bù tội lỗi khi còn sống. Ta đã xúc phạm đến danh dự của Người sáng lập, ta là Hassan xa danh hiệu Hassan nhất."- Assassin đáp.

"Vậy ngươi sẽ làm gì?"

"Cánh cổng dẫn đến Mặt kia của Thế Giới đang dần mở ra, những sinh vật không đáng tồn tại đang trở lại Thế Giới. Người sáng lập là Grand Assassin, ta sẽ thay mặt Người sáng lập để diệt trừ những thứ bẩn thỉu không thuộc về thế giới này."- Assassin nói rồi hắn biến mất.

Có vẻ như việc Yugame bị Assassin tấn công là do ảnh hưởng của Lệnh Chú đầu tiên, tôi có thể đoán ra mệnh lệnh giống như 'Giết bất cứ ai mà người nghi ngờ là Master.', kiểu vậy. Bây giờ cần phản làm gì với Mura và Arum đây, tôi không thể cách loại bỏ một nhân cách khác vì tôi không biết cách. Chắc trong quyển nhật kí Saigai có ghi nhưng... tôi không có nó, trong tương lai và quá khứ... mẹ nói rằng: "Con không đủ tư cách để thừa kế gia tộc.", tôi không quan tâm về việc thừa kế, tôi biết mình quá kém cỏi để có thể thừa kế nhưng... tôi vẫn cảm thấy khá là đau lòng, mẹ tôi cũng đã nói "Sức mạnh của con là từ sự hi sinh của người khác, vì vậy nó chỉ nên thuộc về con và một mình con, không được cho người khác.", tôi hiểu lời nói của mẹ, sức mạnh này là của Andras và Andraste, nếu tôi nhận Gia Ấn thì khi truyền cho đời sau Andras và Andraste sẽ được đưa cho người kế... đúng như mẹ nói, tôi không muốn điều đó xảy.

Tôi ngồi lại trên ghêa của mình, thở dài. Hiện tại tôi có sức mạnh của một vị thần, tôi có thể xóa ký ức của tất cả mọi người tại nơi và khiến cho họ nghĩ rằng không có gì xảy ra.

Hm? Cái cảm giác này... Sora đang gặp chuyện! Con bé ngu ngốc đó, cô tưởng em sẽ không làm chuyện gì bậy bạ chứ!

Tôi vội vàng chạy ra khỏi phòng giáo viên và đến phòng y tế.

<><><><><><><><><><><><><><><><><><>

<[11 giờ]>
<{tại sân thượng}>

Có vẻ mọi thứ đã trở lại bình thường bằng một phép màu nào đó. Ở trên sân thượng hóng gió cùng với Shizaki thực sự rất thoải mái với tôi, tôi không dám nhìn anh ấy vì... khả năng đánh giá của Eye for Art nói rằng mọi chỉ số của Shizaki là hoàn hảo, và, vì linh hồn tôi đã phục hồi được một chút, tôi luôn đỏ mặt nếu nhìn thẳng vào anh ấy.

"Này Shizaki, chiều nay anh... có đến nhà em... em muốn anh đến lúc 5 giờ chiều được không?"

"Hm? Tại sao vậy?"- Shizaki hỏi lại.

"Vì... em muốn chuẩn bị trước khi anh đến..."- tôi rụt rè trả lời.

Shizaki gật đầu, rồi anh ấy nhìn xung quanh.

"Yuyu, em... có muốn nắm tay anh không?"- Shizaki hỏi tôi. Eh? Tự nhiên hỏi lạ vậy?

Tôi nhìn Shizaki với vẻ ngạc nhiên... aaaa!!! Anh ấy đẹp trai quá! Tôi đỏ mặt và quay đi chỗ khác. Hn!! Cái cảm giác nóng trong người này là như thế nào?

"Này Yuyu, em... làm sao thế?"- Shizaki hỏi tôi.

"À... um... không có gì, em chỉ... hơi ngạc thôi. Với lại... em mới nhận ra... Shizaki đẹp... anh rất đẹp... trai..."- tôi rụt rè nói. Cái lời thoại thiếu muối gì thế này?!

Tôi quay lại nhìn Shizaki, anh ấy đang đỏ mặt. Eh? Là do lời nói của tôi sao?

"Này... Yuyu, lát nữa em bận với clb nhảy phải không? Vậy... anh có thể ôm em một chút nhé."- Shizaki ngượm nói.

Tôi gật đầu nhẹ. Tôi lập tức cảm thấy một vòng tay ấm áp quàng quanh bụng tôi, tôi vội quay lại nhìn Shizaki thì... đôi môi của anh ấy chạm vào môi của tôi... cảm giác này... thật là tuyệt... tôi có thể thấy linh hồn của tôi đang hồi phục thêm một chút nữa.

Trong lòng tôi cảm thấy rất ấm áp, rất dễ chịu, tôi muốn cảm giác này kéo dài lâu hơn, tôi muốn nó càng lâu càng tốt. Sự ấm áp này... ah, tôi đã quên đi nó từ lúc nào? Tôi của quá khứ... không, bản thân vỡ vụn lúc trước của tôi đang được phục hồi bởi hai người mà tôi yêu thương, Nee và Shizaki.

"Cảm ơn..."- tôi nhẹ nhàng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net